Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hani POV

Junghwa cả thân ảnh đẫm máu ngã xuống ngay trước mặt tôi, người tôi như chết chân tại đó, máu chảy ra rất nhiều. Trước khi nhắn mắt Junghwa vẫn cố liếc nhìn tôi. Tôi chạy đến bên cạnh cô ấy, lấy tay chặn vào 2 vết thương. Máu vẫn không ngừng chảy, tôi lột cả chiếc áo mình đang mặc ra để lấy nó thấm máu cho Junghwa, mặc kệ bên trong tôi chỉ còn chiếc áo bra màu đen.

- Junghwa xin em, Junghwa!!!!!!

Cô ấy vẫn nằm im ở đó, mắt tôi bắt đầu nhoè đi. Phải, tôi đang khóc, tại sao tôi lại yếu đuối vào lúc quan trọng như vậy.

- Ai đó mau gọi cấp cứu đi!!!!!

Tôi hét đến mức lạc cả giọng, tôi buộc chặt chiếc áo vào người Junghwa để cầm máu, tôi bé xốc người cô ấy lên, chạy một mạch thật nhanh xuống dưới sân khấu, anh quản lí nói với tôi rằng nếu đợi xe cấp cứu sẽ không kịp nên để anh ấy lấy xe rồi đi đến bệnh viện, Junghwa lịm dần trên tay tôi, tôi không thể ngăn nước mắt của mình rơi.

- Làm ơn, xin em. Cố gắng lên được không, đừng bỏ tôi lại mà

Chạy ngồi lên trên xe, có cả 3 con người kia cũng ngồi vào theo. Trên xe tôi vẫn một mực ôm chặt lấy Junghwa, tôi sợ rằng sẽ vuột mất cô ấy lúc nào không hay. Vừa đến nơi, tôi chạy thẳng một mạch xuống xe, đi vào bên trong

- Mau cứu người, cô ấy đang mất rất nhiều máu. Mau cứu người!!!!

Rất nhanh sau đó thì cũng có bác sĩ và y tá mang cáng tới, tôi đặt Junghwa nằm xuống rồi đẩy đi cùng bác sĩ đi đến phòng cấp cứu, đi qua cửa phòng cấp cứu, bác sĩ ngăn tôi không cho tôi vào trong cùng em. Cánh cửa phòng đóng lại, tôi trượt một đường dài ngồi xuống đất, tôi vò lấy mái tóc của mình, thật xui xẻo. Ngồi ở trước cửa phòng cấp cứu, tôi chỉ có thể khóc nấc lên vì sợ, thấy Junghwa nằm trên Vũng máu làm tôi không thể ngừng run rẩy, cả người tôi đều nhuốm máu của Junghwa.

Tiếng giày cao gót chạm mạnh trên nền gạch, tôi ngẩng lên nhìn thì ra đó là 3 người họ. Hyojin là người mà hay trêu chọc tôi nhất lại là người ôm chặt lấy tôi ăn ủi, tôi chỉ biết mượn bờ vai của cậu ta mà khóc, Hyojin khoác cho tôi một chiếc áo khoác để mặc cho đỡ lạnh.

- Tôi là người liên lụy đến Junghwa phải không?

- Không phải đâu!

- Không cần phải ăn ủi tôi, bố tôi đã đánh hơi được tôi ở đây. Người mặc ra hiệu bắn chính là ông ta, thủ đoạn như vậy còn ai ngoài Ahn Dae Young. Tên khốn chết tiệt, nếu tôi không ra mặt thì nhất định sẽ làm liên lụy với người xung quanh tôi. Nếu không có tôi thì Junghwa sẽ không như vậy

- Đừng làm điều dại dột, đã nói không phải do cậu mà!

- Tôi nên chết đi mới phải

Hyojin nghe thấy tôi nói câu đó, cô ấy không khỏi tức giận mà lôi cổ áo tôi bồi cho tôi một của đấm, thật sự rất đau. Cú đó không hề nhẹ

- Giết tôi đi, tôi không thiết sống nữa. Tôi như một thứ xui xẻo vậy

Hyojin đẩy mạnh làm tôi ngã xuống sàn, tôi chống người ngồi dậy lau vết máu trên khoé miệng, cười cay đắng.

- Tôi phải làm gì bây giờ chứ?

- Bớt nghĩ lung tung và ngồi yên đó cho tôi, đừng trách tôi không đánh cậu một cú nữa

Tôi cũng chút biết gật gù nghe lời, ngồi yên lặng động bác sĩ. Ca phẫu thuật diễn ra rất lâu, tôi ở ngoài này, còn cô ấy ở bên trong đó. Tôi đứng dậy toan định ra ngoài

- Cậu đi đâu?

- Tôi định đi ra ngoài hút một điếu thuốc giải sầu. Cậu muốn làm một điếu chứ?

- Đi!

Tôi cùng Hyojin ra ngoài hành lang đứng, tôi đưa một điếu thuốc cho cô ấy rồi cũng tự chân cho mình một điếu khác. Làn khói trắng hoà vào cùng không khí trông thật rối vời giống trong lòng tôi ngay lúc này, tựa lên lan can rồi gục đầu xuống đó, mặc kệ cho điếu thuốc cứ cháy dần.

- Cậu ổn chứ, cú đó của tôi không nhẹ chút nào cả

- Không! Tôi phải cảm ơn cậu mới đúng. Con người tôi thật yếu đuối, nếu cậu không khích lệ mặc bồi cho tôi cú đó thì tôi đã phát điên rồi.

- Đúng thật là khác người.

- Luôn là như vậy mà.

- Người cậu dính đầy máu kìa, cậu không muốn về thay quần áo chút nào sao?

- Không phải là không muốn nhưng vì Junghwa vẫn chưa biết ra sao nên tôi sẽ đợi ở đây chờ cô ấy ra.

- Tên ngốc, cậu tã lắm rồi.

- Không sao đâu.

Tôi hút thêm một hơi rồi nhả khói ra, Hyojin đập nhẹ vào vai tôi

- Hút vậy đủ rồi, không tốt đâu.

- Ừm

Tôi búng điếu thuốc đi, xong kéo đút tay vào túi áo khoác rồi quay trở lại đó. Tôi ngồi đó cho đến khi mệt đến thiếp đi trên chiếc ghế ngồi chờ. Ca phẫu thuật kéo dài 7 tiếng đồng hồ, đến 3h sáng thì bác sĩ mới đi ra ngoài báo với tôi rằng cô ấy đã qua cơn nguy kịch nhưng do mất nhiều máu nên rơi vào hôn mê, tôi như ngã quỵ xuống nền gạch lạnh lẽo, hôn mê ư. Ông trời như chơi đùa với tôi vậy.

Nhìn Junghwa với miếng băng dày cộp ở trên người mà tôi không khỏi xót xa, chỉ có thể đứng đó nhìn, Solji và Hyelin đuổi tôi về và bắt tôi phải nghỉ ngơi và thay quần áo. Tôi bắt một chiếc taxi rồi đi về khách sạn, nhìn mình trong gương tôi cũng phải tự thốt lên rằng bản thân mình quá tã.

Điện thoại trong túi của tôi rung lên, tôi nhìn thì thấy đó là số của Ahn Dae Young. Ông ta gọi cho tôi làm gì chứ

- Ông gọi tôi để xem tôi thảm bại như thế nào sao?

- Con gái, con mau về thôi. Đây mới chỉ là cảnh cáo, nếu không đừng trách ta không nhẹ tay.

- Tôi đã nói, tôi không phải con gái của ông. Nhất quyết không. Tôi sẽ không tha cho ông vì ông đã động vào cô ấy

- Ta hỏi con một lần nữa, con có chịu về đây không? Đừng bắt ta phải động đến súng và ghế điện

- Không!!! Ông muốn thắng thì tôi sẽ cho ông thấy ông thắng không nổi tôi. Tôi đã chịu nó một lần thì dù có trăm lần nữa cũng vậy

Tôi tắt phụt máy đi, ném nó vào một góc. Đứng trước gương tôi cầm chiếc kéo cắt phăng đi mái tóc dài mà tôi luôn giữ gìn. Hồi trước nó là thứ đem lại may mắn cho tôi thì bây giờ nó lại mạng lại xui xẻo, tôi cần gì phải tiếc nuối gì nó chứ, lúc còn tốt thì tôi sẽ trân trọng nặng niu, đến khi phản tác dụng thì tôi sẽ bài trừ.

Rũ nhẹ vãi tóc ngắn của mình rồi tôi bước vào phòng tắm để cho xong nước làm dịu nhẹ bản thân. Tắm xong nhìn bản thân trước gương rồi thở dài, tuyên chiến thì cũng đã rồi nhưng phải bắt đầu từ đâu. Tôi đi ra ngoài lấy tạm một bộ quần áo rồi mặc vào, cầm đồ đạc túi sách của mình rồi đi đến bệnh viện.
.
.
.
.
.
Nhìn thấy tôi mà họ há hốc mồm, tôi cũng mặc kệ. Đăt đồ của mình xuống, tôi đi đến bên cạnh Junghwa nắm chặt lấy cánh tay không cắm dây chuyền. Mắt em vẫn nhắm nghiền không chịu mở ra nhìn tôi, không trách mắng tôi mà chỉ nằm đó. Tôi đưa tay em lên môi của mình mặc đặt lên nó một nụ hôn

- Em đau lắm phải không? Tại tôi mà em mới vậy. Chắc em cũng đang ghét tôi lắm đúng không. Mau tỉnh lại và mắng tôi đi này, làm ơn!!

Tôi không nhăn được giọt nước mắt rơi xuống, chỉ có thể nắm chặt tay em, gục đầu lên cạnh em.

- Đừng khóc, Junghwa thấy cậu khóc cũng sẽ không vui đâu. Nín đi

Tôi ngưng tiếng Thút thít lại, lau nước mắt đi. Tôi hướng qua 3 người bọn họ nói

- Tôi vừa nãy nhận được điện thoại của Ahn Dae Young, ông ta và tôi đã tuyên chiến. Nhưng tôi vẫn chưa biết phải bắt đầu từ đâu, tôi đã cho Minho bố trí người để bảo vệ cho Junghwa, tất cả đều được trang bị súng. Nếu có nhất cử nhất động thì sẽ bắt chết không tha.

- Chị biết bố em là người như thế nào. Tuy chị làm việc cho ông ta được 5 năm nhưng cũng biết được ông ấy tàn nhẫn đến đâu. Số người mà ông ta đã giết đếm không xuể

- Thật là một con cáo già đội lốt một con cừu mà.

- Hiện tại cứ im lặng xem nhất cử nhất động của ông ta. Minho đâu rồi

- Cậu ta đang ở bên ngoài.

- Em cũng phải nhớ là bảo trọng cho bản thân, bởi Ahn Dae Young sẽ không chỉ nhắm tới Junghwa.

Tôi gật đầu, chán nản nhìn em. Junghwa à mau tỉnh lại đi em, tôi ghét phải nhìn em như vậy, chắc thích chút nào. Đừng chỉ nằm yên vậy, hãy cười và nói chuyện với tôi này.

Tôi thở dài nhìn em
.
.
.
.
.
Đã 2 tuần đi qua, em vẫn nằm yên ở đó. Tôi vẫn luôn ở bên cạnh túc trực em. Các fan hâm mộ của em cũng lo lắng cho em nhiều lắm, họ vẫn túc trực ngoài cổng bệnh viện đợi em hằng ngày. Có những lúc họ bắt gặp tôi và đưa cho tôi rất nhiều quà mong em mau khỏe, phải đến bao giờ đây. Mau tỉnh lại đi Junghwa

Tôi thở dài đặt đồ mà fan đưa xuống dưới chiếc bàn, rót cho mình một cốc nước rồi ngồi xuống cạnh em. Đan các ngón tay mình vào tay em, tôi cảm nhận được hơi ấm của em. Vuốt nhẹ mái tóc em, lúc ngủ mà em cũng đẹp đến vậy. Thật đúng là lí do mà tôi muốn làm điều xấu.

Chợt

Các ngón tay em khẽ động đậy, tôi vẫn không tin vào mắt mình. Bàn tay em bắt đầu tăng dần lực nắm tay tôi, tôi vui mừng ấn chiếc chuông ở trên đầu giường của em để gọi bác sĩ. Mắt em bắt đầu từ từ hé ra nhìn tôi, tôi không khỏi vui mừng mà nở nụ cười với em

- Em tỉnh lại rồi

- Ha..Hani

- Ừm, tôi đây

Bác sĩ cuối cùng cũng đến, họ kiểm tra lại tổng quát cho em, tôi cầm điện thoại gọi cho Hyojin báo rằng Junghwa đã tỉnh. Bác sĩ kiểm tra cho em xong, tôi đi vào bên trong phòng, nắm chặt tay em nói

- Em mệt lắm không?

- Tóc của Hani....

- Tôi cắt rồi, tôi tự cầm kéo cắt nên chắc sẽ không được đẹp cho lắm

- Tên ngốc, Hani đáng yêu lắm. Hani để tóc ngắn giống như đứa trẻ con bé tuổi vậy, lại đây nào

Tôi ôm chằm lấy em, nhẹ nhàng tránh vết thương của em ra để em không bị đau. Tôi hôn nhẹ lên môi em, mút nhẹ môi em rồi nói

- Tôi nhớ em lắm!!!!

______________________

Mọi người ơi!!!

Tôi đang có mấy thể loại đang định làm truyện mới

Mọi người xem và chọn nhé

- Học tỷ - Hậu bối

- single mom/dad

- Fan và idol

Mọi người xem và chọn nhé

Thank for reading

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC