Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi diễn rất thành công mn ạ 🤣

Vào truyện thôi

______________

Hani POV

Junghwa vừa rời đi, tôi đi đến chiếc bàn tiếp khách rồi thả người ngồi xuống chiếc ghế sofa. Tôi sờ lên trán mình rồi lấy xuống cái miếng dán hạ sốt, tôi bất giác mỉm cười. Tôi đường đường là một Ahn tổng cao ngạo được nhiều người tôn trọng mà em lại lôi tôi ra nghịch như vậy sao? Nhưng xuống bộ quần áo thì thấy có chút trẻ con, tôi mở chiếc tủ kia ra và lấy ra một bộ vest khác thay. Cũng may là nhờ Junghwa nên tôi cũng đỡ mệt hơn hẳn, chắc công việc hôm nay là bàn giao lại một ít cho thư kí Kim, còn một số việc quan trọng tôi sẽ mang về nhà làm. Thắt lại chiếc cà vạt cho chỉnh chu, tôi lấy chìa khoá xe và túi sách của mình rồi đi. Mở cửa bước ra ngoài, tôi đưa một số tài liệu cho Miso rồi nói qua về nó. Nói xong thì Miso hỏi tôi

- Hee...không phải, Ahn tổng! Chị đã khỏe hơn chút nào chưa?

- Tôi ổn, cảm ơn. Tôi phải đi có việc trước, thư kí Kim ở lại làm việc cho tốt nhé

Tôi cũng không muốn dây dưa nhiều bởi một phần nếu như vậy thì Junghwa của tôi sẽ không vui. Vậy nên tôi không thể nào mặc làm cho tiểu thụ của tôi buồn được. Vừa bước xuống dưới tầng hầm, tôi đã nhìn thấy con xe của mình. Đi đến chỗ chiếc xe rồi mở cửa ngồi vào, mở thiết bị định vị lên để xem Junghwa bây giờ đang ở đâu rồi tôi cũng lái xe đi theo đến đó.

Đứng trước một studio, tôi đi vào bên trong rồi mở điện thoại ra gọi cho Junghwa.

- Junghwa em đang ở đâu vậy?

- Em đang ở phòng thu làm nốt việc, sao vậy? Hani thấy khó chịu trong người sao? - Tôi nghe thấy giọng điệu lo lắng của cô ấy qua điện thoại

- Không, chỉ là tôi đang ở studio của em thôi. Tôi đang ở dưới tầng 1.

- Đừng nói là Hani theo dõi em

- Không, chỉ là tôi có cài GPS vào trong điện thoại của em thôi.

- Đúng thật là...

- Mau xuống dưới đây đi. Tôi cũng muốn được thấy em làm việc

- Đợi em một chút

- Tôi biết rồi

Tôi tắt máy rồi đút nó vào trong túi quần, đứng đợi bóng người quen thuộc đi xuống đây gặp tôi. Đợi được một lúc thì tôi cũng thấy người vỗ vai mình, quay lại thì đó là Junghwa. Tôi cười nhẹ rồi hôn nhẹ lên má cô ấy

- Chào em

- Chào cái gì chứ? Đang ốm như vậy còn đi lung tung. Em không đánh Hani là may rồi đấy mà còn chào.

Cô ấy lấy tay của mình rồi véo lên 2 bên má tôi, đau thật đấy nhưng nó làm Junghwa bật cười vì vui nên tôi sẽ chịu đau cho tiểu bảo bối được cười. Cô ấy nói tiếp

- Đi lên trên thôi, mọi người đang ở trên đấy chờ chúng ta đấy

- Mọi người??

- Là Hyelin, Solji, Hyojin đấy.

- À, đi thôi.

Tôi nắm lấy tay cô ấy rồi cả 2 cùng đi vào trong thang máy rồi đi lên. Khi vừa lên đến nơi, tôi và Junghwa cùng đi vào bên trong căn phòng thu. Thấy Hyelin đang đứng bên trong và hát, còn Hyojin ngồi bên ngoài chỉnh và nghe xem. Tôi cũng yên lặng đặt túi sách của mình xuống chiếc bàn ở đó rồi ngồi xuống sofa cùng Junghwa. Hyelin cũng vừa thu âm xong, mở cửa phòng đi ra ngoài. Hyojin tháo tai nghe trên tai xuống, xoay ghế quay lại nhìn tôi.

- Chào cậu Hani.

- Chào

- Cậu đọc báo hôm nay chưa?

- Chưa, có gì sao?

Hyojin đưa chiếc ipad cho tôi, sau khi bức ảnh quảng cáo cho sản phẩm của công ty đăng lên thì có rất nhiều người nhận ra tôi của quá khứ. Đến chính tôi còn quên bản thân tôi là ai, tôi chỉ là biết được bản thân trong quá khứ chứ chưa hề nhớ lại chút gì. Có thể nói tôi bắt đầu trở nên nổi tiếng lại, chiếc fancam của tôi lại được chia sẻ một cách chóng mặt, hàng trăm bài báo nói về fancam Hani. Tôi lướt xuống dưới đọc những comment hay dòng trạng thái, tất cả đều nói rằng tôi nên quay lại và cùng đứng với nhau trên sân khấu với đội hình 5 người giống khi còn là thực tập sinh. Tôi đặt chiếc ipad xuống bàn, xoa nhẹ thái dương mình. Cái đầu hơi có chút day dứt, tôi nói tiếp

- Bây giờ tôi nên làm gì đây?

- Cậu có muốn quay lại với chúng tôi không? Đây là lúc để cậu trả lời câu hỏi của chúng tôi hôm trước. Cậu quyết định như thế nào?

- Tôi thật sự rất phân vân. Tôi rất sợ rằng mình sẽ làm không tốt và sẽ ảnh hưởng đến mọi người. Tôi rất xin lỗi

Tôi ôm lấy đầu của mình, chịu đựng cơn đau bắt đầu phát ra. Đã từ lâu rồi nó không quay lại cho đến ngày hôm nay, tôi rất ghét bản thân mình vì thiếu quyết đoán ngay lúc này.

- Vậy như thế này đi, sắp tới chúng tôi sẽ diễn ở Newyork. Cậu chỉ cần cùng đứng trên sân khấu và biểu diễn cùng chúng tôi trong một ngày đó thôi. Coi như là chúng tôi muốn được ôn lại kỉ niệm xưa, đến lúc đó thì cậu sẽ trả lời chúng tôi sẽ ở lại hay không. - Hyojin đưa ra một ý kiến, tôi cũng khá là bất ngờ vì điều đó. Tôi nhìn qua Junghwa, cô ấy vẫn nhìn tôi nhưng lại nhưng bằng ánh mắt đượm buồn và như cầu xin tôi chấp nhận vậy. Tôi đành gật đầu vì tôi không muốn thấy Junghwa buồn và tôi cũng muốn được một lần tận hưởng cảm giác cùng Junghwa trên sân khấu như thế nào.

- Tôi đồng ý.

- Nếu vậy là sẽ phải lùi thời gian đi đảo Jeju lại đấy - Hyojin nói

- Vậy cũng được, chỉ cần mọi người vẫn giúp tôi là ổn.

- Được - Hyojin gật đầu nhìn tôi

Tôi sẽ kể cho mọi người nghe vì sao tôi cần Hyojin, Solji, Hyelin giúp mình. Bởi sắp tới tôi sẽ định cầu hôn Junghwa ở đảo Jeju, tôi sẽ làm cho em ấy được hạnh phúc. Tôi sẽ chính thức trở thành gia đình của Junghwa. Tôi sẽ để việc đó lùi lại một chút sau khi diễn xong vậy

- Vậy tôi sẽ phải diễn những bài gì? Tôi đâu có biết gì nhiều về mấy bài của mọi người đâu?

- Up&down, Hot pink, DDD. - Solji cầm tờ lấy có lời bài hát rồi đưa cho tôi, theo như tôi biết là hồi đó tôi chỉ tập có 2 bài, nhưng bây giờ lại thêm cả DDD, tôi rất cần phải chăm chỉ luyện tập lại đây.

- Vậy dạy tôi hát lại và vũ đạo đi, tôi không biết một chút gì cả.

Solji đưa cho tôi nhạc và lời cần hát. Cô ấy chỉ cho tôi đoạn nào cần hát và đoạn nào cần phải bè. Tôi đeo tai nghe rồi nghe giai điệu nhạc trước, thật sự rất là quen thuộc. Tôi hỏi Solji

- Bản này là bản hồi trước có tôi thu âm cùng sao?

- Đúng rồi.

- Giọng tôi đây sao? Khó tin thật.

Solji đúng là một giáo viên luyện thanh giỏi. Trong vòng 2 tiếng đồng hồ thì tôi có thể nhớ lại và hát được bài mới và bài cũ. Đến tôi cũng phải bất ngờ về bản thân mình, tôi cũng là một ca sĩ giỏi đấy chứ. Hani mày giỏi lắm, bản thân tôi mang giọng trầm, chắc sẽ hợp với dòng nhạc jazz. Tôi rất muốn được thử nó nhưng bây giờ tôi sẽ học và hát cho thật tốt 3 bài này. Junghwa tựa đầu vào vai tôi, tôi quay qua hỏi cô ấy

- Sao vậy?

- Không, chỉ là em đang rất hạnh phúc, em đang rất vui khi nghĩ về quãng thời gian sắp tới của chúng ta. Em sẽ được cùng Hani tập hát, được cùng Hani tập vũ đạo và hơn nữa được cùng Hani đứng trên sân khấu. Chúng ta sẽ cùng quay trở lại quãng thời gian xưa, được cùng nhau thực hiện ước mơ như trước đây mà chúng ta đã từng làm. Em thích như vậy lắm

Bản thân tôi cũng thấy Junghwa quá vị tha, cô ấy quá bao dung. Mặc dù trong 6 năm qua, tôi đã bắt cô ấy phải đợi tôi quá lâu, tôi đã gây ra rất nhiều lỗi lầm với cô ấy. Nhưng cuối cùng, cô ấy vẫn ở bên cạnh tôi. Em quá vị tha, tâm hồn của em tựa thiên thần. Cho dù hết lần này đến lần khác bắt em chịu khổ thì cuối cùng em vẫn chịu đựng và ở bên cạnh tôi. Tôi thật sự rất cảm ơn em

- Tôi hứa sẽ cùng em thực hiện hết tất cả những điều đó, chúng ta cùng làm em nhé.

- Ừm

Tôi bật cười với cô ấy, tay tôi và tay Junghwa đã Đan vào nhau từ lúc nào. Nắm chặt lấy nhau mà trao nhau hơi ấm. Tôi muốn quãng thời gian này không bao giờ trôi đi, cứ mãi như vậy thôi

End POV

Cả 5 người bọn họ cùng quây quần bên nhau, cùng nhau chia lời, giúp đỡ nhau biết cách lên nốt cao. Cùng nhau tạo nên một nhóm nhạc với 5 con người, với cái tên Excees in dreaming, họ cùng tới lại gần với nhau bằng những ước mơ. Số phận đã an bài, lúc nào cũng sẽ là một con số 5 tròn chịa, thiếu 1 cũng không được. Dù họ có bị cách biệt về thời gian nhưng sau đó vẫn là sự kiên nhẫn chờ đợi, và đó là EXID.

________________

Xin lỗi nha, Hqua không có chương mới, xin lỗi xin lỗi. Các rds đừng giận au nha, hãy đọc và vote tiếp nha

Thank for reading

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net