Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vừa bước đi vừa suy nghĩ nên đi đâu cho qua tiết học này. Vừa lúc đi qua sân bóng rổ, đeo tai nghe vào rồi vứt cặp sách sang một bên, nhặt lấy quả bóng. Tuy không có tập luyện nhiều nhưng cậu cũng biết chơi một vài đường, biểu diễn vài đường bóng lắt léo, những cú úp rổ hay ném từ xa. Chơi được một lúc lâu, cậu dừng lại một lúc để nghỉ. Tuy lâu không chơi nhưng vẫn có thể nhớ những bước cơ bản. Từ đâu đó, có một người con trai khác đến gần cậu, cậu ta mặc bộ quần áo bóng rổ màu trắng, khuôn mật khá khả ái. Thân hình của cậu ta khá đô con, chắc tập luyện rất nhiều.
- Tôi thấy cậu chơi bóng rồi, hay lắm. Đây là Lần thứ 2 tôi thấy con gái chơi bóng rổ giỏi đến vậy - cậu ta đưa chai nước hướng về phía cậu, niềm nở nói
- Cảm ơn, nhưng tôi chơi không đến mức giỏi như cậu nói đâu. Chỉ biết một vài đường thôi. - Cậu cầm lấy chai nước của cậu ta đưa rồi uống một hơi - cậu cũng trốn tiết ra đây chơi sao?
- Tôi mới là người phải hỏi câu đấy với cậu, tôi là một người trong đội tuyển bóng rổ. Sắp tới có thi đấu giữa trường ta và trường nghệ thuật Hanlim nên phải chuẩn bị để tập luyện. Nhân tiện, đội cũng đang thiếu người nên cậu có muốn tham gia không?
- Tôi nghĩ là không, tại tôi chơi kém lắm. Sợ sẽ ảnh hưởng đến mọi người, nên cậu đi kiếm người khác đi, sẽ có người chơi tốt hơn tôi mà! - cậu lắc đầu
- Tôi đã tìm rất nhiều rồi nhưng không ai hợp cả, đồng ý đi! Cậu chơi được mà, chúng tôi chỉ thiếu mỗi một người nữa thôi. - Cậu ta ra sức nài nỉ - Đi mà, coi như là tôi xin cậu. Tôi sẽ đãi cậu một bữa tokbokki
- May ra thịt bò nướng thì tôi sẽ xem xét, tôi ăn tokbokki nhiều rồi - cậu gãi cằm tỏ vẻ suy nghĩ
- được! Thịt bò Hàn Quốc. Vậy xem như là cậu đồng ý nha, xem ra nhóm chúng có 2 nữ và 3 nam.
- Còn một bạn nữ khác ngoài tôi sao?
- Thế thì tôi mới nói cậu là người con gái thứ 2 biết chơi bóng rổ mà. Mải nói chuyện tôi quên mất giới thiệu, xin lỗi. Tôi tên là Kim Young Jin, đội trưởng đội bóng rổ. Cậu tên gì?
- Tôi tên Ahn Hani. Young Jin! nhờ cậu chỉ giáo. - cậu vỗ nhẹ vào vai Young Jin
- Được, bây giờ tôi sẽ dẫn cậu đi gặp mọi người rồi nhân tiện phát quần áo luôn rồi chúng ta tập luyện.
- Ừm

Young Jin dẫn cậu vào phòng thể chất, trong đó còn có Jackson và Hyojin và một người nữa. Jackson nhìn thấy cậu ngạc nhiên hết mức
- Hani, cậu cũng chơi sao? Tôi tưởng cậu không thích chứ lúc đầu tôi cũng định rủ cậu rồi. Tôi đành phải rủ Hyojin - Jackson khoác vai lên Hyojin - Young Jin, mắt nhìn người của cậu tuyệt thật
- Thôi đi Jackson, nhờ Young Jin thuyết phục tôi mới tham gia thôi. Tôi chơi không giỏi đâu - cậu ẩn vai Jackson rồi quay sang Young Jin - Hoá ra người con gái đầu tiên cậu thấy chơi bóng rổ giỏi là Hyojin, mình muốn nhìn thấy mọi người chơi bóng như thế nào.
- Hani, tôi với cậu lập thành nhóm 2 đứa con gái chơi bóng rổ tên là Ahn Sister được đấy - Hyojin đi đến cạnh cậu, ghì cổ cậu trêu chọc. Cả phòng rộn lên tiếng cười, từ lâu rồi cậu không thể cười một cách thoải mái như vậy, cậu rất biết ơn những người bạn này.
- Được rồi - Young Jin lên tiếng - hầu như đều quen biết cả rồi, đây là Kim Seok-jin - Young Jin khoác vai lên người bạn nam đứng bên cạnh
- Chào cậu, cậu có thể gọi tôi là Jin - Jin đưa tay ra ý muốn bắt tay với cậu
- Tôi tên là Ahn Hani, bạn cùng lớp với Jackson và Hyojin - cậu nắm lấy tay của Jin

Sau khi được phát quần áo, mọi người cùng đi thay quần áo để chuẩn bị ra sân tập. Đến khi bước ra cậu bị mọi người cho một tràng cười.
- Sao?? Chỉ là lạnh nên tôi mới không thay quần thôi mà! Có gì đáng cười chứ!

- Có đời thuở nhà ai ăn mặc như cậu không. Cậu mà soi gương là cậu chết tại chỗ luôn đấy - Hyojin ôm bụng cười
- Được rồi, được rồi. Đừng cười nữa, đi tập thôi. Thời gian không còn nhiều - Young Jin ra tay cứu giúp Hani
- Cảm ơn Young Jinnie! - Cậu cười đáp lại
- Young Jinnie, ghê nhỉ. Hani dạo này bị thuần rồi hả. Hồi trước có cậy miệng cũng không nói, bây giờ bày đặt Young Jinnie. Phải lòng người ta rồi à - Jackson bước đến huých nhẹ người cậu
- Cậu muốn chết hả, chuyện lần trước tôi chưa tính sổ với cậu đâu - cậu đấm nhẹ vào bắp tay Jackson

Bắt đầu bằng buổi tập giãn cơ và thể lực, tuy mệt nhưng rất vui. Phải nói rằng Young Jin là một 1 đội trưởng kiêm huấn luyện viên nghiêm khắc, tuy đưa ra nhiều bài tập khắc nghiệt nhưng vẫn chăm lo cho mọi người đầy đủ.

- Được rồi nghỉ chút đi. - Young Jin trên tay cầm khăn và nước đưa cho mọi người.

Hani nằm phịch xuống đất thở hổn hển, tuy từ nhỏ có tham gia 3 môn phối hợp nhưng trong một thời gian dài không tập luyện nên sức bền có chút là thuyên giảm bớt. Hôm nay cậu đã plank 2' rồi bật cóc 5m rồi chạy 1 vòng sân 400m. Young Jin đến bên cạnh ngồi xuống rồi cười.
- Có chút quá sức với cậu sao Hani-ssi, ngồi dậy uống chút nước đi - Young Jin kéo tay cậu đỡ dậy. Mở chai nước rồi đưa cho cậu, cậu đón lấy rồi uống một hơi
- Chỉ là lâu không tập luyện nên có chút không quen thôi. Công nhận cậu sức bền thật, tập luyện đến thế cũng không vấn đề gì, giỏi thật đấy!
- Không đâu, chỉ là đã quen rồi thôi. - Young Jin đứng lên rồi đưa tay kéo cậu đứng dậy - mọi người vào đi tắm rồi thay quần áo đi. Hôm nay đến đây thôi
- Yess!!!! Cuối cùng cũng được nghỉ - Jackson cùng Hyojin và Jin đồng thanh nói rồi cầm đồ vào trong phòng tắm. Cậu và Young Jin bật cười rồi cũng đi vào theo

Cậu và Young Jin dần trở nên thân hơn, Junghwa đã chứng kiến hết tất cả. Trong lòng cô luôn đặt một dấu hỏi tại sao cô lại quan tâm cậu đến như vậy. Từ lúc Hani dời khỏi lớp, cô đã không thể tập trung nghe bài giảng. Khi hết tiết đến giờ nghỉ thì cô bắt đầu đi tìm Hani. Cô đã tìm thấy cậu ở sân bóng rổ, nhìn cậu chơi bóng mà cô không thể dời ánh mắt khỏi cậu. Đến khi cậu tập luyện cô cũng đi theo, nhìn thấy cậu và Young Jin thân mật cô thấy lòng mình có chút hụt hẫng. Cô cảm thấy không thích khi cậu gần gũi với người khác.

" Mày làm sao vậy Junghwa, tại sao lại thấy buồn chứ"

Nhìn đồng hồ cũng đã sắp hết giờ nghỉ trưa mặt cô vẫn chưa ăn gì, đành ôm cái bụng đói đợi tới chiều. Đứng dậy xách cặp định về lớp

- Bình hoa!

Nghe thấy giọng nói của tên bất trị, nên cô khựng lại. Toan bước tiếp và coi như không nghe thấy gì.

- Tôi gọi cậu đấy, Bình hoa! - cậu gọi lớn
- Đúng thật là, đã nhắc cậu bao lần là tôi không phải bình hoa mà - cô quay lại, hậm hực nói

Cậu cầm cặp sách chạy lên khán đài của nhà thể chất, chỗ Junghwa ngồi.
- Chiều nay cùng về đi, tôi muốn đưa cậu đến chỗ này. Tôi đã thấy cậu ngồi đây từ lâu rồi, sắp hết giờ nghỉ trưa rồi cậu không định ăn gì sao.
- Tôi...tôi - mặt Junghwa đỏ lên, cô cảm giác như nhìn lén nhưng bị bắt quả tang - chỉ là đi qua đây nên tôi ngồi lại xem vì Hyojin thôi.
- Được rồi, được rồi - cậu bật cười, cầm tay Junghwa kéo đi - đi mua chút gì cho cậu ăn đã.
- Không cần đâu, về lớp thôi
- Không được, tôi nhịn ăn thì được nhưng còn cậu thì không. Đừng nhịn đói, cậu gầy lắm. Đi thôi - Cậu dứt khoát nắm chặt tay cô kéo đi
- Nhưng nếu đi bây giờ sẽ muộn giờ vào đấy, không được đâu - Junghwa lo lắng - Ăn trong căn tin cũng được mà.
- Không thích, yên tâm đi. Tôi biết một chỗ bán đồ ở gần đây rất ngon. Tôi mượn được xe của Jackson rồi, nhanh thôi.
- Vậy cũng được! - Junghwa đành gật đầu đồng ý, Hani cầm tay cô làm mặt cô có chút đỏ lên. Nhưng cô lại không muốn dứt nó ra, tại nó rất thoải mái.

Young Jin ở lại nhìn về phía cậu và Junghwa. Trong lòng tự đặt câu hỏi

"rút cuộc Hani và người con gái bên cạnh là gì với nhau chứ?"

Young Jin thở dài rồi đi cùng Jin đi về lớp, trong lòng chất chứa nhiều điều. Bởi vì cậu ta biết trong lòng cậu ta Hani đã có một ấn tượng rất sâu đậm.
.
.
.
.
.
Tại nhà xe

Hani thấy hối hận vì đã mượn xe Jackson. Xe của cậu ta là xe đạp địa hình nên sẽ không có chỗ ngồi ở phía sau mà chỉ có 1 chỗ. Hani quay qua Junghwa nói
- cậu chịu khó ngồi lên đây chút được không - Cậu chỉ tay lên thanh dọc gần tay lái - yên tâm đi, tay lái của tôi lụa lắm
- Cũng được, tạm tin cậu- Cậu đèo cô trên chiếc xe đạp địa hình, vì ngồi trên cái thanh dọc đó có phần chông chênh nên cô ôm chặt vào người cậu. Đến nơi, là một quán ăn nhỏ. Cách bày trí có phần cũ kĩ và mộc mạc. Rất giản dị nhưng ẩn trong đó là một vẻ đẹp tiềm ẩn. Cậu gọi 1 phần salát và 2 phần cơm trộn và 1 phần tokbokki và một bát canh đậu tương
- Ăn nhiều một chút, ăn gì thì gọi thêm. Hôm nay tôi trả tiền - cậu đưa cho Junghwa bát mà cậu đã trộn xong rồi lấy bát cơm chưa trộn lấy cho mình.
- Cảm ơn cậu Hani. Sắp tới đội bóng rổ đi thi đấu thì cậu cũng đi sao? - Ừm, tôi sẽ tham gia. Có gì sao? - Cậu vừa trộn bát cơm vừa nói            - Không có gì cả chỉ là.... - Junghwa có chút ngập ngừng, cô không dám nhìn vào mắt cậu - Nhớ cẩn thận, đừng để mình bị thương. Được chứ! - Ngày hôm đó cậu sẽ đến chứ, đến xem trận đấu. Nếu có cậu thì tôi sẽ rất vui - cậu nhìn Junghwa rồi nở một nụ cười tươi
- Hãy trả lời tôi trước đi đã, hứa là sẽ cẩn thận và sẽ không để bị thương. Nếu cậu hứa thì tôi sẽ đến, nếu không thì sẽ không có tôi ở đó. - Junghwa nhìn cậu với ánh mắt nghiêm túc. Cậu nhìn ánh mắt đó của cô và biết đây không phải là một câu nói đùa " Cậu lo lắng đến thế sao Bình hoa". Cậu bật cười nhìn Junghwa
- Vậy mình thỏa thuận đi, cậu đến và tôi sẽ an tâm thi đấu một cách an toàn, được chứ? - Cậu đứa ngón út của mình ra để ra hiệu cho cô ngoắc tay với mình.      - Được - cô ngoắc lấy ngón út của cậu
- Ăn đi, ăn đi, muộn rồi. Còn phải về trường nữa. mau ăn đi!

Trong họ giờ đây giống như một ngọn lửa đang nhe nhóm. khoảng cách cũng dần ngắn lại, từng cử chỉ hành động, hay lời nói họ dành cho nhau đều là sự lo lắng hay quan tâm.

" tôi và cậu ở cạnh nhau giống như một thói quen"

" dành tất cả thanh xuân chỉ để yêu và thương một người"

____________________________________________

xin chào, hãy đọc tiếp tục và ủng hộ cho mình nhé. comment đưa ra nhiều lời góp ý cho mình nha. Thank!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net