01. Anh trai gì đó ơi, muốn yêu đương không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Dậy đi ba. Tui bận lắm, nên là dậy nói chuyện xíu, sau đó cậu muốn ngủ luôn cũng OK á."

Âm thanh máy móc kỳ quặc vang lên trong đầu khiến Đinh Trình Hâm có chút không thoải mái. Hắn khẽ nhíu mày, khó khăn mở mắt ra, đập vào mắt là không gian trống trải trắng xoá, Đinh Trình Hâm im lặng một lát mới khẽ nói: "Tôi chết rồi."

Đây là câu khẳng định, không phải câu nghi vấn. Đinh Trình Hâm còn nhớ rõ nguyên nhân mình chết. Tai nạn ô tô trên đường cao tốc, tài xế lái container ngủ gật, mất lái đâm vào xe hắn. Đinh Trình Hâm chẳng tin mấy thứ siêu nhiên, nhưng hắn không phải tỉnh lại trong phòng bệnh thì chắc chắn đã chết rồi, chưa kể đến thân thể chẳng có chút đau đớn nào lúc này và cái giọng nói vừa đánh thức hắn dậy kia.

"Cậu chết rồi." đây cũng là một lời khẳng định.

"Ừ." Đinh Trình Hâm thở dài một tiếng.

"Cậu là người bình tĩnh nhất tôi từng gặp đấy. Không đau lòng sao? Không ngạc nhiên sao? Không tò mò sao?" thấy Đinh Trình Hâm không có bất kỳ sự kích động nào, âm thanh máy móc kia dồn dập hỏi.

"Tôi tuyệt vọng. Vừa ý ngài chưa?" Tâm trạng của Đinh Trình Hâm nặng nề muốn chết, giọng nói trong đầu lại ồn ào không dứt, khiến hắn phiền muộn không thôi.

"Đừng tuyệt vọng, Hệ thống tui đây xuất hiện là để giúp cậu sống lại nè."

"Hệ thống à? Xuyên thư hay xuyên không? Ngài thuộc loại nào thế?" Đinh Trình Hâm chán nản hỏi. Mặc dù chưa từng đọc truyện hay xem phim chủ đề này, nhưng hắn vẫn biết một vài thuật ngữ cơ bản.

"Cậu gần đây có đọc cuốn tiểu thuyết nào à?"

"Không. Bận chết đi được, thời gian đâu ra mà đọc."

Gần đây đối thủ và hắn tranh nhau sứt đầu mẻ trán một dự án lớn trong thành phố. Hắn bận tối tăm mặt mũi để giành dự án về, giờ hắn xảy ra chuyện, người kia chắc đang nổ pháo hoa ăn mừng rồi cũng nên.

Hệ thống chẳng quan tâm Đinh Trình Hâm đang sầu khổ cái gì, tiếp tục hỏi: "Thế cậu có hiểu biết chuyên sâu về lịch sử không?"

"Tôi học ngành quản trị kinh doanh, ngài thấy liên quan đến lịch sử sao?"

"Đấy! Thấy chưa? Chủ thần của bọn tui tâm lý tới độ lựa ký chủ cũng phải xem khả năng của ký chủ tới đâu. Qua vài vòng xét duyệt, cậu có tui và Khoái Khoái phù hợp, nó thích cậu lắm, vì nó mê trai, nhưng mà tui thấy tư liệu của cậu rất là thú vị nên không chịu nhường nó. Hệ thống bọn tui chỉ có thể dựa vào ký chủ để kiếm năng lượng tồn tại, giành giật nhau ký chủ cũng cực khổ lắm." Hệ thống sầu não nói.

"Đổi cho tôi một hệ thống khác đi, ngài đây ồn ào quá."

"Cậu phải cảm thấy may mắn vì chưa gặp Khoái Khoái, ranh con đó chẳng yêu thương ký chủ tí nào, xoay người ta như chong chóng. Phút trước mới trong thế giới kỹ thuật bị dí deadline, phút sau đã bị đẩy qua mạt thế cầm súng bắn zombies rồi. Vô nhân tính lắm luôn á."

*"Khoái" trong khoái xuyên nghĩa là xuyên nhanh. Thể loại này có bộ "Đừng nhặt bạn trai trong thùng rác" và "Hệ thống điên cuồng tìm đường sống trong truyện BE" OK lắm, tích cực đề cử =))

"Ngài vô trọng điểm được không?" Đinh Trình Hâm chán nản.

"Đinh Đinh ghét bỏ tui à, tui đau lòng thế." Hệ thống tỏ vẻ đáng thương, nhưng thanh âm vẫn máy móc như cũ khiến Đinh Trình Hâm cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Thấy Đinh Trình Hâm trợn mắt tỏ vẻ khinh bỉ, hệ thống cũng ngại mất thời gian, nói: "Xin chào, giới thiệu một chút, tôi là hệ thống "Anh Trai Gì Đó Ơi, Yêu Đương Không?"."

"Đệt? Cái mẹ gì thế?" Đinh Trình Hâm buột miệng văng tục.

"Chửi bậy là vả miệng đó. Tinh anh xã hội kiểu gì vậy ba?" hệ thống lạnh tanh hỏi.

"Ngài không thấy tên ngài kỳ lắm hả?"

"Không, tôi thấy tên của tôi hay lắm. Hệ thống nào tên vậy, chủ thần bọn tôi tâm lý lắm luôn."

"Chắc chủ thần của các người nghĩ tên xấu dễ nuôi." Đinh Trình Hâm lẩm bẩm.

"..." hoi đi ba. Hệ thống cũng biết giận đó nghen.

"Thế có nghe tiếp không?" hệ thống quạu.

"Nghe, nghe chứ. Ngài thong thả nói."

"Nhiệm vụ của tui là đưa ký chủ về thế giới ban đầu, giúp ký chủ sống lại và hoàn thành nhiệm vụ được giao. Nhiệm vụ hoàn thành, tui sẽ tự động biến mất, còn ký chủ sẽ trở lại cuộc sống như bình thường. Cậu xem xét một chút, nếu đồng ý chúng ta có thể lập kế ước."

"Tôi đồng ý."

"Ủa ba hông tò mò nhiệm vụ là gì hỏ?"

Sống lại trước đã, có gì mà quan trọng hơn sự sống đâu. Đinh Trình Hâm nghe hệ thống nói vậy mới hỏi: "Nhiệm vụ gì thế?"

"Tán đổ đối thủ của cậu, Ngao Tử Dật."

"Oẹ." :))

"..." :))))))))

"Chờ chút để tôi suy nghĩ đã." Đinh Trình Hâm tự kỷ luôn.

Tán đổ Ngao Tử Dật? Nghĩ gì thế? Ngao Tử Dật và hắn từ thời cắp sách tới trường mài mông trên ghế nhà trường đã không ít lần choảng nhau tóe máu đầu. Sau đó đều đỗ vào khoa quản trị kinh doanh của trường đại học tốt nhất thành phố, rui rủi thế nào khi chọn đồ án tốt nghiệp lại cùng một chủ đề. Sau này đi làm rồi tiếp quản công ty, hai công ty lớn đối đầu nhau, hai người họ từ lúc biết mặt nhau tới giờ, quả thực không lúc nào ngừng ganh đua.

Nhưng mà thủa đi học chỉ giành nhau hạng nhất khối, giành nhau đàn em, giành học bổng, sau này lên thương trường thứ giành lấy là thể diện, là uy tín, là tiền bạc, hai người ngày càng không vừa mắt nhau. Giờ bảo hắn đi tán Ngao Tử Dật? Chơi khăm nhau à? Nghĩ đến cảnh mình tình nồng ý mật với Ngao Tử Dật, Đinh Trình Hâm không khỏi mắc ói, ghê chết đi được.

Nhưng mà từ từ! Hệ thống đâu nó nói là phải ở bên Ngao Tử Dật cả đời đâu? Hắn có thể tán đổ cậu ta, xong chờ kế ước hết hiệu lực rồi thì đá đi cũng được mà. Lúc Ngao Tử Dật mê hắn rồi, bị hắn vứt bỏ sẽ có tâm tình như thế nào nhỉ? Liệu cậu ta có khóc không, có cầu xin hắn không? Nghĩ tới gương mặt lạnh nhạt của Ngao Tử Dật sẽ khóc lóc cầu xin hắn, Đinh Trình Hâm sướng rơn.

Cơ mà Ngao Tử Dật cũng không phải thằng ngu. Cái người này đã đấu trí đấu dũng với hắn hơn chục năm trời. Theo sự hiểu biết của một đối thủ thâm niên, Đinh Trình Hâm biết Ngao Tử Dật cho đến giờ vẫn chưa từng có người yêu. Người muốn bên cậu ta nhiều vô số nhưng Ngao Tử Dật chả thích ai.

Thời cấp ba, Đinh Trình Hâm trẻ trâu đã vài lần dắt bạn gái đến ngoe nguẩy trước mặt Ngao Tử Dật như con công đực xòe đuôi, những lúc đó Ngao Tử Dật chỉ lườm hắn một cái rồi bỏ đi. Sau này phát hiện ra cậu ta không hứng thú yêu sớm thì Đinh Trình Hâm mới ngừng. Hắn sau khi chọc tức Ngao Tử Dật không thành thì cũng không tiếp tục qua lại với em gái kia nữa, về sau cũng không đồng ý lời tỏ tình của cô gái nào khác. Chung quy lại, Đinh Trình Hâm cảm thấy chẳng có ai chơi vui bằng Ngao Tử Dật. Nhưng mà không yêu sớm đã đành, năm nay Ngao Tử Dật đã 28 tuổi rồi mà vẫn chưa có mảnh tình nào vắt vai thì quả là thanh tâm quả dục, tập trung vào sự nghiệp quá mức. Đinh Trình Hâm còn từng lượn lờ trước mặt Ngao Tử Dật, chọc ghẹo cậu ta bị lãnh cảm, kết quả Ngao Tử Dật lạnh tanh đáp: "Thế cậu thì có người yêu à?" đâm hắn một phát khiến hắn câm nín luôn.

Đinh Trình Hâm thế mà con mẹ nó không cãi lại được. Ngoại trừ em khoá dưới hồi lớp 11 hắn dắt đến trước mặt Ngao Tử Dật ra thì hoa cỏ xung quanh hắn cũng chẳng còn mống nào. Về mặt này Đinh Trình Hâm và Ngao Tử Dật giống nhau, cả hai đều là mảnh đất khô cằn. Vậy nên giờ muốn hắn tán đổ Ngao Tử Dật, nói trắng ra thì Đinh Trình Hâm chẳng chắc nổi 5%. Nhưng đây là đường sống, hắn cũng muốn thử một chút. Biết đâu thành công, hắn còn có thể làm một màn ngược tâm ngược thân, thuận lợi hơn nữa khiến cho Ngao Tử Dật thất tình suy sụp đến phá sản luôn thì càng tốt. Một mũi tên trúng vài con nhạn. Đinh Trình Hâm thấy mình thông minh quá chừng.

"Ba nghĩ lâu quá à." Hệ thống ngán ngẩm nói, chặn đứt dòng suy nghĩ của Đinh Trình Hâm, "Đàn ông con trai gì mà rụt rè thế, chẳng bằng thiếu nữ nhà người ta."

"..." Thiếu nữ nhà nào chịu được thứ thích lèm bèm như ngài vậy?

"Tôi nghĩ xong rồi. Kế ước gì đó, ký như thế nào?" Đinh Trình Hâm hỏi.

"Ok! Tay cậu làm thành hình trái tim nào. Đúng rồi. Nghe tôi nói, sau đó lặp lại ba lần. Nghe kỹ nhé: Yêu đương thôi, yêu đương nào, anh trai gì đó ơi, muốn yêu đương không?"

"..." Vì sự sống, phải nhịn!

Đinh Trình Hâm tự an ủi bản thân rồi chụm hai tay lại, ghép thành hình trái tim méo mó. Hắn trắc trở lặp lại lời hệ thống mớm cho:

"Yêu đương thôi.. yêu đương nào. Anh, anh trai gì đó... ơi, muốn yêu, yêu đương không?"

"Ba bị nói lắp à?" Hệ thống nhởn nha nhởn nhơ hỏi.

Đinh Trình Hâm từ chối đưa ra câu trả lời. Hắn như đứa bị thiểu năng lặp lại cái câu ngu si kia thêm hai lần nữa, sau đó thẫn thờ bày ra vẻ: mặt mũi kiếp này của tôi coi như vứt thùng rác òi.

"À, tui quên không nói, thời hạn hoàn thành nhiệm vụ chỉ có một năm. Nếu cậu không hoàn thành nhiệm vụ trong thời hạn thì sẽ đối mặt với cái chết lần thứ hai. Vậy nên nghiêm túc làm nhiệm vụ nha ba."

"Một năm thôi sao?" Đinh Trình Hâm vội hỏi lại, "Ngắn như thế làm sao đủ được..."

"Ô... Làm sao cho đủ là việc ba phải suy nghĩ chớ sao hỏi tui." Hệ thống bày tỏ việc này ứ liên quan gì đến tui hết.

"..." Cáu!

"Còn nữa, để đánh giá mức độ yêu thích của Ngao Tử Dật dành cho cậu, sẽ có một thanh trạng thái thể hiện chỉ số yêu thích của cậu ấy. Lên đến 100 là nhiệm vụ hoàn thành, khi chỉ số xuống dưới 0 sẽ đưa ra cảnh báo cho ký chủ, để xuống đến -10 là cậu sẽ toang đấy. Cố lên nhá."

Nghe hệ thống nói xong, trong đầu Đinh Trình Hâm hiện lên một thanh trạng thái, cột màu đỏ đang ở ngưỡng vô cùng khiếm tốn: 10. Cách cái chết của hắn là 20 điểm và cách sự sống của hắn là 90 điểm. Đinh Trình Hâm sau khi cảm thán xong, nghe theo hệ thống, nhắm mắt lại, hai tai hắn ù đi, hắn cảm nhận được mình bị hút vào một không gian khác, từ từ mất ý thức.

Trước khi rơi vào màn đêm tối đen, Đinh Trình Hâm mơ hồ nghe thấy hệ thống nói trong đầu mình: "Thực ra tui lừa ba đấy. Chỉ cần ba nói đồng ý thì kế ước chính thức có hiệu lực rồi, hỏng cần nói ra mấy lời kia đâu."

Đinh Trình Hâm: "???"

Đinh Trình Hâm: "!!!"

Cáu!!!

_ _ _


Cái thanh trạng thái đại loại như thế này =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net