Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hani POV

Ngay bây giờ là lúc chụp ảnh cùng với 4 người bọn họ, mọi thứ diễn ra rất nhanh và chuẩn xác. Tôi đi thay một bộ đồ tiếp để chụp hình chung với Junghwa. Tôi nên làm gì để có thể tương tác được với cô ấy một cách tốt nhất, có một kiểu ảnh tôi đặt Junghwa ngồi lên đùi của mình, mặt của cả 2 đối sát nhau. Tôi để ý mặt Junghwa còn có chút đỏ, tôi nhếch môi cười nhìn cô ấy, tiếng máy ảnh kêu "tách" và đèn flash sáng lên, hình như họ đã chụp được rất nhiều bức ảnh.

Tôi đi đến chiếc laptop xem lại những tấm hình mà chúng tôi vừa chụp cùng với nhau. Nhìn Junghwa giống như một tiểu thụ nhỏ bé trong lòng một cường công lạnh lùng là tôi, đáng yêu thật. Tôi nhận ra rằng mình lên ảnh cũng đẹp đấy chứ, khuôn mặt này không làm người nổi tiếng thì cũng phí thật. Tôi đẹp đến vậy mà, không phải là tôi tự cao tự đại đâu nhưng tôi cũng công nhận là bản thân mình quá hoàn hảo. Đi đến chỗ Junghwa, tôi ghé vào tai cô ấy và nói nhỏ

- Ảnh đẹp lắm, chắc tôi phải lấy một số chúng về mà đi rửa ra mất.

-.....

Junghwa vẫn không trả lời tôi và chỉ nhìn tôi. Tôi bật cười rồi nói tiếp với Junghwa

- Tôi đẹp chứ?

- Không!

- Nếu là người khác thì họ sẽ không nói như em đâu. Thật sự là rất đau lòng đấy Junghwa à, không phải em cũng đã thấy rằng tôi rất đẹp sao?

- Hani bị ảo tưởng quá mức rồi đấy

- Chẳng phải em luôn nhìn chằm chằm vào tôi khi tôi thay quần áo sao? - Âm thanh của tôi bắt đầu nhỏ dần chỉ đủ cho tôi và cô ấy nghe thấy - Em chẳng phải rất thích múi bụng của tôi sao, khi tôi làm gì và hành động những gì. Em đều để ý và nhìn trộm tôi

Junghwa mặt đỏ bừng, giận dỗi đập mạnh vào người tôi rồi bỏ vào trong phòng trang điểm. Tôi ôm lấy chỗ mà Junghwa vừa đánh tôi rồi nhìn theo tấm lưng của cô ấy mà phải bật cười. Có lẽ tôi phải đi dỗ cô bạn gái đang dỗi của tôi rồi. Tôi đi đến trước cửa phòng mặc gõ nhẹ cửa

- Junghwa à, tôi mở cửa vào nhé. Ra đây mở cửa cho tôi đi mà

- Hani mau đi đi

- Em không mở là tôi đi vào bên trong đấy đấy. Tôi vào đây

Tôi mở cửa phòng ra rồi đi vào, chốt khoá cửa lại để cho cả 2 có không gian riêng. Tôi đến bên người đang ngồi trên ghế tựa, quàng 2 tay từ đằng sau ôm lấy Junghwa. Tôi khẩn khoản xin lỗi

- Đừng giận tôi mà, tôi sẽ không đùa quá đáng nữa đâu mà.

- Em không giận

- Vậy hôn tôi nha

- Không

- Vậy mặc em nói không giận sao? Không giận thì chứng minh là em không giận tôi đi, hôn tôi đi.

- Hani đi ra ngoài đi, đừng làm phiền em

- Được rồi, nếu em không hết giận thì tôi sẽ quỳ ở đây cho đến khi em hết giận vậy.

Tôi cố tỏ ra là mình đang rất buồn, khuôn mặt Junghwa khi giận rất đáng yêu. Tôi muốn lấy tay mà cấu lấy má của cô ấy, tôi thở một hơi dài rồi quỳ xuống dưới đất, Ahn tổng tôi chưa bao giờ quỳ trước mặt ai cả Junghwa là người đầu tiên. Ahn Heeyeon tôi không sợ trời sợ đất, chỉ sợ Park Junghwa. Junghwa nói một thì không bao giờ tôi dám nói hai.

Tôi quỳ đã một lúc nhưng Junghwa vẫn mặc kệ tôi quỳ đó, cô ấy vẫn cầm điện thoại mặc không để ý gì đến tôi. Đầu gối tôi bắt đầu đau, chân bắt đầu tê. Tôi đang tự trách bản thân mình chọn cách chuộc lỗi quá ngu ngốc để rồi tự hại bản thân.

- Junghwa à, chân tôi đau. Em tha lỗi cho tôi đi mà, đừng giận nữa nha

- Em đâu bắt Hani quỳ, Hani tự làm tự chịu. Đừng đổ là do em bắt Hani làm

Cô ấy đứng dậy rồi bước ra ngoài để tiếp tục chụp ảnh rồi ngó lơ tôi, Tôi bĩu môi khó chịu, lấy tay đấm nhẹ xuống sàn. Vẫn tiếp diễn tư thế quỳ đó, quỳ thêm một lúc lâu nữa thì tôi nhìn lên đồng hồ trên tường. Tôi quỳ cũng đã 3 tiếng rưỡi rồi, chắc mọi người bên ngoài chụp ảnh cũng gần xong. Đập nhẹ mấy cái lên chân mình để cho bớt tê nhưng chân tôi bây giờ rất mỏi và đau, nhất là đầu gối của tôi. Junghwa chụp hình xong cũng mở của bước vào, chắc là xong xuôi hết tất cả rồi nên cô ấy vào lấy đồ để đi về. Vẫn không một lời nói với tôi, chết tiệt thật mà.  

Tôi thở dài nhìn cô ấy, tay vẫn đấm vào chân để cho bớt mỏi

- Hani mau về đi, chẳng phải là tối nay chị phải đi tiếp khách sao?

- Nếu em không hết giận thì nhất quyết tôi sẽ không đứng. Tuy hợp đồng với vị khách kia rất quan trọng và lợi nhuận cao, nhưng nó không quan trọng bằng em. Nên tôi vẫn sẽ quỳ ở đây cho đến khi em hết giận tôi.

Tôi buồn bực quỳ ở đó, cái chân chết tiệt tê tần và không còn cảm giác. Đầu gối tôi chắc bây giờ cũng tím đen cả rồi, sàn nhà lại còn lạnh nữa. Tôi bắt đầu thấy tức bản thân vì những trò đùa vô bổ, Junghwa tiến gần lại chỗ tôi. Ngồi xổm xuống trước mặt tôi rồi nói

- Hani mau đứng dậy cho em

- Tôi đã nói rồi, nếu em không hết giận thì tôi vẫn sẽ ngồi đây, có lạnh có đau tôi cũng kệ.

- Em bảo là Hani đứng dậy, đừng có quỳ ở đây nữa. Mau đứng lên

- Không

- Hani nhất quyết cứng đầu phải không? Không coi lời em ra gì sao?

- Ahn Heeyeon tôi duy nhất chỉ nghe lời em nhưng nếu em không hết giận thì tôi buộc phải quỳ ở đây.

Junghwa tiến tới hôn nhẹ lấy đôi môi của tôi, được mút nhẹ cánh môi mềm và ngọt của Junghwa làm tôi quên đi cơn đau ở chân của mình. Chiếc lưỡi của tôi bắt đầu làm việc của nó, quấn chặt lấy chiếc lưỡi của Junghwa mà dây dưa một hồi. Junghwa rời môi tôi ra rồi nói

- Như vậy Hani đã chịu đứng lên chưa, em không giận nữa. Mau đứng lên đi, chân Hani cũng đã đau lắm rồi. Sàn nhà lạnh lắm, em không muốn Ahn tổng của em bị cảm lạnh.

- Em hết giận rồi đúng chứ

- Ừm

Tôi vòng tay ôm lấy Junghwa mà ôm chặt lấy cô ấy vào trong lòng. Junghwa cũng thuận thế mà rúc sâu vào trong lòng tôi

- Lạnh muốn chết, chân tôi đau quá rồi. Jungwha à!!

- Cho chừa cái thói nói gì làm nấy mà không suy nghĩ đi, đưa tay cho em.

Tôi nắm lấy tay của Junghwa, khó khăn mà đứng dậy. Vì quỳ quá lâu mà chân tôi có chút chưa quen, tôi xoa bóp nhẹ 2 bên đầu gối của mình. Rồi đứng thẳng lên, tôi cố tình đưa tay quàng qua vai Junghwa rồi giả vờ rằng chân bị đau

- Junghwa à, chân tôi rất đau. Tôi tựa nhờ em một chút

Junghwa cũng không nói gì, một tay cầm lấy bàn tay đang ở trên vai cô ấy, tay còn lại vòng qua eo tôi mặc đỡ tôi bước đi, tôi mong rằng lúc này thời gian sẽ trôi chậm lại một chút. Bởi ở cạnh Junghwa làm tôi thấy rất hạnh phúc, trong lòng tôi dấy lên cảm giác yên bình và tĩnh lặng. Đi được một lúc, tôi sợ Junghwa sẽ mệt nên nói rằng sẽ tự đi được, tuy không còn đỡ tôi nữa nhưng tay Junghwa và tay tôi vẫn đan vào nhau. Thích thật!

Chúng tôi cùng đi xuống dưới tầng hầm, nơi để xe. Tôi mở cửa xe cho cô ấy rồi cũng tự mình ngồi vào trong. Vừa đi được một lúc thì tôi quay sang hỏi Junghwa

- Cả ngày hôm nay làm việc mệt như vậy, chắc em cũng chưa ăn gì nên có muốn đi tối với tôi không?

- Chẳng phải Hani nói phải đi tiếp khách sao? Hani rất bận mà

- Không phải đi nữa, tôi đã bàn giao công việc lại cho Jung phó tổng rồi, cậu ấy sẽ đi thay tôi. Hôm nay chụp hình xong cũng mệt nên sợ đi tiếp khách phải uống nhiều rượu thì mai chắc sẽ không đi làm nổi mất.

- Hani đừng uống rượu nhiều, không tốt cho sức khỏe đâu. Dạ dày Hani cũng tệ mà

- Công việc của tôi phải vậy mà, đâu có thể chối từ được. Muốn có được bản hợp đồng có lợi nhuận tốt thì cũng phải đổi lại một thứ gì đó nên chút rượu cũng không đáng gì

- Em không muốn Hani uống nhiều, sức khỏe cũng cần phải thận trọng mà.

- Tôi biết rồi, bây giờ mình đi ăn chút gì nhé. Tôi biết một quán ăn rất ngon, tôi cũng hay qua lại ăn ở đó

- Không, em không định ăn bởi công ty đang bắt bọn em phải ép cân cho buổi comback sắp tới.

Tôi nhìn Junghwa mà khẽ cau mày, cô ấy gầy như vậy mặc còn bắt em cân nữa sao? Không được, tôi phải nói lại với công ty quản lí của bọn họ, hôm nay ở gần cùng 4 bọn họ cũng thấy như vậy là đủ rồi. Nếu giảm nữa thì sẽ là da bọc xương mất, tôi nói với Junghwa

- Junghwa! Em nhớ rằng tôi là sếp của sếp của sếp của sếp em. Tôi đứng trên tất cả bọn họ, tôi không muốn lợi dụng chức quyền vậy đâu nhưng em đã quá gầy rồi. Em gọi cả 3 người kia cùng đến ăn đi, nếu quản lí nói thì bảo tôi, ép cân như vậy là không được

- Nhưng.....

- Đừng cãi tôi mà, chuyện khác tôi sẽ nghe theo em nhưng lần này thì nghe theo tôi đi. Mau gọi cho 3 người kia nữa, bảo họ cùng đi ăn.

Tôi thấy Junghwa cũng nghe theo mình mà rút điện thoại gọi cho bọn họ. Tôi gật nhẹ đầu rồi lái xe đi đến quán ăn mà chúng tôi sẽ đến.

_________________

Xin lỗi vì hôm qua không có chương mới, sorry nha 😢

Thank for reading

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net