Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Junghwa POV

Khi sự tỉnh táo trở lại, tôi mở mắt nhìn sang con người bên cạnh thật lâu, Hani lúc ngủ thật sự rất đẹp từ 6 năm về trước cho đến bây giờ khi ngủ đều rất đáng yêu, tôi không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Tôi nhớ ra rằng tối qua chúng tôi thật phóng khoáng với nhau trên giường, bây giờ cả 2 đều trần như nhộng, không một mảnh vải che đi. Không những vậy, có lúc tôi buột miệng gọi Hani là anh. Ngại chết mất!

Hani nằm bên cạnh khẽ động đậy, rồi lấy tay vòng qua eo tôi kéo tôi sát lại gần. Đôi mắt nâu to tròn mở ra nhìn tôi, tiếp theo đó là một nụ cười, Hani cọ mũi mình vào mũi tôi. Trống khuỷu tay rướn người dậy rồi rải nụ hôn mơn mớn trên môi tôi, thật sự là nó rất ngọt.
- Chào buổi sáng em yêu! Tối qua em ngủ ngon chứ?

- Vâng, em ngủ rất ngon.

Hani cầm lấy cằm của tôi mà ấn xuống một nụ hôn sâu. Cái lưỡi của Hani chưa bao giờ làm tôi thất vọng cả. Chìm đắm trong nó cho đến lúc tôi không thể thở nổi thì Hani mới khẽ buông tôi ra
- Đừng bảo giờ xa tôi nữa nhé, thời gian 6 năm đó là quá đủ rồi.

- Vâng.

- Nấu cho tôi chút gì đó đi Junghwa, bụng của tôi đói muốn chết rồi. Vợ ơi tôi đói.

Sao cơ? Người nên ở đó và nói câu này là tôi mới phải. Tuy hạ bộ chỉ còn chút đau nhưng tôi mới là người mệt mỏi hơn chứ. Hani cũng bật dậy rồi kéo tôi ngồi dậy theo

- Vợ cái gì mà vợ chứ?

- Làm ơn, tôi rất đói. Nấu ăn đi, tôi muốn ăn đồ em nấu. Nhỡ đâu tôi còn có thể nhớ ra người yêu tôi đảm đang đến đâu

Thật sự thì cái tên ngốc này chưa bao giờ làm tôi hết yêu hắn. Hắn quá đáng yêu, quá chân thật. Tôi chỉ khẽ mỉm cười rồi đáp

- Vì lời đề nghị của ngài Ahn tổng rất đáng yêu nên tôi sẽ thuận theo ý ngài

Tôi bắt đầu lồm cồm bò dậy, bây giờ tôi mới nhận ra quần áo hôm qua đã bị ném đâu đó, và tôi cũng không muốn mặc lại. Với thân trần như nhộng như vậy thì tôi sẽ không cả gan mà đi nấu ăn với bộ dạng khỏa thân. Hani nhìn tôi rồi nở một nụ cười nhếch mép.

- Hani cười gì chứ, còn không mau đưa quần áo của Hani cho em

- Tôi sẽ thấy thích hơn nếu em chịu khỏa thân đứng nấu ăn cho tôi, nhưng nếu em không muốn thì có thể lấy quần áo trong cái tủ bên kia.

Thật sự mà nói thì tên này ngày càng bạo dạn, hơn nữa còn rất vô lại. Không biết học tính xấu này từ ai cơ chứ

- Hani mơ đi, đừng bao giờ trong chờ vào việc Park Junghwa này khỏa thân nấu ăn cho Hani. Mơ đi

- Em chắc chứ?

-....

Tôi thật sự không biết nói gì hơn ngoài yên lặng

- Thôi được rồi, em đi thay quần áo đi. Tôi cũng cần phải đi tắm.

Hani hất chăn sang một bên, đúng theo tình cảnh bây giờ thì cả hai đều đang khỏa thân. Tôi nhìn xuống dưới từng múi bụng của Hani, suốt 6 năm qua nó không hề thay đổi có khi còn rắn chắc và cứng rắn hơn. Thân hình tên ngốc này thật đẹp, tôi bắt đầu lo lắng về việc đi giữ Hani.

- Em nhìn gì chứ? Tôi đẹp sao?

- Đồ ảo tưởng
.
.
.
.
.
Đứng ở ngoài bếp

Mở tủ lạnh ra nhìn thì thấy mọi thứ bên trong đều được lấp kín, nhiều thứ thật. Hôm nay tôi sẽ làm một món thật ngon cho Hani. Bận rộn đứng trong bếp mà không biết con người kia đứng sau tôi từ lúc nào. Thân thể của Hani bây giờ thoang thoảng mùi sữa tắm, cằm của Hani cọ vào vai tôi

- Em nấu gì vậy?

- Đợi một lúc đi rồi Hani sẽ biết.

Tôi quay sang nhìn Hani, trên người Hani bây giờ khác hẳn với mọi ngày tôi gặp, không còn là bộ vest công sở mà thay vào đó là một bộ quần áo ngủ bình thường màu đen, mái tóc bạch kim được buông thả. Khuôn mặt để mộc không trang điểm làm Hani có phần trẻ trung và đáng yêu. Không giống mọi ngày sắc sảo xinh đẹp lại còn toát ra khí chất bức người

- Em muốn uống một chút rượu champagne chứ?

- Vâng, em muốn một ít

Hani đi tới phía kệ tủ lấy ra một chai 1811 Chateau d'Yquem, theo như tôi biết thì chai rượu đó không hề rẻ chút nào. Lại còn rất đắt là đằng khác, thật sự thì Hani bây giờ giàu đến mức nào chứ.

- Em lấy giúp tôi 2 chiếc ly nhé.

- Em biết rồi

Tôi mang đồ ra ngoài rồi đặt lên trên bàn rồi ngồi xuống đối diện Hani. Món ức gà nướng  ăn kèm salad tabbouleh trộn mạch nha, tỏi nhồi sốt nấm. Hani mở nắp chai rượu rồi rót vào ly, màu đỏ sóng sáng tuyệt đẹp đến mê người. Hani dùng dao và dĩa xắt một miếng thịt gà nhỏ rồi đưa lên miệng.

- Ngon đấy - Hani nói với tôi bằng vẻ tán thưởng, tôi cười với Hani rồi cầm ly rượu lên nhắm chút ít.

Đúng thật là rượu đắt tiền, với một người thích nhậu như tôi thì đây chắc chắc là chai rượu ưa thích của mình. Bụng tôi cũng đói nên cũng cặm cụi mà ăn.

- Hôm nay em có lịch phải đi làm chứ? - Hani vừa uống rượu rồi nói với tôi

Nói mới nhớ thì hôm nay là hết 2 ngày nghỉ phép mà. Trôi đi nhanh thật, Hôm qua tôi có nhận được tin nhắn từ anh quản lý là ngày mai sẽ phải đi hoàn thành buổi shoot cho sản phẩm mới và đi tham gia show truyền hình. Tôi khẽ gật đầu mình nhìn Hani

- Mấy giờ thì em đi

- 11h trưa nay thì em sẽ đi, nói đến em thì cũng phải nói đến Hani. Hôm nay Hani cũng đi làm phải không?

- Ừm, hôm nay tôi đi làm. Em muốn đến công ty cùng tôi chứ? Tôi sợ để em một mình nên em sẽ chán vậy nên tôi đưa em đi cùng, rồi đến 11h tôi đưa em đi, dù gì tôi cũng có chút việc phải đi vào tầm giờ đó.

Đến công ty sao? Hani bây giờ đang là sếp của sếp của sếp của tôi, tôi chỉ sợ sẽ xảy ra nhiều lời đồn đại không tốt về bản thân cũng như về Hani. Nhưng tôi cũng rất muốn đi với Hani bởi từ bây giờ đến 11h là 3 tiếng nữa, tôi sẽ chán thật. Cũng phải thôi, Hani đã tạo cho tôi thói quen phải có Hani bên cạnh rồi. Bởi tôi không thể thiếu hơi người Hani.

- Junghwa em sao vậy? Em muốn đến công ty với tôi không?

- Em....em sợ sẽ có nhiều lời đồn đại không hay về Hani. Nên.... - Tôi chưa kịp nói hết thì Hani đã giơ tay lên ra hiệu tôi ngừng nói.

- Em và tôi vẫn chưa công khai hẹn hò đúng chứ? Mình công khai đi.

Tôi nghe không lầm đấy chứ? Hani muốn cùng tôi công khai hẹn hò sao? Nhưng nếu như thế thì sự nghiệp của tôi cũng có thể sẽ tiêu tan. Tôi không biết phải trả lời thế nào bởi cả 2 đều là thứ mà tôi yêu. Hani và sự nghiệp, tôi nên nói gì đây?

- Em nghĩ sao?

- Em....

Tôi thật sự chưa biết phải nên trả lời thế nào. Hani đối với tôi rất quan trọng nhưng tôi đi theo con đường này không phải vì tiền mà là đam mê sân khấu. Tôi nên làm gì đây?

- Em đang lưỡng lự. Tôi nói đúng chứ Junghwa?

- Em....- Tôi giật thót mình, Hani nói trúng vào tim đen của tôi làm tôi có chút sợ, Hani như đi guốc trong bụng tôi vậy

- Phải rồi, em còn sự nghiệp mà. Tôi và em đã từng đi theo con đường đó thì chắc hẳn sẽ không tệ khi em yêu nó, bởi tôi tin chắc tôi yêu thích thứ gì thì nó sẽ rất tốt. Tạm thời gác chuyện công khai sang một bên, chúng ta sẽ giữ kín một thời gian.

Nghe thấy vậy làm tôi có chút nhẹ lòng nhưng cảm giác tội lỗi cũng không kém. Tôi thấy ánh mắt Hani có chút đượm buồn, tôi không biết nên nói gì hơn. Chỉ biết im lặng ngồi nhìn, Hani đứng dậy khỏi bàn ăn rồi nói

- Tôi ăn xong rồi, tôi vào phòng thay quần áo trước. Em cũng chuẩn bị dần đi là vừa, rồi chúng ta cùng đi.

Tuy biết Hani giận tôi, nhưng Hani vẫn không một lời trách cứ, vẫn nhẹ nhàng nói với tôi. Vẫn đưa tôi đi cùng. Nhìn theo bóng lưng ấy làm tôi có chút thương cảm. Hani à, em xin lỗi. Đừng giận em nữa mà

Sau khi dọn dẹp xong thì tôi cũng thấy Hani bước ra ngoài trong bộ vest quen thuộc, mái tóc vẫn được buông thả tự do. Hôm nay Hani diện bộ vest màu xám bạc rất đẹp. Hani mặc gì thì mặc nhưng với tôi Hani mặc vest là một kiệt tác. Vì đang người Hani cao và có đôi chân dài nên mặc vest sẽ rất tôn dáng. Khuôn mặt Hani hôm nay được Hani make có chút đậm, thật cuốn hút, tôi chỉ sợ mình há hốc mồm mà chảy nước dãi mất. Hani thật sự quá đẹp, Hani nhìn tôi rồi nói

- Em vào thay đồ đi tôi đợi, hôm nay em lấy tạm quần áo của tôi mà mặc. Tôi có mấy bộ quần áo mới mua ở trong tủ, em lấy ra mà dùng. Tôi ngồi ngoài này đợi em

- Em biết rồi, em đi ngay đây.

Tôi bước vào trong mà mở tủ quần áo của Hani ra. Tôi tự hỏi là có nên lấy một bộ vest mặc cho giống Hani không? Hay là chỉ mặc quần áo bình thường. Đấu tranh tư tưởng một lúc thì tôi cũng quyết định là mặc quần áo bình thường. Chỉnh trang lại quần áo rồi trang điểm lại đôi chút, tôi mở cửa đi ra ngoài. Hani nhìn tôi rồi nói

- Em trách tôi gầy mà em cũn gầy không kém gì tôi, em mặc quần áo của tôi cũng vừa khít mà. Bộ này em mặc rất hợp nên tôi đưa em luôn, dù gì tôi cũng chỉ mới mua mà chưa mặc lần nào. Đa số đồ bên trong đó toàn là đồ chưa mặc bao giờ

Nhìn mình trong gương cũng không đến nỗi tệ, nên tôi cũng cho rằng mình hôm nay khá ổn. Hani cầm tay tôi rồi cùng đi. Bước đến con xe Lamborghini Veneno quen thuộc rồi Hani mở cửa xe cho tôi ngồi vào. Sau khi để tôi ngồi bên trong xe xong thì cũng mở bên cửa còn lại mà vào rồi khởi động xe rồi đi

________________
Tay cắm dây chuyền nước những mà vẫn viết để vì cho mn này. Vote và đọc ủng hộ cho mình nha. Cảm ơn các rds đã quan tâm và ủng hộ. Tôi sẽ khỏi bệnh sớm thôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net