Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi muốn thông báo với mọi người lịch đăng luôn nhé

Sẽ up chương mới vào những ngày 3,4,5,6,7,CN tại vì thứ 2 Au đi học từ sáng đến tối muộn nên k viết kịp được.

Vẫn tiếp tục ủng hộ và vote cho Au nhé

_____________________

Hani POV

Sau mấy ngày nằm viện chán chết thì tôi cũng xin được xuất viện sớm. Phải nào nỉ Junghwa hết nước hết cái thì cô ấy mới cho tôi chất viện sớm, nếu cô ấy mà không đồng ý thì chắc tôi phải ở trong này đến cả tháng trời mất. Junghwa bây giờ đang thu dọn đồ đạc và quần áo cho tôi, nhìn tấm lưng bận rộn ấy mà trông thật đáng yêu, tôi bước xuống giường toan định thay bộ quần áo bệnh viện. Với tôi với bả vai bị thương như vậy thì chỉ có thể cởi đồ bằng một tay, rất bất tiện là đằng khác. Loay hoay cởi từng cúc áo thì tôi thấy có 2 bàn tay quen thuộc giúp tôi cởi đồ

- Để em làm cho

Tôi gật đầu rồi hạ tay của mình xuống và để cho Junghwa làm giúp cho tôi, Junghwa giúp tôi thay chiếc áo bệnh viện của tôi ra rồi thay cho tôi thành chiếc áo phông oversize rộng, tôi nhìn xuống dưới rồi nói với Junghwa

- Để tôi tự thay quần là được rồi

Tôi lại bắt đầu loay hoay cởi chiếc quần, xong nhận lấy một chiếc quần jean bó từ tay Junghwa. Tôi kéo mãi mà chiếc quần vẫn không thể lên nổi, chưa bao giờ tôi thấy bản thân mình bất lực đến vậy. Tôi bực mình lấy cả cánh tay bị thương kéo quần lên, vừa động vào kéo lên được một chút thì động phải vết thương làm nó nhói đến mức tôi muốn chảy nước mắt

- A~

Junghwa lại đến gần lại tôi giúp tôi mặc quần, tôi có chút ngại ngùng với cô ấy, tôi cảm thấy mặt mình cũng có chút nóng. Sau khi giúp tôi mặc quần xong rồi cô ấy lấy một chiếc áo khoác dạ dài giúp tôi mặc vào

- Cảm ơn em.

Minho cũng đi vào trong rồi giúp chúng tôi mang đồ đạc ra ngoài. Sau khi cất mọi thứ vào trong xe rồi tôi cùng Junghwa mở cửa ngồi vào trong. Minho đưa tôi cùng cô ấy về căn biệt thự của tôi, đặt đồ đạc vào trong nhà xong. Tôi sung sướng ngã người lên sofa mặc không mang đến cái vai chết tiệt. Thật sự là đau đến thấu tâm can, tôi vì sợ Junghwa mắng mà chỉ biết cắn môi nhịn đau.

- Junghwa à ~ tôi đói rồi

Junghwa thấy tôi nói vậy mà sắn tay áo lên vào bếp, tôi ngồi dậy cũng lững thững đi vào bếp theo. Cô ấy mở tủ lạnh của tôi ra rồi lấy ra đồ để nấu cho tôi ăn, bây giờ cô ấy giống như một người vợ đảm đang chăm sóc cho gia đình nhỏ vậy. Tôi đi ra chiếc tủ kính ngoài phòng khách rồi mở nó ra, lấy một chiếc máy ảnh Polaroid. Tôi mở ra xem còn phim bên trong không rồi mang ra ngoài. Tôi cầm chiếc máy ảnh chụp Junghwa từ đằng sau lưng, rồi ngay lập tức ảnh cũng được in ra từ đó. Tôi nhìn bức ảnh mình vừa chụp mà không khỏi hài lòng, đặt tấm ảnh đó lên trên bàn rồi tôi cầm máy chụp tiếp

- Junghwa à, nhìn tôi này

Junghwa quay lại thì nhìn thấy tôi đang chụp ảnh cho cô ấy, khoé miệng Junghwa nở một nụ cười với tôi. Nụ cười này chính là nụ cười mà suốt bao lâu nay tôi vẫn không thể quên được, tôi cần bức ảnh đi đến bên cạnh Junghwa rồi đưa cho cô ấy xem

- Em thấy sao? Người yêu của em chẳng phải chụp ảnh rất giỏi sao.

- May cho Hani là chụp đẹp, nếu không thì đừng trách em.

- Không dám chụp dìm Ahn phu nhân

- Ai là Ahn phu nhân chứ?

- Ngoài em ra còn ai sao? - Tôi vòng tay mình qua eo của cô ấy, tựa cằm lên trên vai Junghwa. Tôi khẽ hôn nhẹ lên một bên má của Junghwa - Mùi thức ăn thơm thật, bà xã của Ahn tổng thật đảm đang.

- Dẻo miệng, chắc không dưới 10 cô gái được nghe Hani nói như vậy rồi.

- Đâu có đâu, ngoài em ra thì chỉ còn có một người phụ nữ khác là tôi khen đồ ăn ngon thôi.

- Là ai?

Junghwa nhíu mày nhìn chằm chằm vào tôi, tôi biết là kiểu gì cô ấy cũng sẽ khó chịu khi tôi trêu cô ấy như vậy mà. Lúc ghen hay lúc giận cũng đáng yêu, chết mất!

- Là mẹ tôi, ngoài em nấu ăn ngon thì còn có cả mẹ tôi nữa.

- Aiss thật là! - Junghwa giơ nắm đấm lên dọa tôi, tôi chỉ biết ôm bụng cười

Nấu ăn xong, Tôi cùng Junghwa mang đồ ăn ra đặt lên bàn, Junghwa nấu rất nhiều món ngon. Đa số đều là món tôi thích, Junghwa thật hiểu tôi mà. Chúng tôi ngồi xuống đối diện nhau, vì tôi không thuận tay trái nên hầu như đa số toàn Junghwa gắp giúp tôi chứ tôi chỉ cần phải xúc thìa ăn. Tôi xiên một miếng thịt hun khói rồi đưa đến trước mặt Junghwa

- Ăn đi

Junghwa há miệng để tôi đút cho cô ấy ăn, Junghwa nhai miếng thịt rất ngon lành, cô ấy nhìn tôi rồi nói

- Ngày kia em phải bay để chuẩn bị cho concert ở New York. Hani vẫn còn bị thương nên đành để lần sau vậy, em rất muốn được đi cùng Hani vào dịp này.

- Xin lỗi vì thất hứa với em. Tôi đã rất mong chờ đến ngày đó cùng em.

- Không phải do lỗi của Hani mà, còn nhiều dịp nữa mà. Đến cuối cùng rồi chúng ta hãy cùng nhau có thể đứng trên đó cho đến hết cuộc đời này nhé.

- Ừm, tôi sẽ thực hiện điều mà tôi muốn cùng em và 3 người họ là đứng trên sân khấu. EXID sẽ trọn vẹn khi có 5 người.

Chúng tôi cùng tiếp tục bữa ăn, Tối hôm nay Junghwa không ở lại vì ngày mai cô ấy có chút việc phải làm. Tôi cầm điện thoại lên gọi cho Minho

- Cậu đặt cho tôi vé máy bay vào ngày kia đến New York, lấy cho tôi số điện thoại của stylist của nhóm EXID.

- Vâng

- Cậu điều tra cho tôi lịch trình ở New York của nhóm vào ngày kia. Nhớ là đặt vé máy bay lệch giờ để cho Junghwa không biết, đặt cho tôi muộn hơn tầm 1-2 tiếng. Nhớ là đừng để cho Junghwa biết

- Vâng, tôi sẽ làm xong ngay thôi

Tôi cất điện thoại vào trong túi quần, tôi bước lên trên phòng của mình, tôi đi đến trước gương nhìn bản thân mình trong gương. Tôi chạm lên mái tóc của mình, mái tóc màu bạch kim này của tôi bắt đầu xơ, tóc cũng đã mọc dài nên đã lộ chân tóc. Tôi đang nghĩ đến việc đi làm lại tóc, màu gì nhỉ?

Đằng nào cũng sắp diễn nên chắc thay đổi một chút cũng không sao. Tôi nhắn tin cho thợ làm tóc của tôi

From Ahn Heeyeon

Yoojung, ngày mai tôi muốn đến làm lại tóc. Nhân tiện tôi cũng muốn đến để thay lại màu tóc. Ngày mai làm sớm cho tôi nhé, chuẩn bị thuốc tốt cho tôi

From Yoojung

Được rồi, Ngày mai đến vào tầm 9h30 sáng. Tôi sẽ chuẩn bị thuốc nhuộm và thuốc tóc cho cậu. Tôi nghĩ là có màu này hợp với cậu

Tôi nằm dài xuống giường, nghĩ về việc Junghwa ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi ở đó cùng với cô ấy. Hơn nữa không phải là tôi thường ngày. Tôi thay tạm quần áo ra thành một bộ quần áo ngủ rộng rãi, tôi ngồi xem TV một lúc rồi đi lên trên phòng làm việc xem qua Đống hồ sơ tích tụ trong khi tôi nghỉ làm. Dạo gần đây phó tông giám đốc rất bận rộn, cũng phải thôi. Toàn công việc của tôi đổ dồn lên đầu cậu ấy mà. Tôi ngồi đó xem qua công việc đến sáng
.
.
.
.
.
Tôi nhìn lên đồng hồ đã 4h sáng, gập đống tài liệu lại, tôi ngáp một hơi rồi đi lên trên phòng đi ngủ. Tôi ngủ được thêm một lúc thì chuông báo thức cũng kêu, tôi ngồi dậy dụi nhẹ mắt. Tôi làm vệ sinh cá nhân xong, tôi thay quần áo rồi đến tiệm làm tóc. Mở cửa xe rồi bước vào bên trong

- Heeyeon-ssi chị đến rồi, ngồi xuống đi.

Tôi tiến đến ngồi xuống chiếc ghế, Yoojung lấy chiếc áo vải trắng để choàng lên cho tôi. Cô ấy đứng ở đằng sau tôi, cô ấy chạm vào mái tóc của tôi rồi nói

- Chị nghĩ sao về màu đỏ. Tôi nghĩ màu này sẽ mang lại một thay đổi lớn đấy.

- Hồi trước tôi cũng đã từng để màu đỏ rồi

- Nhưng tôi chắc chắn tôi sẽ làm cho chị sẽ đẹp hơn hồi trước rất nhiều. Màu này là màu loại mới tôi mới nhập về, chị cứ tin tưởng vào tôi đi

- Được, cô làm sao cho đừng xấu là được

Yoojung tỉa qua tóc cho tôi, xong cô ấy bắt đầu tẩy tóc đi cho tôi. Sau mấy tiếng ngồi đợi cho thuốc tóc ngấm, cả người tôi bắt đầu mỏi. Yoojung đi đến chỗ tôi rồi nói

- Đi, vào trong để tôi xả tóc cho chị.

Xả tóc xong, tôi thấy mình trước gương với mái tóc đỏ rực. Đúng thật là có phần rất đẹp, không như hồi trước mà còn có phần đẹp hơn, Sau khi làm xong xuôi, tôi vuốt nhẹ lấy mái tóc của mình. Tôi đi đến trước quầy thanh toán đưa thẻ của mình cho Yoojung.

- Hôm nay tôi rất ưng, đúng là không hổ danh là Yoojung. Suốt bao lâu vẫn không xuống tay nghề.

- Có khách như Heeyeon-ssi cũng rất là vinh dự. Thẻ của chị đây, Hôm nay tôi muốn giảm giá cho Heeyeon, tôi chỉ lấy tiền cắt thôi. Còn nhuộm thì tôi muốn tặng cho chị.

- Cảm ơn cô

Tôi đi ra ngoài, ngồi vào trong xe rồi lái đi

_________________

Thank for reading

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net