[ S1.01 ] Trại nhà hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Qyelws

Name: Trại nhà hoa.

Disclaimer: tất cả nhân vật không thuộc về tui, nhưng trong này số phận của mấy người trong này của tui á, đọc kĩ dùm nhớ kẻo lại-" ủa s A lại nnay, B lại như kia ", tui hỏng rep đâu ww

a/n: đừng hỏi tôi, hỏi củ tỏi tối hôm trước tôi ăn phải ý=))))). Tôi cũng chưa biết hết wb chưa, viết thì cứ viết th ấy nên hay trùng lặp từ gì thì-, xí xoá xí xoá nhé =))))).

Category: nhìn tên author, lười quá...

note: non-canon AU, somebody-bashing, friendship! là chủ yếu, vẫn có hint, về sau có canon nè=))))))))) ( truyện dễ thương quá trời đúng không, canon dễ thương xỉu ), maybe OOC ( OOC !! ), df-

Pairing: H.Saguru x M.Shiho, K.Shinichi x N.Aoko

MC: Kudo Shinichi, Nakamori Aoko, Miyano Shiho, Hakuba Saguru.

_________________<//3_________________

[ 1 ] K.Shinichi centric

"Nữ sinh bị tai nạn giao thông vì bảo vệ cậu em trai"

Khổ chữ to đùng cách mạng in trên tờ báo còn thơm mùi giấy mới được đưa vào nhà cậu qua khe cửa chính tạo nên tiến sột soạt. Cái đống chăn dựa vào góc tường hơi cựa quậy, rồi một bóng người ho khục khụa chống tay vào tủ quần áo bên cạnh, chân xiêu vẹo bước được một vài bước trước khi lại ngã vập cả người xuống tấm lót sàn cứng đờ. Cậu nôn khan, ừ thì mấy nay cũng làm gì còn cái gì trong bụng mà nôn ra đâu. Vươn tay run rẩy, cậu vớ lấy tờ báo, tay còn lại sờ lên phần bụng vừa ngã đạp xuống sàn. Nheo nheo hai mắt phồng bọng, bị kẹp chặt bằng đến nỗi lúc mở đứt cả mấy cọng lông mi, cậu cố đọc tiêu đề tờ báo trong căn phòng không có tí ánh sáng nào lọt vào. Mắt cậu vừa chạm vào dòng chữ trên liền đỏ lằn những vệt máu, xé nát cả tờ báo mới rồi gào lên, dán chặt lưng vào tường.

Cậu sụp xuống, ngồi bó gối lại. Những cái cốc vỡ, rác rưởi rải khác nhà cậu. Đồ vật tung tóe từng góc, trên cả chiếc bàn sưởi- tài sản quý giá nhất trong nhà, tất cả ảm một màu u tối xấu xí. Cậu sẽ chẳng động tay vào dọn mấy thứ đó đâu, chỉ khi chị quay lại. Chị mà quay lại thì chị bắt cậu phải chết cũng được, làm gì cũng được, miễn chị quay lại. Những thực tế tồi tàn hơn nhiều ( hơn cả cái khu nhà mà cậu ở ), chị sẽ chẳng quay lại với cậu đâu.

Chị chết rồi. Để bảo vệ cậu. Chị chết rồi. Mori Ran, chị gái cậu, chết rồi, vì cậu.

Cậu lẩm bẩm, rồi lại gục đi trong cái đói và sự cô đơn ảm đạm vây quanh căn phòng.

.

Số phận khổ cực của hai chị em họ, không ai là không biết. Cô, Mori Ran, vốn không phải chị ruột cậu. Không máu mủ ruột thịt, không cùng cha cùng mẹ, nhưng họ cùng hoàn cảnh - gia đình không trọn vẹn. Bố mẹ cô bé ly hôn, bỏ rơi cô lại với thực tại của mình. Nói ra thì cũng chẳng tự hào gì cho cam, cơ mà họ đã thực sự gặp nhau ở một bãi rác, một bãi rác, vào 11 năm trước, ngày mà cậu sẽ nhớ mãi trong tâm trí mình..

Một buổi xế chiều, bầu trời tim tím vẩn đỏ ở phía chân trời. Cậu bé lê bước nặng nề, rồi ngồi phộc xuống bức tường bên cạnh điểm tập kết rác. Đen thế nào, hôm nay lại là ngày thu gom rác, mùi hôi thối chua lòm bốc lên từ mấy bọc túi đen bên cạnh làm cậu muốn ói mửa. Mặt cậu trầy những vết xước, quần áo thì dính bụi bẩn làm ai nhìn vào cũng tránh xa. Cậu chỉ muốn kiếm họ thôi mà...Bụng cậu sôi cồn cào như đánh lô tô, hoặc cũng có thể đói quá mà không cảm thấy gì nữa. Cậu chỉ khát nước. Chạy một quãng đường xa như thế từ đó, cổ họng cậu như thiêu rụi trước cái nóng mùa hè. Cậu thở dài...

Như vừa đạt được cây đèn thần đời mình, một chai nước lù lù hiện trước mặt cậu.

"Chắc là ảo giác do mình mệt quá rồi.."._Cậu nghĩ, miệng lẩm bẩm gì đó rồi ngửa mặt lên trời. Cậu đứng hình mất mấy giây khi nhìn lên "bầu trời" sao tối sầm thế, rồi giật mình hét lên the thé

-Cho em..Muốn uống nước không ?

Một cô bé đứng trước mặt cậu, mái tóc đen lay lay vì gió vừa thổi qua. Đôi mắt tím kia lắng xuống nhưng đôi môi lại mỉm cười dịu dàng. Cô bé hiện lên trong mắt cậu như thiên thần, mặc dù cái trang phục như cái giẻ lau nhà của cô thì lại không nói thế. Cậu căng thẳng, nhìn lên người đang đứng bên cạnh bọc rác kia, rồi lại liếc qua bọc rác đang được mở ra, cất tiếng hỏi thỏ thẻ dù nói thật câu thấy hơi ghê...

-C-chị lấy nước từ túi rác đ-đấy ra ạ ?

Cô chết lặng một lúc, rồi lắc đầu nguầy nguậy.

-Không, chị lấy nước ở vòi trong công viên chỗ nhà chị cơ ! Nó ở xa đây lắm ! Em..nghĩ chị lấy nước từ thùng rác à ?

Cậu bé thở dài nhẹ nhõm, rồi bẽn lẽn gật đầu trong khi hai tay cầm lấy đón chai nước, tu ực một hơi gần hết nửa bình. Cậu thở ra một tiếng sung sướng như được cứu, nhưng rồi lại sững người khi quay sang chỗ túi rác lúc nãy.

Chị đang bới rác, tay cầm theo vỏ chai nhựa đã bị bóp nát.

Chị quay sang cậu đang nhìn chằm chằm với đôi đồng tử tim tím mở to. Rồi chị mỉm cười rạng rỡ.

Cậu bé ngày đó thấy ghê tởm làm sao, đối với một đứa trẻ chưa nhận thức được như cậu, việc bới rác thật kinh khủng làm sao. Thế mà chị ta đang làm nó, ngay trước mắt cậu. Vô thức, cậu nhặt chiếc lon thiếc bỏ đi gần ấy, ném vào người chị trước khi hét lên và chạy thốc chạy tháo về phía ngược lại, bỏ mặc chị với tập giấy vụn và vỏ lon trên tay.
"Chị ghê quá ! Sao chị có thể đi bới rác cơ chứ !"

.

Cậu ngồi thu lu ở góc nhà và khóc nức nở. Cậu biết sẽ chẳng ai về nữa rồi. Ngôi nhà nhỏ chẳng để lại gì nữa. Đó là lúc, cậu biết, mình bị bỏ rơi rồi. Sẽ chẳng còn ai về nữa cả, và họ đã đồng ý thỏa thuận sẽ bỏ đứa con yêu dấu lại, để ai đó có thể tìm thấy nó. Cậu ngồi khóc nấc trong bầu trời nửa tối bên ngoài và bốn bức tường kín bên trong. Đôi mắt cậu mơ màng nhắm lại, những giọt nước mắt đặc quánh trên hai má. Và cậu tự nhiên nhớ đến bộ quần áo của cô bé lúc chiều trong giấc mơ...

Ngay tối hôm đó, có người chuyển đến. Cậu hoảng hốt chuồn ra ngoài trước, cậu sợ sẽ bị người ta sẽ đưa cậu vào trung tâm bảo trợ. Cậu muốn gặp lại bố mẹ, ít nhất để hỏi tại sao lại bỏ cậu lại, hoặc ít hơn nữa, không phải lúc này. Cậu chạy, đến lả chân tay, rồi lại vô thức dừng lại, ở bãi rác hôm nọ. Và cậu, lại gặp chị.
.
Cái nóng oi ả của tối hè làm mồ hôi từ lưng cậu cứ túa ra, cổ họng rát đến phát bỏng. Trời đã tối, và mấy bịch rác đã được chở đi từ lúc nào. Chỉ còn chị cứ đứng đờ ra đó, như một bức tượng. Cậu thấy não mình cứ cuống lên, tràn ngập sự hối lỗi. Trẻ con mà, những cảm xúc ngây ngô thay đổi nhanh như chong chóng. Nhưng chị dường như chẳng để tâm đến xung quanh, cứ chôn chân ở đó. Nước mắt tí tách chảy dài, rồi chị quệt mắt. Cậu thì thầm:
-...chị
Cô bé quay lại, đôi mắt long lanh đầy bất ngờ nhìn người vừa gọi mình. Không đáp, cô chỉ hỏi lại một cách ngây thơ
-...em..muốn uống nước hở ?
Sự hối lỗi cứ dấy lên trong cậu, rồi cậu lắc đầu
-..em xin lỗi..chiều này..em
- ừm, chị không sao mà !

Chị nói dối. Vết xước dài mới liền da non trên bắp tay của chị, là do miếng thiếc lúc chiều. Nhưng cậu không dám gặng hỏi, chỉ nhìn xuống mặt đất, mặt đỏ lên vì ngại
-...cho em tìm với nhé
-hả ?
-..cái lúc chiều ấy, cho em tìm với nhé. Nó là cái gì vậy ạ ?
-...
-Nhẫn._Cô dứt lời, hai tay nhỏ lại đan vào nhau.
Và lần này, cậu bé lại là người bất ngờ
-..nhẫn của bố mẹ chị. Họ cãi nhau, ly dị, và sau đó mẹ đã ném nó xuống đây._Rồi cô bé như nhớ ra điều gì đó, nắm lấy hai bàn tay người trước mặt, giọng sáng hẳn lên
-Này, em có nghĩ giống chị không ? N-nếu mà chị tìm được cái nhẫn và mang về cho bố mẹ, thì bố mẹ sẽ quay lại với nhau, và cả gia đình chị sẽ trở lại như trước, đúng không em !?
Chị đã kiên trì, một cách ngu ngốc, để chẳng thể nhận lại gì ngoài sự tuyệt vọng sờ sờ trước mắt mà chị không nhận ra đấy thôi.

.
.

Những ngày sau đó, cậu đã sống chung với cô bé, dưới sự cho phép của mẹ cô-người mà cô bé đang sống chung. Bà từng là bạn cũ của cha mẹ cậu, bà nói vậy sau khi nghe họ tên cậu bé. Cậu hỏi
-Vậy cô có biết..bố mẹ cháu..bây giờ đang ở đâu không ạ ?
Người phụ nữ khẽ khịt mũi, vừa trả lời trong khi quay ra kệ bếp phía sau
-Bố mẹ cháu đang đi công tác, thấy họ bảo thế. Chắc vội quá nên họ quên báo với cháu đấy thôi...Từ bây giờ, cháu hãy sống ở nhà cô nhé..

Cậu bé hớn hở hẳn lên, dựt dựt đuôi áo người phụ nữ lần nữa hỏi lại cho chắc. Bà vẫn trả lời thế, còn xoa đầu cậu một cái rồi kêu cậu vào phòng trước, để lại bà với cô con gái.

Đoạn nói xong, bà ngồi xuống chỗ cô, nắm chặt hai tay cô và dặn dò:

-Ran này..có chuyện này con không biết được nói với cậu bé đó nhé.

-Dạ._Cô trả lời trong khi lấm lét nhìn về cánh cửa phòng mình đang mở hờ

-..Nghe kĩ đây Ran. Không bao giờ được nhắc tới bố mẹ cậu bé ấy nữa
-Sao vậy mẹ ?

"Sau này con sẽ biết"

.

Ran bồn chồn chẳng thể ngủ trong khi người bên cạnh có vẻ đã ngủ say. Cô quay ngang dọc một cách khó khăn, chiếc chăn mùa hè đắp quá người đã rơi hẳn xuống. Cậu quay sang đối mặt với người nằm bên mình:
-Chị không ngủ được ạ ?
-Ừ, nhưng bây giờ chị ngủ được rồi. Nếu chị không ngủ chị sẽ không thể đi học nữa
-Vậy mai em sẽ ở nhà một mình nhỉ. Cơ mà, chị bao nhiêu tuổi rồi ạ ?
-Chín tuổi. Chị lớn hơn em hai tuổi, nhỉ ?

-Vâng. Vậy em gọi chị là chị Ran nhé ?

-Đương nhiên rồi, và chị cũng sẽ gọi em bằng Shinichi nhé..

Khoảng thời gian mới của cậu, bên chị, và cô Eri là khoảng thời gian tuyệt nhất đời cậu ( dù cậu vẫn hơi nhớ bố mẹ và đôi khi vẫn hỏi tình hình của họ. Họ còn chẳng gọi cho cậu một cuộc nào trong gần suốt hai năm, họ bận đến thế cơ à? ). À, cơ mà Shinichi nhà ta thì cũng là trẻ con thôi, mấy cái nỗi nhớ bọ xít cậu chẳng thèm chấp nữa. Cuộc sống êm đềm vui vẻ này, cũng chẳng muốn đánh mất tí nào đâu. Gì chứ cậu chẳng biết đến tích tiểu thành đại đấy thôi, và hai thì đã là đại số rồi. Đó là vào ngày, cô Eri biến mất, và một đám người lạ ùa vào nhà hỏi han hai đứa với sấp giấy trên tay. Đúng như những điều mà cậu lo sợ, những người từ trung tâm bảo hộ trẻ em đang đưa chuẩn bị đưa họ vào trại trẻ mồ côi.

Ran đứng bên cạnh cậu, nước mắt chảy dài nắm lấy tay cậu. Thật chặt. Tay chị run lên vì sợ. Và em cũng sợ. Người phụ nữ trước mắt chúng tôi hỏi lấy hỏi để, nhưng tôi một mực nguầy nguậy đầu:

-Cháu tên là-

-CHÁU ĐÃ NÓI RỒI, CHÁU SẼ KHÔNG VÀO TRẠI TRẺ MỒ CÔI ĐÂU !

Cậu gần như gào lên, nước mắt đã chực trào hai bên má. Cô ta nhăn một cái nhanh rồi quát cậu

-Vậy bây giờ mấy người muốn ăn bợ sống vạ ngoài đường chứ gì ? Tốt thôi. Đúng là phí công sức-

-CHÁU CÓ BA MẸ ! BA MẸ CHÁU ĐANG ĐI CÔNG TÁC NƯỚC NGOÀI !

-Hola, để xem nào..

Cô ta ngân dài giọng, tay giở sột soạt tập giấy rồi đọc to bằng cái giọng ẻo ẻo khiến cậu chết đứng

-"Kudo Shinichi, bảy tuổi, bố là Kudo Yusaku, mẹ là Kudo Yukiko, đã chết 2 năm trước với lý do chưa xác định được."

.

Sự chấp thuận chẳng phản kháng lấy một lời nói, hai đứa trẻ được đưa vào trại trẻ mồ côi. Sẽ chẳng ai ổn khi vào đó đây, cậu chắc chắn. Chị Ran cứ khóc mãi trên đường đi, còn cậu thì chẳng thể nữa rồi. Cuộc sống này, sự xấu xí này, sự dối trá này, cậu chán ghét nó rồi, thà chết quách đi cho xong nợ. Nhưng còn chị thì sao ? Sẽ chẳng dễ thế đâu, nếu bắt cậu bỏ chị ấy lại. 

Một cuộc sống an nhàn với những quyển sách và những người chăm sóc hiền như mẹ, chắc cũng chỉ có trong sách truyện quảng cáo lấy thiện cảm với chính phủ chứ làm gì có thật. Mấy đứa nhỏ lao động chân tay suốt ngày, ăn bánh mì không vào buổi sáng, một củ khoai cho buổi trưa và bánh mì có cốc sữa loãng vào buổi tối. Mấy người chăm sóc không có ai đến nỗi đánh đập, cơ mà họ cũng chẳng quan tâm đến lũ nhóc này đâu, chỉ cần đúng thời gian biểu mà làm việc là được. Đại loại thì nó giống trại quân đội hơn, và hai đứa cứ lủi thủi với nhau mà không có bạn. Chẳng chốc khi Ran mới gần lên mười lăm, họ đòi tống cổ cô ra ngoài vì sắp đã chuẩn bị năm mới. Chị cố giải thích rằng rõ ràng phải đến sinh nhật, nhưng họ bỏ ngoài tai. Và chị bị đuổi ngay sau đó, với món quà tặng kèm là cậu- người đã đòi đi chung với chị. Thế là mười bốn tuổi, cuộc sống của họ tạm bợ và chán nản, lang thang như những chú mèo con chưa đủ lớn. 

Có lẽ vận may của họ còn sót lại một chút, đủ để gặp được bác Agasa, chủ nhà trọ mà họ đang ở hiện giờ. Bác là một người thích nghiên cứu dù số tiền bác kiếm ra cũng chẳng dư dả gì cho cam. Bác đã nhận nuôi hai đứa và cho hai đứa ở một phòng nhỏ cuối dãy, bên cạnh phòng bác mà không cần phải trả tiền. Tất cả những gì hai đứa phải làm là quét sân mỗi sáng sớm, đi học ( không biết bác làm thế nào mà hai chúng tôi đã không phải trả học phí đến năm mười tám tuổi lận ), phát tờ rơi kiếm thêm. Chị Ran còn đi tới một nơi nữa, chị nói là đi giúp người bị bệnh, nên tôi vốn nghĩ chị là điều dưỡng viên. Tối thì học, rồi lại ngủ. Cứ thế, thời gian trôi qua, Ran đã là một sinh viên của trường đại học Tokyo với suất học phí toàn phần, còn cậu thì là một học sinh xuất sắc ở trường của mình. 

Sẽ chẳng có gì đâu, nếu tối hôm trước đó cậu không làm mấy thứ linh tinh rồi ngủ muộn, sáng dậy lại uể oải đến nỗi thế, thì chị cậu sẽ chẳng sao cả. Lỗi do cậu, ư..?

Nhớ ngày cậu ôm chị gái trên tay chạy đến bệnh viện cách đó 13 km vì xe cứu thương không thể tới trong vòng 30 phút nữa do quá tải...

________________

Tiếng gõ cửa vang lên cồng cộc bên ngoài, và một giọng ấm áp gọi tên cậu. Cậu vùng khỏi cơn mê chỉ dài độ mười phút hơn, đứng dậy mở cửa rồi cố thốt lên câu chào đàng hoàng

-Bác...Agasa

-Shinichi, cháu phải ăn gì đi chứ ! Cứ thế này sao mà chịu nổi._Bác nói, giọng điệu đầy nghiêm khắc nhưng bàn tay mập mạp của bác vỗ vỗ vào lưng đứa nhỏ bác xem như cháu trai

-..cháu không thể đâu bác ơi..cháu không thể

Giọng cậu thào thào, rồi cậu co người lại một lần nữa. Bác nắm chặt hai vai cậu, nhìn thẳng vào đôi mắt đang trốn tránh kia

-Cháu biết chị Ran bảo vệ cháu để làm gì mà ! Chị Ran muốn cháu được hạnh phúc, chứ không phải như này ! Cháu chỉ đang làm cho chị cháu thất vọng thôi !

Bác nói một tràng, rồi tiếp lời

-Đi, đi với bác ! Bác sẽ đưa cháu tới một nơi...

-Đi đâu cơ ạ ?

-Trại Nhà Hoa, nơi mà chị cháu đã từng làm việc..

"Trại Nhà Hoa ?"

_________________<//3_________________

_Qyelws



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net