Sáu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Seraphine yêu dấu, thật xin lỗi, mọi thứ đành nhờ cô vậy."

Tổng Lãnh Thiên Thần lặng lẽ khoác chiến phục rời đi trong đêm tối khi tất cả các thiên thần khác đang say ngủ, chỉ để lại cho Sera một tờ giấy nhắn dặn dò công việc. Nếu mọi chuyện ổn thỏa, vị thiên thần Số Một sẽ trở lại trước cả khi có ai đó nhận ra sự vắng mặt của anh ta nơi Thiên Đường; nhưng Sera biết, nếu như vận may không ở bên quang minh, rất có khả năng Thiên Đường sẽ không còn có Tổng Lãnh Thiên Thần nữa.

Điều đó sẽ không xảy ra, cô tự nhủ với bản thân như thế. Chúa nhất định sẽ ở bên thiên thần của Ngài.

Một ngày trôi qua, Tổng Lãnh Thiên Thần vẫn chưa ra khỏi Cổng Địa Ngục.

Hoài nghi mơ hồ quấn lấy Sera khi cô đứng trước thánh giá ở quảng trường lớn nhìn mặt trời khuất dần sau những tầng mây trắng xốp. Bản thánh ca trầm bổng của dàn hợp xướng bỗng nhuốm màu bi thương kỳ lạ như thể các Sơn Ca đang khóc than, báo hiệu sự lung lay tột cùng trong niềm tin của một thiên thần Số Bốn. Sera chắp hai tay trước ngực, chậm rãi lặp lại lời nguyện cầu quen thuộc như một cái máy.

Mong Ngài che chở Thiên Đường, soi lối cho mọi thiên thần tìm thấy quang minh.

Mong Ngài che chở Thiên Đường, soi lối cho mọi thiên thần tránh xa cám dỗ.

Mong Ngài che chở Thiên Đường, soi lối cho vị thiên thần kia trở về bên Ngài từ ngục tối sâu thẳm.

Ngày chuyển qua đêm, nắng tắt dần trong đôi mắt dịu dàng của Sera, song cô vẫn chưa quay người trở về chỗ nghỉ ngơi. Cô muốn đứng đây thêm chút nữa, cố gắng để những lời ngợi ca Đấng Sáng Thế tẩy sạch linh hồn nhuốm đầy mệt mỏi.

Và rồi, Sera nghe thấy một âm thanh hỗn tạp, một âm thanh vốn không thuộc về chín tầng trời thánh khiết - tiếng xích kéo lê trên sàn gạch trắng. Âm thanh đó vọng lại từ cánh cổng dẫn thẳng đến Địa Ngục, dội vào tai cô như tiếng chuông nguyện báo hiệu hi vọng, đồng thời khiến cô hoang mang không biết phải chờ đợi điều gì.

Cánh cổng kia chỉ cho phép thiên thần bước qua, không có ngoại lệ; nhưng âm thanh cô nghe thấy lại là thứ âm thanh thuộc về Địa Ngục.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net