[Trans] Canh cánh trong lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: 耿耿于怀

Tác giả: 托特嘎
Link lofter: https://totga411.lofter.com/post/1f0e2e16_2b86e76a6

Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không reup❗️❗️❗️

———————————————

*

Phải chăng cậu vẫn còn điều tiếc nuối?

Sao cậu chẳng nói lời nào?

*

Ngày chia xa ấy chẳng khác ngày thường chút nào, nắng trời chói chang, Ngao Tử Dật đeo cặp sách màu đen trên vai, rảo bước lẫn vào trong đám người. Cậu không hề ngoảnh đầu lại, thậm chí còn chẳng nói lời tạm biệt.

Đinh Trình Hâm cầm ô che nắng đứng yên tại chỗ, anh vốn tưởng rằng lần chia xa này sẽ chẳng khác gì những lúc tách ra sau khi rời khỏi phòng tập nhảy, lúc đi hết đường Bia Giải Phóng, lúc kết thúc buổi công diễn, dù sao thì ngày hôm sau cũng sẽ gặp lại.

Thế nhưng lần này lại không phải thế nữa.

*

Thành viên TF Gia Tộc - Đinh Trình Hâm biến thành Đài Phong Thiếu Niên Đoàn - Đinh Trình Hâm, Thành viên TF Gia Tộc - Ngao Tử Dật biến thành Ngao Tử Dật, trúc mã vốn tưởng rằng sẽ bầu bạn lâu thật lâu, cuối cùng cũng chia ra hai ngả ở ngã rẽ năm 16 tuổi.

Từng đấu tranh, từng bàng hoàng, đến cuối cùng cũng chỉ đành chấp nhận hiện thực.

Sau khi debut, Đinh Trình Hâm thường nghĩ, nếu như có thể trở lại ngày hôm đó, liệu mình sẽ nói với Ngao Tử Dật điều gì đây?

Mọi chuyện thuận lợi? Tiền đồ như gấm? Tương lai xán lạn?

Đây đều chẳng phải lời anh muốn nói.

Thế nên, rốt cuộc anh cũng chẳng nói được gì.

Anh không thể gánh nổi hậu quả của lời mình nói. Nói ra rồi sẽ thành gánh nặng, còn không nói ra thì cũng chỉ thành tiếc nuối thôi.

Tiếc nuối của riêng một người.

Chi ít thì vẫn còn tiếc nuối.

*

Rung động của tuổi trẻ lúc nào cũng cháy bỏng nhất, không thể phân biệt được rằng đây là tính chiếm hữu của tình bạn hay là manh nha của tình yêu .

“Pipi Đinh! Tớ Alexander.Lovsky.Bắp trinh thám tại đây chúc cậu sinh nhật vui vẻ.🎂”

Đinh Trình Hâm đón sinh nhật tuổi 15 của mình cùng Ngao Tử Dật. Lúc Ngao Tử Dật đăng bài viết này, Đinh Trình Hâm đang ngồi trước mặt cậu, nhìn cậu đang nhếch mày, hớn hở khoe khoang rằng lúc nãy khi ở trong mật thất cậu đã mạnh mẽ, dũng cảm như thế nào.

Đinh Trình Hâm cũng chẳng vạch trần Ngao Tử Dật. Anh chỉ duỗi tay vuốt lại tóc mái giúp cậu rồi đặt đũa vào tay Tiểu Long Vương, nhắc nhở cậu đừng chỉ nói chuyện thôi như thế, ăn nhiều vào đi.

Tiểu Long Vương lơ đễnh vuốt tóc ngược về phía sau, cậu ấn ấn gõ gõ màn hình điện thoại một lát rồi gửi đi, gửi xong mới ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Hồ Ly, trong mắt tràn ngập mong chờ.

"Pipi Ngao, lời chúc của cậu tớ Alexander·Novsky·Khoai Lang đã nhận được rồi. ☺️"

Sau khi trả lời xong, Đinh Trình Hâm ngẩng đầu lên, người trước mặt đang nhoẻn miệng cười ngây ngô, nhìn có vẻ cậu vô cùng hài lòng với câu trả lời của Khoai Lang.

Tiểu Hồ Ly cũng mỉm cười.

*

Lúc Ngao Tử Dật bảo muốn đón sinh nhật riêng với anh, Đinh Trình Hâm rất ngạc nhiên. Hai người quen biết nhau lâu như vậy rồi, chẳng mấy khi Ngao Tử Dật chủ động đòi độc chiếm thời gian của anh hết.

Bên cạnh Đinh Trình Hâm có quá nhiều em trai. Là cậu em trai đến bên Đinh Trình Hâm sớm nhất, Ngao Tử Dật luôn lặng lẽ đứng bên phải của anh, lúc anh ngoảnh đầu sang, cậu sẽ cho anh một cái nhìn chắc chắn.

Dù hơi khó xử nhưng Đinh Trình Hâm vẫn đồng ý. Anh thoái thác bữa tiệc mừng sinh nhật của mấy cậu em trai khác, đi tới cuộc hẹn đầy thiên vị với ai kia.

"Cậu có thích tớ không?"

Lúc Đinh Trình Hâm nhắm mắt trước bánh sinh nhật để ước, hình như anh đã nghe thấy tiếng có người hỏi mình, thế nhưng anh không dám chắc.

Mình muốn debut cùng cậu ấy.

Ấp ôm nguyện ước như thế nên anh ước nguyện ở trong lòng mình tận ba lần

Ông trời sẽ nghe thấy phải không?

*

Lúc Đài Phong Thiếu Niên Đoàn công bố giải tán để thành lập lại, Đinh Trình Hâm cứ ngỡ rằng cuối cùng thì ông trời cũng đã nghe thấy nguyện ước của anh rồi. Nhưng không ngờ rằng, người trở về lại là Nghiêm Hạo Tường.

Bàn tay lạnh buốt của Hạ Tuấn Lâm siết chặt lấy cánh tay anh, cơn lạnh thấu xương đã kéo Đinh Trình Hâm tỉnh táo lại khỏi cảm giác mê man. Anh xoa nhẹ khóe mắt hoen cay, làm anh lớn thì phải vỗ về cảm xúc của em nhỏ, chào mừng Nghiêm Hạo Tường trở về nhà.

Lúc nghe thấy Mã Gia Kỳ hỏi có phải trước đây Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm chưa từng gặp không, suýt nữa thì Đinh Trình Hâm bật cười thành tiếng.

Anh chẳng thể nhịn nổi, bắt đầu suy nghĩ, phải chăng sẽ đến một ngày, cũng có người hỏi anh với Ngao Tử Dật như thế?

Cái giá lớn nhất của sự trưởng thành chính là mất đi.

Anh vẫn luôn hiểu rõ điều ấy, nhưng trước giờ anh chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ mất đi Ngao Tử Dật.

Tự dưng Đinh Trình Hâm thấy ngưỡng mộ Nghiêm Hạo Tường với Hạ Tuấn Lâm quá, may mắn biết bao khi mất đi rồi mà vẫn tìm lại được.

*

「Anh ơi, Concert Trùng Phùng anh có tới không đó?」

「Có.」

Hạ Tuấn Lâm giơ giao diện cuộc trò chuyện trên điện thoại trước mặt Nghiêm Hạo Tường, ý bảo cậu nhìn đi. Nghiêm Hạo Tường nghiêng đầu đọc hết xong mới quay sang nhìn Đinh Trình Hâm đang xoay xoay điện thoại.

"Lâu lắm rồi anh không gặp anh ấy nhỉ?"

Quả thực, lúc Nghiêm Hạo Tường rời đi, Đài Phong Tứ Tử chỉ còn lại mỗi Đinh Trình Hâm và Ngao Tử Dật. Cứ tưởng rằng hai người họ sẽ đồng hành cùng nhau, chẳng ngờ rằng từ lúc trở về đến giờ, cậu vẫn chưa gặp được Ngao Tử Dật.

"Anh ấy với anh Đinh có liên lạc không?"

"Tất nhiên, hai anh ấy không giống tụi mình, không cắt đứt liên lạc đâu."

"Cậu chẳng biết anh Đinh thiên vị anh Dật đến mức nào đâu, lo ăn lo mặc, ngày cả sinh nhật cũng đón riêng với anh ấy đó!"

"Có xúc xích nhưng tớ chẳng được ăn miếng nào!"

"Cái gì mà đều là em trai cả chứ!"

"Trước đây còn có một lần..."

"..."

Hạ Tuấn Lâm bắt đầu lên án tất cả những hành vi của song bá lầu 18, dường như cậu muốn kể một lèo mọi chuyện đã xảy ra trong ba năm qua cho Nghiêm Hạo Tường nghe, nhét kín vào lỗ hổng thời gian ấy.

Giống như ngày còn nhỏ, Nghiêm Hạo Tường chăm chú nhìn Hạ Tuấn Lâm, thi thoảng lại chớp mắt ý bảo mình nghe rồi.

Ở bên cạnh nhìn hai người thật lâu, anh hơi nhớ một thời ngây ngô của bọn họ. Đinh Trình Hâm bỗng cầm điện thoại đứng dậy, anh mỉm cười đi ngang qua hai người kia, tiện tay nhéo cục Takoyaki trên má của Hạ Tuấn Lâm một cái.

Trên màn hình điện thoại là khung trò chuyện với Ngao Tử Dật.

「Nhảy cùng nhau nhé.」

「Ừm.」

*

Trùng phùng là chuyện phát sinh trong tình huống ta chẳng hề ngờ đến.

Sau khi Thời Đại Thiếu Niên Đoàn tập luyện xong, cả đám trở về phòng nghỉ như thường ngày. Ngao Tử Dật đang ngồi trên sofa, cậu dựa vào con gấu bông quen thuộc, cúi đầu nhìn điện thoại, tay còn lại của cậu thì đang nắm chặt lại, trông có vẻ hơi căng thẳng. Nghe thấy tiếng động, Ngao Tử Dật mới ngẩng đầu lên, vừa vặn đụng phải tầm mắt của Đinh Trình Hâm.

Hạ Tuấn Lâm hô một tiếng rồi nhào tới, vành mắt thoáng chốc đỏ bừng, thằng bé vừa vui mừng vừa khó tin, chăm chú nhìn Ngao Tử Dật chằm chằm, như sợ rằng chỉ một giây sau là anh mình sẽ biến mất vậy.

Đã lâu không gặp, Ngao Tử Dật được mọi người vây quanh, ai cũng nhiệt tình chào hỏi cậu. Ngao Tử Dật vỗ vỗ vai Nghiêm Hạo Tường, giơ ngón cái về phía thằng bé, Nghiêm Hạo Tường gật đầu tỏ vẻ cảm ơn.

Đinh Trình Hâm đứng giữa đám người, anh đưa tay lên, đôi môi hơi mấp máy, cuối cùng anh cũng chỉ đứng bên cạnh, khẽ gọi một tiếng "Tam nhi".

Ngao Tử Dật nghe thấy thế mới nắm lấy cánh tay sắp sửa buông xuống của anh, cậu ôm lấy anh thật chặt. Đinh Trình Hâm cũng vô thức ôm lại, vỗ nhẹ vào lưng người kia mấy cái.

Dường như chẳng cần phải nói bất kỳ lời nào hết.

Một giây sau, Ngao Tử Dật gia nhập thế giới âm nhạc quê một cục của Hạ Tuấn Lâm. Cả hai chia sẻ những bài hát tâm đắc của mình, phòng nghỉ tràn ngập tiếng nhạc ồn ào. Ở phương diện này, hai anh em cũng coi như là tri kỉ khó kiếm.

Rất náo nhiệt, giống y hệt trước kia.

Hoá ra mất đi rồi còn tìm lại được là cảm giác như thế.

*

Trước giờ cơm tối, Ngao Tử Dật không tìm thấy điện thoại của mình. Chẳng biết có phải lúc cậu nhảy mấy điệu quê mùa cùng Hạ Tuấn Lâm đã làm rơi mất ở góc nào không.

Đinh Trình Hâm rút điện thoại ra gọi vào Wechat của cậu.

[Phải chăng cậu vẫn còn điều tiếc nuối? Cậu có dám trả lời không? Một mùa hè nữa lại tới rồi, liệu rằng lúc tình cờ cậu sẽ nhớ đến tớ chứ?...]

“Chao ôi, giờ anh theo phong cách này hả? Em nhớ là lần trước em gọi cho anh, nhạc chuông không phải bài này mà..."

Hạ Tuấn Lâm vừa chê cười vừa cầm điện thoại lên giúp Ngao Tử Dật. Ngao Tử nhận lại điện thoại, đây là lần đầu cậu không phản bác lại. Cậu chỉ ngắt cuộc gọi trên Wechat rồi giục mọi người đi ăn cơm đã.

Đinh Trình Hâm đứng ở sau lưng nhìn thấy hình nền khung trò chuyện của Ngao Tử Dật, là hình ảnh sân khấu đôi của hai người họ hồi ở Dục Tài trước khi xa nhau, ghi chú trên đầu là [Lão Đinh].

Hóa ra là chẳng phải mình anh còn tiếc nuối.

*

Lúc cùng nhau tập luyện cho concert Trùng Phùng, Đinh Trình Hâm bỗng thấy hơi hoảng hốt, giống như đang nằm mơ vậy, vừa lạ lẫm vừa thân quen.

Mọi người rất ăn ý để trống vị trí bên phải Đinh Trình Hâm, Ngao Tử Dật cũng rất tự nhiên đứng vào vị trí dành cho cậu, mọi chuyện cứ như lẽ đương nhiên, như là chưa từng đổi thay vậy.

Hai người lại cùng ra cùng vào giống như trước, uống chung một chai nước, mặc chung một chiếc áo khoác, ngay cả đi vệ sinh cũng phải nháy mắt rủ nhau cùng đi.

"Hai người họ là song sinh dính liền hả?"

Rốt cuộc thì Nghiêm Hạo Tường cũng không nhịn được nữa, trong ký ức của thằng bé, trước kia hai người họ đâu có dính nhau đến vậy đâu.

"Quen là được ấy mà."

Hạ Tuấn Lâm chẳng còn lạ lẫm gì nữa, đôi tay vẫn không ngừng lướt bài đề cử món ngon. Em với Trương Chân Nguyên nhìn hai người kia từ đầu đến giờ, có một số chuyện trải qua là hiểu, bầu bạn và ỷ lại cũng chẳng phải là chuyện có thể mất đi trong ngày một ngày hai.

*

Trên sân khấu Trùng Phùng, Đinh Trình Hâm với Ngao Tử Dật mặc áo len trắng đứng giữa sân khấu, cùng nhau đi về phía trước theo ánh đèn sáng rọi.

Nụ cười của thiếu niên luôn có sức hút chí mạng, khiến cho người ta quên mất sự thật là họ sắp phải xa nhau.

Nếu bảo sân khấu Trùng Phùng là thêu một giấc mộng cho người hâm mộ thì chẳng bằng nói đây là đáp án của họ dành cho chính mình. Chấp nhận chia xa, học được rằng buông bỏ là bài học quan trọng nhất của đời người, câu kết cũng phải là do họ tự viết ra.

Anh nói: "Chia xa là vì lần gặp gỡ tiếp theo."

Cậu nói: "Sau này chắc chắn bọn em sẽ trở nên tốt hơn."

Đã hẹn rồi đấy nhé, lần tiếp theo gặp lại, chúng ta đều phải trở nên tốt hơn.

*

Concert Trùng Phùng như một đoạn nhạc đệm ngắn ngủi, một thoáng vút qua là mặt hồ lại yên tĩnh. Đinh Trình Hâm và Ngao Tử Dật lại bắt đầu bôn ba bận bịu trong lịch trình của riêng mình.

Thời gian bị xếp kín bưng, học tập và công việc nhân đôi áp lực, khiến cho cả hai chỉ có thể để ra một chút thời gian vô cùng ít ỏi để giữ liên lạc với nhau.

Ngày có thành tích thi đại học của Đinh Trình Hâm, Ngao Tử Dật là người đầu tiên gửi tin nhắn chúc mừng.

Năm sau, Ngao Tử Dật cũng thuận lợi thi vào đại học. Hôm có kết quả, Đinh Trình Hâm còn căng thẳng hơn cả cậu. Vừa gửi tin nhắn đi, anh không đợi được câu trả lời đã gọi điện cho cậu luôn.

[Phải chăng cậu vẫn còn điều tiếc nuối? Cậu có dám trả lời không? Một mùa hè nữa lại tới rồi, liệu rằng lúc tình cờ cậu sẽ nhớ đến tớ chứ?...]

Vẫn là nhạc chuông này. Ngao Tử Dật là một người hoài cổ, cậu thích bất cứ thứ gì cũng thích rất lâu, ví dụ như nhảy, ví dụ như gấu bông trong phòng nghỉ, ví dụ như Đinh Trình Hâm.

"Yên tâm đi Lão Đinh, cậu không tin tớ hả?"

Sau khi nghe được kết quả vừa ý, Đinh Trình Hâm mới có thể yên tâm.

Bọn họ đã trở nên tốt hơn rồi.

*

Ngày 25 tháng 12 năm 2022, Lễ Giáng Sinh.

Đối với Đinh Trình Hâm mà nói thì chuyện quan trọng nhất ấy chính là hôm nay là sinh nhật của sinh viên đại học năm nhất Ngao Tử Dật.

00:00

「Tam nhi sinh nhật vui vẻ 🎂 Chúc cho cuộc sống đại học của cậu thật thuận lợi nhé.」

「Cảm ơn Lão Đinh~」

Ngao Tử Dật trả lời ngay lập tức. Sau đó, hai người rơi vào trầm tư, mấy cái meme khách sáo người trưởng thành hay dùng chẳng có một cái nào hợp để gửi đi hết.

Hơn nữa từ trước đến giờ, người kia lại là người mà mình chẳng thể nào đối phó qua loa.

Muốn nói gì đó, nhưng Đinh Trình Hâm đang không biết nhắn lại gì bỗng thấy vòng bạn bè hiện một chấm đỏ, anh tiện tay ấn vào xem thử.

Ngao Tử Dật chia sẻ ca khúc:《Canh cánh》- Uông Tô Lang

Đinh Trình Hâm ấn vào, màn hình nhảy đến giao diện của ứng dụng âm nhạc, lời bài hát tự động dần dần xuôi xuống.

[…]

[Câu có thích tớ không?]

[Tớ từng hỏi cậu rồi nhỉ.]

[…]

[Phải chăng cậu vẫn còn điều tiếc nuối?]

[Cậu có dám trả lời không?]

[…]

Trong gian phòng trống trải bắt đầu lặp đi lặp lại bài hát này.

Khi lặp lại đến lần thứ ba, Đinh Trình Hâm mới quay trở lại giao diện cuộc trò chuyện. Anh gõ gõ xóa xóa mãi trong khung trò chuyện với Ngao Tử Dật, xoắn xuýt thật lâu, cuối cùng anh cũng ấn gửi tin nhắn.

「Tớ không còn nuối tiếc nữa rồi.」

「Tớ cũng thế.」

*

Ngày 24 tháng 2 năm 2023, sinh nhật Đinh Trình Hâm.

Ngao Tử Dật chia sẻ Weibo của Thời Đại Thiếu Niên Đoàn - Đinh Trình Hâm: "Sinh nhật tuổi 21 vui vẻ nhé 🎂🎁 Tới cùng nghe《Nhảy cùng nhau nhé》nào. 👍👍"

Thời Đại Thiếu Niên Đoàn - Đinh Trình Hâm trả lời: "Ha ha ha, cảm ơn cậu nhé, cùng nhau nhảy thôi! 🐱"

Sau khi hai người debut, đây là lần đầu tiên Ngao Tử Dật chúc mừng sinh nhật Đinh Trình Hâm trên Weibo của mình chứ không phải ở phần bình luận trên Weibo của anh nữa.

Lần trước là từ năm 2017, vào sinh nhật tuổi 15 của Đinh Trình Hâm, câu chuyện về Bắp Ngô và Khoai Lang

Nhảy cùng nhau nhé.

*

Mặt trăng mãi không hạ xuống.

———————END———————

 

Tác giả có lời muốn nói: "Hai em ấy đã không còn nuối tiếc nữa rồi, chúng ta cùng nên buông bỏ thôi. Cảm ơn mọi người."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net