Chương 30: chạm mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường trở về kí túc xá, Junghwa vẫn ngơ người ngồi suy nghĩ. Hyelin ngồi bên cạnh gọi mấy lần vẫn không trả lời, Junghwa vẫn một mực nhìn ra ngoài đường qua cửa kính ô tô. Hết mức kiên. O nhẫn chịu đựng, Hyelin đành đánh nhẹ vào người Junghwa nói
- Cậu sao vậy? Hôm nay cậu lạ lắm nha Junghwa. Trên sân khấu hôm nay còn quên động tác, chẳng giống cậu chút nào.

Solji ngồi cạnh nói tiếp lời của Hyelin
- Đúng rồi, chẳng phải Junghwa của chúng ta là cỗ máy nhảy của nhóm mà. Chuyện hôm nay không phải là chị trách cứ em nhưng thực sự chị thấy em cư xử rất lạ. - Solji cầm chai nước lọc rồi uống một ngụm
- Đừng nói là vì lời mời của Ahn thị, nếu cậu ngẩn người suy nghĩ về tên đó thì tôi khuyên cậu nên dừng lại đi. Cậu ta đã bỏ đi không một lời, đã 6 năm rồi không chút liên lạc. Gì mà cùng đứng trên sân khấu cùng 5 người chứ. Tất cả chỉ là lời biện minh, cậu ta chỉ là một con rùa rút cổ. Quên đi! - Hyojin nhắm hờ mắt dựa lưng vào ghế nói, cái ngày mà biết tin Hani đi du học. Junghwa đã phải chịu một cú sốc lớn, Hyojin cho rằng cậu đã rũ bỏ tất cả vì cái tài sản kếch sù của gia đình. Ngày cậu đi, tất cả như mất đi niềm hi vọng, họ luôn nghĩ là sẽ cùng nhau trên một sân khấu nhưng rút cuộc thì cuối cùng chỉ còn 4 người. Nên cũng không thể trách Hyojin về việc có ác cảm với Hani bởi khi đứng ở khía cạnh của cậu thì cũng không khỏi tức giận. Nhưng rút cuộc thì họ chưa hiểu nhau mà thôi.
- Đừng nói vậy mà Hyojin. Có thể chỉ là ngoài ý muốn, có thể Hani bị ép buộc. Tôi biết cậu ấy không phải là người thất hứa. - Hyelin cầm chặt lấy vạt áo của mình - Tên ngốc đó sẽ không làm vậy đâu.
- Cậu thôi đi! Đừng nhắc tên cậu ta trước mặt tôi. Nếu là ép buộc thì suốt 6 năm qua cậu ta không thể liên lạc về hay thông báo một chút gì. Tỉnh lại đi Hyelin, cả cậu nữa Junghwa. Cậu ta không phải là tên ngốc mà các cậu từng biết đâu. Cậu ta được sống trong nhung lụa thì từ bỏ một số mối quan hệ chẳng phải quá hời sao? - Hyojin gằn giọng nói, nếu không phải cô cố gắng thúc đẩy họ thì họ không những bỏ cuộc mà còn chẳng có chút gì gọi là muốn tiến lên. Họ giống như một ngọn lửa bị tạt một xô nước, mất hết hi vọng. Hyojin thở một hơi dài, rồi nói nhưng ngữ điệu khác hẳn. - Tối nay chúng ta đi nhậu chút đi, dù gì cũng lâu không có dịp đi uống với nhau, đi uống và quên đi tên đấy đi.
- Ừm, phải rồi. Uống một chút đi, chị cũng muốn uống một chút Rượu. - Solji quay sang anh quản lí bên cạnh - Anh có thể đưa bọn em đến nhà hàng lần trước nhé, nhân tiện ở lại uống cùng bọn em mấy ly.
.
.
.
.
.
Tại nhà hàng Jihwaja.

Vì hôm nay phải gặp đối tác, nên Hani phải uống có chút nhiều. Huống chi tửu lượng của chủ tịch Choi thị rất tốt, nên dù Hani có chút choáng váng thì ông ta vẫn còn tỉnh táo. Ông Choi vẫn tiếp tục rót tiếp ly này đến ly tiếp. Hani vẫn chỉ có thể mỉm cười đón nhận. Ngồi một lúc thì cậu nói
- Xin thứ lỗi tôi xin phép phải đi vệ sinh một lát, thư kí Kim ngồi đây tiếp chủ tịch Choi một lúc nhé.
- Vâng.

Hani kéo ghế đứng dậy, bước đi. Đầu óc có chút choáng váng vì rượu, xoa nhẹ mi tâm bước đi. Không may đụng chúng một người phụ nữ, Hani hơi gật nhẹ đầu rồi quay đi
- Xin lỗi do tôi bất cẩn.
-....Ha...ni.... - người phụ nữ đó không ai khác là cô, Người cậu và phải không ai khác là Junghwa, vì Junghwa là người nổi tiếng nên vẫn còn đeo khẩu trang màu đen, nhìn theo bóng lưng đó, dù không giống màu tóc nhưng từ dáng đi đến khuôn người giống nhau đến lạ thường. Khác ở chỗ ngữ khí của người kia có một cái gì đó toát ra lạnh lẽo đến không ngờ. Mọi người đi đến bàn ăn nhưng không thấy Junghwa đâu, nhìn xung quanh thì vẫn thấy cô đứng yên một chỗ.

Solji tiến tới, khoác tay Junghwa khẽ nói nhỏ vào tai cô
- Đi nào, mọi người ngồi rồi kìa. Em còn đứng đây là gì nữa chứ. Nhanh lên.
- À....vâng! - Đi đến bàn ăn, Junghwa lấy chiếc khẩu trang đen trên mặt xuống rồi cất vào trong túi áo dạ của mình, vuốt nhẹ chỉnh chu lại tóc của mình.

"Người đó là Hani hay là do mình bị hoang tưởng chứ?"

_________________

Đứng trong nhà vệ sinh, cậu mở vòi nước rồi lấy tay hứng một chút nước rồi tát nhẹ lên mặt để lấy lại tỉnh táo. Lấy một ít giấy ăn thấm nước trên mặt mình, dặm lại một chút phấn rồi thoa nhẹ một ít son lên môi. Nhìn bản thân trước gương có chút chán nản, mặc dù có dùng phấn che phủ nhưng vẫn không giấu đi được đôi mắt mệt mỏi và quầng thâm. Chỉnh trang lại quần áo, đầu tóc rồi đi quay trở lại đó.

Vì bàn Junghwa ngồi và bàn Hani bị khuất nhau nên họ cũng không biết được sự hiện diện của nhau. Dù có thấy thì chưa chắc Hani đã biết cô. Sau khi bàn bạc và nói chuyện với chủ tịch Choi thì cũng đến lúc chào tạm biệt. Hani đứng dậy đưa tay ra với nhã ý bắt tay rồi nói
- Chủ tịch Choi, chúng ta cùng hợp tác vui vẻ. Bữa này để tôi thanh toán coi như để cảm ơn Choi thị đã cùng Ahn thị hợp tác và giúp cho buổi triển lãm sắp tới sẽ thành công - Ông Choi một tay nắm lấy tay cô, một tay vỗ vỗ lên.
- Đúng là Ahn tổng tuổi trẻ tài cao, tài sắc vẹn toàn. Hôm nay tôi mới có dịp được cùng nói chuyện, hợp tác vui vẻ.
- Vâng, xin phép không tiễn.

Sau khi chủ tịch Choi rời đi, Hani quay sang bên thư kia Kim nói.
- Hôm nay phải phiền thư kí Kim lái xe rồi. Có uống chút nhiều nên thấy cho chút choáng váng. - Quả thực đầu Hani có chút đau, bởi làm việc quá sức cộng thêm uống nhiều nên đau cũng phải
- Ahn tổng đừng lo, tôi sẽ đưa cô về. Rồi mai sẽ đi xe của cô đến đón cô.
- Ừm, cảm ơn em.
Sau khi bảo vệ của nhà hàng lấy xe ra ngoài. Hani mở cửa ngồi xuống ghế phụ lái, một tay tựa lên cửa xe rồi ngả đầu vào tay. Ngồi một lúc thì cũng thiếp đi, khi về đến cửa dinh thự Ahn. Thư kia Kim lay nhẹ người Hani gọi cậu dậy
- Ahn tổng, về đến nơi rồi ạ. - Lâu lâu mới có một lúc thiếp được đi, bị lay dậy giữa chừng nên có chút mệt. Lắc nhẹ đầu cho qua cơn choáng
- Ừm. - Mở cửa xe bước ra ngoài, rồi cúi đầu vào xe nói với Thư kí Kim - Hôm nay cảm ơn em, Lái xe về nhà cẩn thận. Ngày mai cho em nửa ngày buổi chiều được nghỉ làm - Hani nở một nụ cười nhẹ, tuy chỉ là một nụ cười nhẹ nhưng vẫn rất đẹp
- Vâng, cảm ơn Ahn tổng - Thư kí Kim gật đầu cảm ơn - Ahn tổng ngủ ngon
- Ừm - Đóng cửa xe ô tô lại rồi đi vào trong nhà, bây giờ cũng đã 12h đêm nên bố mẹ cậu chắc cũng đã đi ngủ, người làm cũng đã về. Bên trong tối om, cậu nặng nhọc lê từng bước lên phòng ngủ của mình.

Nới lỏng chiếc cà vạt, cởi chiếc áo vest rồi treo lên giá quần áo rồi ngả người nằm lên chiếc giường lớn. Thực sự sức khỏe của cậu ngày càng xuống dốc, ăn thì ít mà uống rượu tiếp khách thì nhiều. Vỗ nhẹ lên cái đầu đau nhâm nhẩm chết tiệt, khó chịu lấy lọ thuốc trên bàn rồi nuốt trôi nó với cốc nước lọc. Tuy rằng bác sĩ dặn không được uống nhiều nhưng thiếu nó thì không thể chịu nổi. Vò mái tóc của mình làm nó rối lên, mở tủ lấy bộ quần áo ngủ rồi bước vào phòng tắm.
.
.
.
.
.
Ngày hôm sau

Tuy tối qua về muộn nhưng Hani vẫn dậy sớm như mọi ngày. Luôn luôn trong bộ vest chỉnh tề, không giống như cô gái hồi còn là học sinh cấp 3 với những chiếc áo phông rộng hay áo hoodie và những chiếc quần jean rách. Bây giờ lại là một Ahn Heeyeon chững chạc, một nữ tổng tài lạnh lùng. Hôm nay Hani mặc một bộ vest màu xám tay lỡ, chiếc áo sơ mi trắng bên trong được cắm thùng cùng với chiếc quần cùng màu với áo vest và mang thêm một đôi giày cao gót màu đen. Mái tóc bạch kim không còn bị buộc lên nữa mà được thả xoã ra tự do. Đứng trước gương trang điểm lại đôi chút, đeo thêm đôi bông tai rồi mở cửa đi xuống dưới nhà.

Đầu bếp của gia đình đã làm xong bữa sáng, ngồi xuống bàn ăn rồi cầm tách cafe uống một ngụm. Ăn thêm 2 miếng sandwich thì thư kí Kim bước vào
- Chào Ahn tổng - Hani gật nhẹ đầu chào lại, đưa tay chỉ đến chiếc ghế đối diện
- Chắc thư kí Kim đến sớm nên chắc chưa ăn gì nên ngồi xuống ăn một chút đi. Đi cùng tôi nên em sẽ không sợ bị trách cứ là đi muộn đâu. - Tay Hani vẫn cầm dao và dĩa xắt sandwich ăn.
- Thôi ạ, trên đường tới đây tôi cũng đã ăn chút đồ lót dạ rồi ạ. Ahn tổng cứ ăn đi, tôi ngồi đợi một chút cũng không sao.

Hani lấy một tờ giấy ăn trên bàn, rồi đứng dậy. Cầm theo túi xách rồi đi đến trước mặt thư kí Kim.
- Đi thôi
- Chẳng phải Ahn tổng vẫn đang ăn sao? Cô ăn tiếp đi, tôi đợi được mà.
- Không cần đâu, dù sao tôi ăn cũng no rồi. Đưa chìa khoá xe cho tôi, để tôi lái. - Hani chìa tay trước mặt thư kí Kim.
- Vâng, đây thưa Ahn tổng

Ngồi trên xe, trên đường đi đến công ty. Thư kí Kim phá vỡ sự im lặng mà bắt chuyện trước
- Ahn tổng, còn 2 ngày nữa là tới ngày khai trương buổi triển lãm. Tất cả thông số, chi phí và tất cả danh sách đã được sắp xếp. Chút nữa tôi sẽ đem lên đưa Ahn tổng xem qua.
- Không cần đâu, em xem thấy được là được bởi tôi biết là thư kí Kim của tôi rất đáng tin cậy.
- Ahn tổng đã quá khen.
- Em không cần phải khiêm tốn như vậy, đó là sự thật, thư kí Kim chỉ cần mang cho tôi danh sách người đến dự và người nổi tiếng tôi mời nhé. Tôi muốn xem qua lại nói một chút, theo như tôi nhớ là tôi đã chọn ra 1 nhóm nhạc Kpop và một ngôi sao Us Uk.
- Vâng, bởi vì Ahn tổng chọn hơi ít nên tôi đã chọn thêm 1 nhóm nhạc nữa, là nhóm Got7 ạ
- Được, theo em chọn

____________________
Các bạn ạ sắp đến đoạn đau nhất rồi, có hóng không. Và mình muốn hỏi thêm việc này đó là các bạn vẫn muốn 1 ngày 1 chương với 2000 từ như mọi lần hay 2 ngày một chương 4000 từ vậy 😁 cmt để mình bt nhé, hãy đọc và vote nhé

Thank for reading!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net