Chương 38: Yêu em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng ngày hôm sau, Hani sửa soạn trang phục quần áo đầu tóc cho chỉnh tề để đi gặp Junghwa. Cầm chìa khoá xe ô tô rồi đi xuống nhà, Ông Ahn đang ngồi ở trên soà, trên tay còn cầm ipad để đọc báo. Nhìn thấy đứa con gái của mình đi xuống thì gọi với lại
- Con đi làm bây giờ sao?
- Không, chỉ là giải quyết một số chuyện nhỏ nhặt. - Hani đút 2 tay vào túi quần đứng nhìn ông nói chuyện - Có gì sao bố?
- Chẳng có gì, chỉ là ta thấy con quần quật làm việc nên bảo con nên lấy một ngày nghỉ mà nghỉ ngơi cho tốt. Dù gì cũng mới ốm dậy xong, con cũng nên đưa con bé Miso đến nhà ăn cơm thường xuyên. Không phải lúc nào ta nhắc thì con mới mang con bé về đây. - Ông Ahn lấy chiếc kính trên mắt mình xuống rồi gập nó lại. Ngẩng lên nhìn cậu
- Con với Miso chia tay rồi, bố đừng nhắc đến nữa. - Cậu vuốt mái tóc của mình, lấy trong túi quần một bao thuốc rồi rút ra một điếu đưa lên miệng. Tay cầm bật lửa châm thuốc rồi hút một hơi, nhả ra một làn khói rồi nói tiếp - Con với Miso từ trước đến nay chưa từng có tình cảm, nên chấm dứt sớm thì sẽ tốt cho cả đôi bên.
- Bỏ ngay điếu thuốc đó đi cho ta, Miso là một đứa con gái tốt. Không giống như các loại đàn bà lăng loàn ngoài kia. Con không mau xin lỗi con bé thì đừng trách ta - Ông Ahn tức giận đứng dậy chỉ tay vào cậu mà mắng mà quát - Đừng nói là con đã có người khác!

Hani lấy điếu thuốc trên miệng xuống, rồi lấy lấy tay bóp chặt lấy nó để dập tắt. Đau rát đến mấy cũng không bộc lộ ra
- Con đã lớn và cũng đủ để biết mình đang làm gì mà mình cần phải làm gì. Vậy nên khi con quyết định bất cứ điều gì hay là việc con chia tay Miso hay con có người mới đều là do con quyết định. Xin bố đừng nói bất cứ điều gì cả, con đã nghe theo bố rất nhiều lần nên lần này con sẽ làm theo ý con.
- Đồ nghịch tử nhà con không cãi ta con không chịu được sao? Tuỳ con, muốn làm gì thì làm. Ta nói trước, nếu không phải Miso thì đừng mong ai khác thay thế con bé. - Ông Ahn chắp 2 tay ra đằng sau lưng rồi bước đi, để lại Hani trong lòng một cục tức. Ném tàn thuốc trong tay đi rồi bước đi ra ngoài, mở cửa xe ngồi vào rồi phóng đi.

Đỗ xe trước kí túc xá của Junghwa, mở điện thoại lên gọi điện cho cô, sau tiếng tút dài cũng có tiếng Junghwa xuất hiện bên đầu dây bên kia vang lên

- Hani à?

- Ừm, tôi đến rồi. Em xuống dưới đi rồi cùng đi. - Hani mở cửa xe ra ngoài, đóng cửa xe lại rồi hơi tựa người lên đầu xe, thấy bóng dáng Junghwa qua cửa sổ mà mỉm cười - Nhanh nhé!

- Em biết rồi, em xuống ngay đây.

Cất điện thoại vào trong túi quần, cảm thấy bàn tay mình có chút đau rát. Mở lòng bàn tay ra nhìn thì có chút bị rộp đỏ vì điếu thuốc lá lúc nãy, dán tạm miếng băng cá nhân lên rồi thở dài đưa thêm điếu thuốc nữa lên trên môi, toan châm điếu thuốc thì có một cánh tay giựt điếu thuốc trên môi cậu xuống, nhìn lên thì ra đó là Junghwa, cầm điếu thuốc của cậu mà cô không khỏi nhăn nhó
- Hani bây giờ lại còn có tật xấu này nữa sao? Thuốc lá không tốt cho sức khỏe đâu.
- Đưa nó lại cho tôi đi - Cậu với tay lấy lại điếu thuốc đó, Junghwa bực mình nhìn cậu mắng.
- Được rồi, Hani hút đi. Em đi vào trong đây, ở đó mà ông đống thuốc đó mà hút để mang bệnh vào người đi - Junghwa quay ngoắt bước đi, Hani nắm chặt lấy cổ tay cô níu lại, thở dài nói
- Được rồi tôi nghe, tôi nghe em. Không hút nữa, tôi xin lỗi. Đừng giận mà! - Hani nắm chặt lấy tay cô không buông, Junghwa nhìn thấy bản mặt đáng thương kia cũng mủn lòng mà đứng lại, nhìn cậu rồi nói.
- Em không giận, đi thôi.
- Ừm - Hani gật đầu rồi mở cửa xe cho Junghwa ngồi vào, xong rồi cũng mở cửa bên kia rồi ngồi vào.

Trên đường đi, một tay Hani cầm vô lăng lái xe, một tay còn lại nắm chặt lấy tay của Junghwa. Đưa bàn tay cô lên trước môi mình mà đặt môn nụ hôn nhẹ lên đó.
- Em muốn đi đâu? - Hani quay sang nhìn cô mỉm cười, Junghwa đưa tay lên cằm để nghĩ xem nên đi đâu, bụng của Junghwa réo lên vì chưa bỏ chút gì vào bụng. Hani bật cười rồi đánh lái rẽ rồi nói
- Phải đưa em đi ăn đã, bụng của em bắt đầu tình rồi.
Junghwa không nói gì, mặt đỏ chín vì ngượng. Hani chỉ chỉ cười cũng không nói gì. Sau khi gửi xe, cầm lấy tay cô rồi cùng đi vào nhà hàng. Ngồi vào bàn rồi có một người phục vụ đi tới
- Xin hỏi 2 người dùng gì ạ?
- Cậu hỏi cô ấy muốn ăn gì thì tôi sẽ ăn cái đó. - Hani chỉ tay về phía Junghwa, sau khi gọi món xong đến khi họ mang ra thì đều là đồ ăn cay. Cũng đúng thôi, Junghwa thích ăn cay mà. Nhưng khổ ở chỗ là Hani không ăn được cay, vì trước mặt Junghwa nên Hani đành cam chịu vị cay bùng mà để cho Junghwa được ăn ngon, Hani vì ăn quá cay mặc người đổ rất nhiều mồ hôi, mặt có chút đỏ lên vì ớt. Hani đành uống rượu vang để cho bớt đi vị cay. Đến khi bữa ăn kết thúc thì cũng là lúc Hani thoát nạn. Thanh toán xong rồi cũng ngồi vào trong xe rồi đi tiếp, tuy điều hoà trên xe vẫn bật nhưng Hani vẫn đổ mồ hôi dòng dòng. Junghwa thấy lạ nên quay sang hỏi
- Hani nóng sao? Điều hoà bật đến rét run vậy mà sao mồ hôi đổ nhiều vậy. Hani ốm sao? - Junghwa đưa tay lên trán Hani nhưng không thấy nóng nhưng lại đổ nhiều mồ hôi đến vậy, mặt có chút tái nhợt - Hani đau ở đâu sao? Nói em đi. Hani vẫn gượng cười lắc đầu, Junghwa cau mày lấy tay véo mạnh lên eo cậu. Hani kêu oai oái rồi nói
- Tôi đang lái xe mà, đừng làm vậy đau lắm. - Hani xoa chỗ mà Junghwa vừa cấu vào. Junghwa nói lại thêm một lần nữa
- Thế vậy Hani có nói không? Nếu không nói thì đỗ xe ở đây. Em muốn đi về - Tay Junghwa bắt đầu sờ lên tay nắm cửa. Xe đang chạy mà mở cửa thì rất nguy hiểm. Hani không còn cách nào đành gật đầu khai thật
- Tôi nói, đừng làm vậy. Nguy hiểm lắm, nếu em bị thương thì tôi phải biết làm sao?
- Nói nhanh cho em biết - Junghwa nghiêm giọng nói. Hani gục gặc đầu rồi nói
- Chỉ là tôi không ăn được đồ ăn cay, hơn nữa hồi trước còn bị dạ dày nên lần này ăn cay vào nên bị tái phát. Dạ dày có chút đau thôi nên không phải lo cho tôi đâu.

Junghwa bây giờ mới bắt đầu vỡ lở ra. Bị đau đến toát mồ hôi hột như vậy còn kêu không sao, đã thế khi ăn lại còn ngồi yên để ăn. Như vậy thì sao không thương cho được. Junghwa thở dài, nhìn ra bên ngoài thì thấy bên ngoài có hiệu thuốc. Quay sang bảo Hani
- Dừng xe lại cho em. - Hani nghe dừng xe lại tưởng cô bỏ đi về đành tíu tít xin lỗi
- Xin lỗi em mà, đừng giận. Tôi không đau chút nào cả, đừng bỏ tôi mà đi về. Tôi biết tôi sai rồi mà - Hani cầm tay Junghwa, mặt khẩn khoản nói xin lỗi
- Em đâu có bỏ về, chỉ là đỗ xe lại cho em. Em ra ngoài mua chút đồ rồi quay lại. Yên tâm là em sẽ không bỏ Hani mặc về đâu. - Junghwa bật cười. Hani nghe thấy vậy vui mừng gật đầu, đỗ xe lại vào gần lề đường. Junghwa mở cửa xe ra rồi đi ra ngoài. Hani tựa đầu ra đằng sau nhắm hờ mắt, lấy tay với chai nước lọc mặc uống cho giảm bớt cơn đau bụng. Một lúc sau lấy Junghwa ngồi vào trong xe, trên tay cầm một túi thuốc và một cốc nước. Đưa thuốc cho Hani rồi nói
- Hani uống thuốc đi. Em mua cho Hani trà hoa cúc uống cho đỡ đau, người đau dạ dày uống trà hoa cúc sẽ ấm bụng làm bớt đau. - Trong lòng Hani đấy lên một chút cảm động, lấy chai nước lọc vừa nãy rồi uống thuốc. Xong rồi nhận lấy ly trà hoa cúc nóng hổi từ tay Junghwa mà uống một ngụm, quay sang mỉm cười rồi hôn nhẹ lên má Junghwa
- Cảm ơn em, có người yêu như em thật tốt, phải mang em về làm vợ sớm mới được. - Junghwa đánh nhẹ lên người Hani làm cậu cười lớn
- Ai cần làm vợ của Hani chứ? Đừng có ảo tưởng hão huyền như vậy.
- Tôi nói thật, sẽ rước em về làm dâu. Chăm sóc em thật tốt kể cả khi trên giường. - Hani nở nụ cười mờ ám.
- Đồ vô lại, sao em lại yêu một kẻ dâm tặc đến như vậy chứ? - Junghwa ẩn nhẹ đầu Hani
- Chẳng phải em sẽ rất yêu một kẻ dâm tặc vô lại khi phóng túng với em trên giường sao? Yên tâm, tôi sẽ để em được thỏa mãn - Hani nói với giọng trầm nhưng nó thật sự rất gợi tình, làm Junghwa không khỏi đỏ mặt "Tên khốn này 6 năm qua không biết học ai cái tính hư tính xấu này chứ?"

Hani đánh lái đi lên một căn nhà nhỏ ở ngoại thành. Được xây dựng bằng gỗ, tuy nhỏ và mộc mạc nhưng đem lại cảm giác rất gần gũi và ấm áp. Mở cửa xe bước ra, đi sang bên Junghwa rồi mở cửa cho cô. Hani cầm tay cô đi vào trong rồi khẽ nói
- Đây là một ngôi nhà mà tôi rất thích. Tuy nhỏ bé nhưng rất đẹp phải không? Tôi khi mà cô đơn một mình đều đến đây. Khi áp lực công việc đè nặng và tôi cần nơi để yên tĩnh thì nó rất hợp với tôi. Em là người đầu tiên tôi đưa đến đây, từ trước đến nay đều chỉ có 1 mình tôi biết
- Em tưởng rằng Hani còn có Miso bên cạnh chứ? Khi không có em - Mặt Junghwa có chút đượm buồn khi nhắc đến Miso, Hani lắc đầu rồi ôm cô vào trong lòng
- Miso cũng không thể lấp đầy được, tôi luôn cảm thấy lòng mình trống rỗng, cho đến khi gặp em và hiện tại thì nó được lấp đầy, khi không có em thì tôi chỉ biết vùi đầu vào công việc. Có những lúc làm thâu đêm suốt sáng cho đến khi cơ thể mệt lử đến mức lả đi. Cuộc sống thật vô vị, tôi không muốn lặp lại điều đó. Tôi muốn cùng em tô điểm lại cuộc sống của chúng ta. Tôi sẽ tìm ra, và sẽ cố gắng nhớ lại mọi thứ, tôi sẽ phải nhớ lại em đầu tiên, người mặc cả tuổi trẻ thanh xuân của tôi đã đem lòng yêu thương.

"Tôi yêu em"

_________________
Tôi chăm chỉ quá mà

Thank For Reading

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net