Chương 1 - Vụ mất tích ở hồ Seokchon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cô bé, đứng lên được không?"

"Đừng lo, chúng nó chạy hết rồi, em đứng lên đi nè, đừng ngồi đó mãi nữa"

"Này này, đừng khóc, để chị cõng em vào phòng y tế nhé"

"Chị là Ahn Heeyeon, thường gọi là Hani, từ giờ chị sẽ bảo vệ em"

"Chị nghĩ là chị đã thích em rồi"

"Đoán xem hôm nay chị có gì cho em nè? Này này thôi đừng dỗi, để chị đeo cho nhé. Sợi dây bạc này có ảnh của chị, là một cặp với sợi dây chuyền chị đeo, có ảnh của em. Từ giờ, chúng ta sẽ mãi bên nhau nhé."

Ahn Heeyeon, chị đi đâu mất rồi?

Sao chị không đến?

Sao chị chỉ đứng đó cười, còn em dù chạy nhanh đến đâu cũng không đuổi kịp chị?

-We want to go where the girls are young and dumb and hot as fuck
Where they're dancing in the streets with nothing on
I drive your car to the beach with this song on repeat, you showed me
I drive your car to the beach with this song on repeat

Em giật mình tỉnh giấc, tiếng nhạc phát ra từ headphone em đeo ngủ quên trên ghế sofa. Em mệt mỏi ngồi dậy, một giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt đẫm mồ hôi. Nhìn xuống dưới, lấy sợi dây chuyền và mở nó ra, em thở dài lẩm bẩm:

-Chào ngày mới, Hani

Vệ sinh cá nhân xong, em mặc đồng phục, ăn nhẹ bữa sáng. Đồng hồ chỉ 6 rưỡi, em khóa cửa xuống nhà và lái xe đi làm.

-Chào chị Hyerin

-Chào thanh tra

-Chào mọi người, tuần mới vui vẻ và đầy nhiệt huyết nhé.

Em đến sở cảnh sát, chào mọi người và ngồi vào bàn làm việc bắt đầu ngày mới. Một cốc cà phê đặt lên bàn, em ngước lên:

-Chào MinSoo

Một chàng trai với dáng người cao to, tóc đen chẻ ngôi, khuôn mặt sáng sủa nhìn em cười nói:

_Chào thanh tra Hyerin, ngày mới có vẻ mệt mỏi nhỉ, trông cậu không có tí động lực nào hết. Sao rồi? Lại mơ ác mộng à?

-Ừ, cảm thấy mệt một chút, tớ lại mơ thấy cô ấy.

Em cười đáp, đầu gục xuống bàn, tay sờ lên mặt dây chuyền. Đã 10 năm không một chút tin tức gì từ người ấy. Em chỉ có thể gặp cô trong mơ, mà không bao giờ có thể chạm vào cô.

-Tổ trọng án vừa báo cáo, mới có một vụ mất tích bí ẩn ở hồ Seokchon, người mất tích là anh Han Hyeon Suk, 30 tuổi, 1 vợ và chưa có con, đi đến hồ vào khoảng 14h30 chiều ngày 2-4, đến nay đã 4 ngày rồi chưa về nhà.

-Được rồi, đợi tớ thu xếp rồi tớ với cậu cùng đến hiện trường xem sao.

-Này Hyerin.

Em quay lại, nhìn MinSoo

-Có gì không?

-Cười lên một cái nào

Em ngơ ngác một lúc, rồi cười nhạt, bỏ đi sắp xết đồ đạc. MinSoo thở dài, nhìn bóng lưng em rồi ra lấy xe.

Tại nhà người đàn ông mất tích, em và MinSoo cùng một số cảnh sát viên bước vào. Căn nhà nhỏ, chỉ có một số vật dụng và nội thất cơ bản. Xem ra chủ nhà không phải là một người giàu có. Đi qua phòng ngủ, em thấy một căn phòng sát phòng ngủ cửa đang hé. Mở cửa ra, là một căn phòng dán đầy poster và anime hoạt hình nhật bản. Trên kệ là một số figure nhân vật hoạt hình và một tủ đầy bang đĩa game. Em nhìn xung quanh một lúc, bất chợt có một giọng nói từ đằng sau:

"Chồng tôi là một người nghiện văn hóa nhật bản"

Em và MinSoo quay lại, đó là một người đàn bà có mái tóc bù xù, gầy nhỏ, khuôn mặt bơ phờ mệt mỏi và đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ. Trên tay đang bế một con mèo vàng.

-Có thể để tôi xem kĩ căn phòng của chồng cô một lúc được không?

Người vợ gật đầu, em và MinSoo tiến sâu vào phòng để xem xét kĩ hơn. Ngoài đầy rẫy những cốc mì nằm khắp mọi nơi và căn phòng khá bừa bộn thì không có gì quá đặc biệt. Em ra khỏi phòng, mời người vợ đến phòng khách để tiện nói chuyện. Cô ấy pha trà mời em, em nói:

-Chào chị, tôi là Hyerin, thanh tra sở cảnh sát Seoul, đây là MinSoo, phó tổng thanh tra, người sẽ trợ giúp tôi lo việc điều tra vụ án mất tích của chồng chị. Chị có thể giới thiệu một chút về chị và chồng chị được không?

Người đàn bà không nói gì một lúc, tay chậm rãi vuốt ve con mèo. Một lúc sau mới ngước lên bảo:

-Tôi là Choi minji, chồng tôi là Han Hyeon Suk, việc chính của tôi là nội trợ còn chồng tôi thì làm nghề họa sĩ tự do. Vào tối trước hôm chồng tôi mất tích, anh ấy có nói với tôi hôm sau có tổ chức lễ hội hoa anh đào ở hồ Seokchon và anh muốn đi đến đó với một người bạn vì muốn chụp ảnh cosplay và mua một số vật phẩm manga như thường lệ. 2 ngày sau đó, anh ấy không về, tôi có hỏi bạn anh ấy và được biết là anh ấy không hề đi với bạn. Tôi gọi điện đến những người bạn khác nhưng không một ai biết anh ấy đang ở đâu. Tôi cũng có đi tìm những khu vực xung quanh nhưng không thấy. Lúc đầu tôi không để ý vì nghĩ anh ấy sẽ đi nhậu hoặc đi đâu đó với hội vẽ của anh ấy nhưng không ai gặp anh ấy cả. Cho đến ngày thứ 4 thì tôi không chờ được và báo án.

-Bạn anh ấy có những ai?

MinSoo nhận ra Hyerin có vẻ khựng lại nên anh hỏi thay cô

-Chồng tôi không có nhiều bạn, chỉ có 4 người bạn thân 3 nam 1 nữ và 1 hội vẽ anh ấy thường lui đến.

-Chị hãy ghi giúp tôi tên từng người và số điện thoại cũng như địa chỉ của họ và hội vẽ vào cuốn sổ tay này nhé.

Trong lúc người vợ ghi, MinSoo nói thầm với Hyerin:

-Cậu ổn chứ?

-Tớ ổn

-Trông cậu có vẻ mệt mỏi

-Không sao đâu.

Sau khi người vợ ghi xong. MinSoo và Hyerin cùng các cảnh sát viên kiểm tra khắp ngôi nhà một lần rồi chào tạm biệt người vợ:

-Cảm ơn chị đã cung cấp thông tin, tôi sẽ điều tra thêm, có gì sẽ báo ngay lại với chị.

Người vợ gật đầu, MinSoo lái xe còn em thì ngồi đằng sau:

-Tớ nghĩ cậu sẽ hỏi nhiều thêm nhiều chứ Hyerin?

Em im lặng, xem thật kĩ các thông tin được viết trên giấy một lát rồi nói:

-Tớ không nghĩ đây là một vụ mất tích thông thường.

-Cậu có ý gì?

-Lúc nãy khi bước vào, tớ không ấn tượng với ngôi nhà này lắm nhưng khi vào phòng ăn, tớ để ý thấy có rất nhiều sữa.

-Ý cậu là?

-Các nạn nhân của KIE có một đặc điểm chung là uống rất nhiều sữa, gia đình này lại chưa có con. Và tớ cho rằng chồng cô ta ít nhiều có sử dụng KIE, và cô ấy có thể đang cố che giấu cho chồng cô ta, nhưng tớ nhận ra vì điều này chỉ những người trong chuyên môn mới biết đặc điểm ấy. Những người bình thường chỉ có thể biết được người nghiện KIE sẽ khỏe bất thường, nói nhiều, suy nhược cơ thể và nặng hơn là phát điên.

-Lúc cô ta đối mặt với tớ, cô ấy cố làm tớ tập trung vào việc anh ấy thích manga và anime. Lúc viết thông tin ra giấy, cô ấy đã làm rơi bút 3 lần. Đôi mắt láo liên, cố viết nhanh nhất có thể để tớ và cậu tập trung vào việc sẽ rời khỏi nhà tìm kiếm mấy người trong tờ giấy này.

-Vậy cậu cho rằng cô ta có liên quan?

-Không hẳn, tớ chỉ phán đoán cô ấy che giấu việc anh chồng sử dụng KIE, chứ cô ta cũng không biết anh chồng mất tích về điều gì.

-Giờ chúng ta đi đâu trước?

-Đến hội vẽ đi.

-Được rồi.

MinSoo tập trung lái xe còn em ngồi dựa vào ghế thở dài một lúc lâu. MinSoo nhìn qua gương, hỏi cô:

-Cậu có thấy vụ này quen không?

Em nhắm mắt, im lặng.

-Tương tự với vụ mất tích của Hani.

MinSoo nói xong, thở dài, khuôn mặt có vẻ áy náy và buồn bã. Em mở mắt nhìn ra ngoài, nghĩ ngợi mông lung

Hồ Seokchon à

Chị đã lỡ hẹn với em ở hồ Seokchon

10 năm rồi...sao chị chưa về...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net