Chương 31-40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Luật Ngạn, không hề che giấu vẻ kinh ngạc đối với dung nhan tuấn mỹ của hắn.
Mộ Dung Tuyết chua chát hỏi: “Cô có việc gì?”
Bế Nguyệt dâng lên một chiếc vòng bạc, cung kính đưa đến trước mặt Mộ Dung Tuyết.
“Đây là chiếc vòng do Trưởng lão trong tộc đích thân rèn, bên trên có khắc hoa văn mang ý hạnh phúc may mắn, xin Phu nhân vui lòng nhận cho.”
Mộ Dung Tuyết nhìn chiếc vòng bạc trong tay nàng ta, lòng thật sự không muốn nhận, nhưng vì thể diện nên không cách nào từ chối, chỉ đành cười cười nhận lấy, rồi lại tháo chiếc vòng vàng trong tay mình ra.
“Đa tạ ý tốt của cô, cái này tặng cô.”
Bế Nguyệt lập tức cười uyển chuyển nhận lấy, liên tiếp đáp tạ.
Đinh Hương lòng tức đến bốc khói, thật hời quá rồi, một chiếc vòng bạc đổi một chiếc vòng vàng. Hơn nữa cả ngày nay sao không thấy đến tặng, vào lúc Gia Luật Ngạn tới Mai quán lại đến, rõ ràng là đến để gặp Gia Luật Ngạn. Hắn không đến Trúc quán nàng ta bèn chủ động đến cửa tìm gặp.
Tặng lễ vật rồi, mục đích đã đạt được, cũng không có lý do nào để tiếp tục ở lại, Bế Nguyệt bèn cáo từ rời đi. Trước khi đi còn liếc nhìn đầy tình tứ, đáng tiếc Gia Luật Ngạn cúi đầu nên không phát giác.
Cảnh tượng hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình này khiến Mộ Dung Tuyết khẽ yên lòng, nhưng cảm giác như có gai trong cổ vẫn không thể nào tiêu tan.
Đêm nay Gia Luật Ngạn vẫn ở Mai quán, hắn dường như đã quen có Mộ Dung Tuyết bên cạnh, quen ngửi mùi hương nhẹ nhàng chỉ nàng mới có, còn có cơ thể mềm mại ấm áp, da thịt mịn màng như thoa phấn của nàng. Hắn thích nhìn nàng nở rộ dưới thân mình, còn có chút giận dỗi ai oán.
Tối qua đã tha cho nàng một lần, tối nay hắn định xông lên, nhưng Mộ Dung Tuyết vẫn không có tâm trạng, chiêu giả chết không tiện sử dụng nữa, bộ dạng nóng lòng của hắn giống như dù cho nàng là một khúc gỗ hắn cũng không định bỏ qua.
Nàng chỉ đành miễn cưỡng để hắn tiến vào. Nhưng tâm tư có thể giấu, cơ thể lại rất thành thật. Hắn có thể cảm nhận được sự khác thường của nàng, được một lúc bèn dừng lại, cúi đầu nhìn nàng.
Nàng nhắm mắt, mày khẽ nhíu, rõ ràng đang lơ đãng tâm sự trùng trùng.
Cảm giác được hắn dừng động tác, lúc này nàng mới mở mắt, vừa đối diện với ánh mắt hắn, nàng bỗng xấu hổ đỏ mặt. Tuy nàng rất to gan, nói những lời tình tứ không hề đỏ mặt, nhưng trong chuyện phòng the lại rất bảo thủ, vẫn luôn nhắm mắt ngượng ngùng không nhìn hắn, huống hồ lúc này hắn vẫn còn dừng trong thân thể nàng, ánh mắt này càng khiến nàng xấu hổ hơn.
Hắn nhìn vào mắt nàng hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
“Không nghĩ gì hết.”
Đã không nghiêm túc lại còn không chuyên tâm, tiếp tục còn có ý nghĩa gì nữa, hắn rút người ra quay lưng lại định ngủ.
Mộ Dung Tuyết cảm nhận được sự bất mãn của hắn, nàng dè dặt ôm lấy eo hắn, muốn quay người hắn lại. Khổ nỗi sức nàng quá yếu, hắn lại cố ý không muốn quay người, nên nàng chẳng hề lay chuyển được. Nàng bất lực, chỉ đành trèo qua người hắn, sau đó ôm lấy hắn: “Ngạn lang, chàng làm sao vậy?”
“Nàng nói xem?”
Hắn hừ một tiếng rồi lại quay lưng về phía nàng.
Nàng chỉ đành trèo qua người hắn, ôm hắn lần nữa, cứ như một con cún bám sát lấy hắn.
Hắn vừa tức vừa buồn cười, véo mặt nàng nói: “Rốt cuộc nàng có ngủ không?”
“Thiếp muốn ôm chàng, không muốn chàng quay lưng vào thiếp.”
Trời mùa hè mà áp sát như vậy nóng lắm đó! Nhưng thật sự không thể chịu được ánh mắt đáng thương của nàng, hắn thở dài, chỉ đành ôm lấy nàng.
Dựa vào lòng hắn, nàng hồi tưởng lại tình cảnh lúc Bế Nguyệt bước vào, không bỏ sót một chi tiết nào.
Lúc nhìn thấy Bế Nguyệt hắn không hề lộ ra thần sắc đặc biệt kinh ngạc, cũng không cố ý nhìn thêm mấy lần, thậm chí mấy ngày nay đi ngang cũng không vào, vốn không định đến Trúc quán, xem ra Bế Nguyệt này cũng chỉ là một áng mây, sẽ bay đi nhanh thôi.
Nàng gắng sức thuyết phục bản thân.
Nhưng sự thật chứng minh nàng quá lạc quan.
Đến chiều, Mộ Dung Tuyết tính toán thời gian Gia Luật Ngạn trở về rồi xuống bếp chuẩn bị cơm tối.
Nhưng chờ đến rất khuya cũng không thấy Gia Luật Ngạn trở về, Mộ Dung Tuyết chờ bên bàn ăn đến tối mịt, Đinh Hương lòng như lửa đốt, hầm hầm nói: “Vương gia cũng thật là, không về ăn cơm thì tốt xấu gì cũng cho người đến nói một tiếng chứ, để tiểu thư phải khổ sở chờ đợi như vậy.”
Bội Lan nói: “Ngài ấy có phải là cha cô đâu mà đi làm về thì không còn chỗ đi, trong triều không biết có bao nhiêu người bợ đỡ ngài ấy muốn mời ngài ấy đi ăn đi uống rượu hoa đó, Vương gia coi như đã tốt lắm rồi, từ khi tiểu thư gả vào gần như bữa nào cũng ăn cơm trong phủ.”
“Vấn đề là ngài ấy rõ ràng biết tiểu thư mỗi ngày đều tốn hết tâm sức nấu cơm cho ngài ấy, không về ăn cũng nên cho người đến nói một tiếng chứ, đâu thể im lặng như vậy, để tiểu thư uổng công vất vả.”
“Vương gia bận mà, ngài ấy đâu có rảnh rỗi cả ngày như chúng ta.”
Đinh Hương tức tối nói: “Nếu như để tâm đến tiểu thư thì có bận đến mấy cũng không quên đâu.”
Bội Lan vừa nghe bèn véo Đinh Hương một cái thật mạnh, đây chẳng phải là xát muối vào vết thương của tiểu thư sao?
Đinh Hương cúi đầu không nói, lòng thật sự uất ức thay cho Mộ Dung Tuyết.
Sơ Ảnh bước tới khuyên: “Phu nhân ăn trước đi, có khi Vương gia giao tế bên ngoài, không về phủ ăn cơm cũng là chuyện thường.”
“Ta chờ thêm một lúc nữa.”
Mộ Dung Tuyết yên lặng nhìn ra ngoài cửa, trăng sáng treo cao, lúc này hắn đang ở đâu? Có như Bội Lan nói, bị người ta mời đi uống rượu hoa rồi không? Lúc này nàng mới biết mình quá ngây thơ, Mai Lan Cúc Trúc tứ quán có là gì, ở thế giới phồn hoa bên ngoài, hoa thơm cỏ lạ vô số.
Nếu như lòng hắn không ở chỗ nàng thì dù nàng có trăm ngàn đôi mắt cũng đã làm sao?
Đầu nàng đau như muốn vỡ, không hề có chút khẩu vị.
“Đinh Hương, dọn thức ăn xuống đi, đem rượu ra đây.”
“Tiểu thư, cô lại muốn uống rượu sao?”
“Không được, nếu tiểu thư không ăn cơm thì muội không lấy rượu cho cô đâu.”
Mộ Dung Tuyết bất lực, chỉ đành miễn cưỡng ăn mấy miếng.
Đinh Hương miễn cưỡng đưa cho nàng một bầu rượu nhỏ, bên trong chứa không quá ba ly.
Mộ Dung Tuyết cầm bầu rượu bước ra khỏi Mai quán, đi dọc theo lan can gỗ, chầm chậm đến bên hồ ngồi xuống đất. Dưới lan can gỗ là nước hồ, lấp lánh phản chiếu ánh trăng, nàng nhấc váy thò chân xuống hồ nước.
Đinh Hương Bội Lan trông coi phía sau nàng, biết tâm trạng nàng không tốt nên không dám đứng quá gần, chỉ lặng lẽ nhìn nàng.
Mộ Dung Tuyết uống một ngụm rượu, nhìn về chiếc cầu nhỏ dưới ánh trăng, lan can trên cầu có treo đèn, gió đêm khiến ánh sáng trở nên mê ly, như mơ như ảo.
Lúc nào hắn mới quay về đây? Sau khi lấy hắn, việc mỗi ngày nàng làm là chỉ mỏi mắt chờ đợi.
Gió bên hồ mát lạnh, cứ đôi lúc nàng lại nhìn về phía cầu đá.
Cuối cùng trên cầu đá cũng xuất hiện một bóng dáng cao lớn tuấn dật, nàng chớp chớp mắt, sợ mình sinh ảo giác, nhưng đến khi nàng nhìn kĩ thì phát hiện Bế Nguyệt nhẹ nhàng bước ra từ Trúc quán, dọc theo lan can gỗ đi về phía cầu đá, vừa hay Gia Luật Ngạn bước xuống cầu, nàng ta bèn đón đầu cản hắn lại.
Mộ Dung Tuyết không nhìn rõ vẻ mặt của Bế Nguyệt, cũng không nghe thấy nàng ta nói gì, chỉ nhìn thấy Gia Luật Ngạn theo nàng ta vào Trúc quán.
Trong phút chốc, mọi thứ trước mắt đều trở nên mơ hồ, bị màn nước ùn ùn kéo đến che lấp.
Nước mắt tuôn trào, lòng đau như cắt.
Nàng uống hết rượu còn lại trong bình, nhảy xuống hồ nước.
Giới thiệu chương sau (của tác giả):
Tuyết ngốc: Chàng chỉ có mình thiếp thôi được không?
Gia Luật Ngạn: Nhiều muỗi quá

Chương 38: Dã chiến

Mời các bạn ăn những miếng thịt cuối cùng :v Em Tuyết sắp trở mặt rùi, ko còn thịt nữa đâu :3
————-

“Tiểu thư!”
“Tiểu thư!”
Đinh Hương Bội Lan thấy vậy kinh hô, vội chạy đến bên hồ. Tuy hai người biết Mộ Dung Tuyết biết bơi, nhưng lo nàng mấy ly rượu bị kích động sẽ nghĩ không thông.
Mộ Dung Tuyết nổi trong nước, nước hồ mát lạnh dập đi ngọn lửa trong lòng nàng, gột đi nước mắt trên mặt nàng, nàng cắm đầu xuống nước, dang rộng hai tay. Lúc này nàng muốn có một vòng tay mênh mông vô bờ bến thế này để bao dung hết tất cả ưu sầu của nàng.
Sau lưng “tõm” một tiếng, dường như có người nhảy xuống nước. Nàng ngẩng đầu lên khỏi mặt nước, kinh ngạc phát hiện rằng đó là Gia Luật Ngạn. Nàng bỗng thất thần, ngỡ như đây là mơ. Chẳng phải hắn đang ở trong Trúc quán chàng chàng thiếp thiếp với Bế Nguyệt sao?
Gia Luật Ngạn tức tốc bơi đến, vòng tay qua nách ôm nàng lên. Thấy nàng không sao, lúc này hắn mới phát hiện tim mình đập hoàn toàn mất kiểm soát. Nghe Đinh Hương kinh hô “tiểu thư”, hắn lập tức ra khỏi Trúc quán, khoảng cách ngắn ngủi như vậy nhưng lại khiến hắn lần đầu tiên trong đời biết được rằng thế nào là gần trong gang tấc nhưng xa tận chân trời.
Trong phút chốc, một nỗi sợ hãi ập đến, hắn giận dữ nhìn nàng, “Đồ ngốc này, nàng muốn tìm cái chết sao? Chẳng qua ta chỉ vào lấy cây đàn cho nàng thôi mà.”
Mộ Dung Tuyết ngây ngốc nhìn hắn, nước mắt kém cỏi chảy ra.
“Đàn gì?”
“Một loại đàn của Miêu Cương.”
“Thiếp không cần đàn, thiếp chỉ cần chàng thôi.” Nàng ôm chặt lấy hắn khóc òa.
Lòng hắn cũng hỗn loạn theo, tức giận nói: “Nếu ta đi tìm nữ nhân khác thì nàng sẽ chết cho ta xem phải không?”
Vậy thì không đến mức đó, nàng còn phải sống thật tốt để phụng dưỡng cha nữa mà. Nàng sụt sùi nói: “Thiếp đâu có tìm cái chết.”
“Vậy nàng nhảy hồ làm gì?”
“Thiếp muốn đến ngôi đình trên hồ xem thử.”
Thì ra không phải tìm cái chết, hắn thở phào một hơi, nói: “Trên đó nhiều muỗi lắm, đồ ngốc.”
Nàng hít hít mũi, giọng điệu cá chết lưới rách, giận dỗi nói: “Cứ để muỗi cắn chết thiếp cho xong, dù sao thiếp cũng buồn sắp chết rồi.”
Hắn vừa giận vừa buồn cười hỏi: “Nàng biết bơi sao?”
“Thiếp biết nhiều thứ lắm, có điều xưa nay chàng không hỏi thiếp, cũng không muốn biết thôi.” Giọng nàng ai oán, xưa hay hắn chưa từng nghĩ đến chuyện hiểu nàng.
Hắn im lặng không nói, dường như hơi áy náy, ngừng chốc lát rồi đưa nàng bơi về phía đình trong hồ.
Bước lên bậc thềm, người nàng ướt đẫm nước nhỏ giọt, hắn sờ tay nàng hỏi: “Có lạnh không?”
“Không lạnh.” Nàng đứng trong đình, mượn ánh trăng xem xét bốn phía. Một ngôi đình đơn giản, ở giữa có một bàn đá, hai chiếc ghế đá, từ lan can gỗ có dây thường thanh và lăng tiêu mọc ra, tự do tự tại trèo quanh, cây cỏ um tùm đương nhiên có rất nhiều muỗi.
Gia Luật Ngạn vừa dùng tay xua muỗi vừa nói: “Xây ngôi đình này chẳng qua là trang trí trong hồ thôi, không có tác dụng thực tế, có gì đẹp đâu.” Hắn rất khó hiểu tại sao nàng nhất định phải lên đây bằng được.
Mộ Dung Tuyết lắc đầu nhìn hắn, ánh trắng chiếu rọi lên dung nhan tuấn tú lạnh lùng, trên đôi mày còn đọng nước, cho dù tóc tai ướt đẫm, y phục ướt đẫm, nhưng vẫn đẹp không tả xiết.
Nàng ngây ngốc nói: “Vì nơi này xưa nay chưa từng có nữ nhân nào đến. Không như Trúc quán, từng có mỹ nhân Phiên bang, mỹ nhân Nam Chiếu ở đó. Ở đây chỉ có thiếp từng đến, chàng nhìn thấy ngôi đình này thì sẽ nhớ đến thiếp. Thiếp muốn để lại dấu ấn ở đây.”
Hắn im lặng không nói, đột nhiên ôm lấy nàng ấn vào ngực.
“Đồ ngốc này.”
Nàng vùi trong ngực hắn thổn thức: “Thiếp đâu có ngốc, cha thiếp nói thiếp băng tuyết thông minh, thiếp biết nấu những món ăn thiên hạ vô song, biết cưỡi ngựa đi săn, biết bơi, thiếp còn biết xem bệnh nữa, thiếp biết rất nhiều thứ, có điều chàng không biết thôi.”
Hắn không nhịn được cười: “Trình độ của nàng cũng gọi là biết xem bệnh mà không thấy ngượng sao.”
“Chàng thích thân trải nghiệm rồi mà, chẳng phải thiếp trị được tiêu chảy đó sao?”
Một câu nói khơi gợi lại hồi ức xưa, hắn ôm chặt nàng thêm một chút, dịu giọng nói: “Về đi, đừng để bị lạnh.”
Nàng ôm chặt lấy hắn, không nỡ rời đi, thật hi vọng thời gian dừng lại ở thời khắc này, thế giới chỉ có nàng và hắn. Nhưng sự bình yên đẹp đẽ này lại bị một tiếng ca đập tan. Mộ Dung Tuyết bất lực bịt tai.
Hắn thở dài: “Nàng không thích thì ta đưa nàng ta đi là được rồi.”
Nàng không dám tin hỏi: “Ngạn lang, không phải thiếp nằm mơ đó chứ.”
Hắn véo má nàng, “Đau không, đồ ngốc?”
Nàng xoa xoa mặt, đôi mắt cười cong cong như trăng non, được đằng chân lân đằng đầu: “Thiếp chỉ yêu mình chàng, chàng cũng yêu mình thiếp thôi được không?”
Gia Luật Ngạn không đáp, chỉ cười xoa tóc nàng.
Đây là ngầm thừa nhận sao? Mộ Dung Tuyết vui thích suýt nhảy cẫng lên.
Cho dù không có ánh đèn hắn cũng có thể nhìn thấy được ánh sáng rực rỡ trong mắt nàng. Lúc này hắn thà nói dối cũng không nỡ để nụ cười của nàng lụi tàn dù chỉ một chút, để ánh sáng kia tối đi dù chỉ một chút. Đã lâu lắm rồi hắn không nhìn thấy nụ cười xinh đẹp rực rỡ của nàng, như thế này mới thật sự là nàng.
“Về thôi, lu giấm.”
“Thiếp không phải lu giấm.”
“Lần đầu tiên ta mới thấy ghen đến mức nhảy hồ đó. Về bảo Đinh Hương Bội Lan giữ mồm giữ miệng, nếu không để xem nàng sau này làm sao gặp ai nữa.”
“Thiếp không sợ, thiếp muốn danh tiếng đố phụ của thiếp truyền đi khắp nơi, để những mỹ nhân kia đều tránh thật xa.” Nàng cười dí dỏm đáng yêu, y phục ướt đẫm dán chặt trên người, đường cong lộ ra tỏa sáng dưới ánh trăng.
Lòng hắn khẽ động, đè nàng lên bàn đá hôn thật mạnh, tay thò vào trong váy nàng. Nàng cảm giác có điều không ổn bèn vội hỏi: “Chàng muốn làm gì?”
“Chẳng phải nàng muốn lưu lại dấu ấn sao?”
Nàng hoảng hốt giải thích: “Không phải như vậy.”
“Như vậy là tốt nhất, mỗi lần nhìn thấy ngôi đình nhỏ này nàng sẽ nhớ lại đã xảy ra chuyện gì, nhất định sẽ khắc cốt ghi tâm.” Hắn cười xấu xa, lật váy nàng lên lộ ra đôi chân trắng trẻo.
Thấy hắn muốn làm thật, nàng xấu hổ lúng ta lúng túng.
Hắn không hề khách sáo xông vào, làm càng kịch liệt hơn thường ngày. Chiếc bàn đá nhỏ cũng chỉ đỡ được nửa người nàng, chân bị gác lên vai hắn, khiến nàng xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ cho xong.
Cũng may, lần này tuy kịch liệt nhưng lại không kéo dài lâu. Hắn sợ nàng bị lạnh, vội kéo váy nàng xuống trêu chọc: “Chút nữa về sẽ tiếp tục, nếu không sợ nàng nhũn chân không bơi về được.”
Nàng không dám nhìn hắn, xấu hổ đến mức hận không thể che mặt lại, hoan ái nơi hoang dã thế này thật sự nàng chưa từng nghĩ đến. Ngay cả mặt trăng cũng trốn vào trong mây.
“Còn bơi về được không?” Hắn nắm tay nàng bước xuống bậc thang, mỉm cười hỏi.
Nàng ngượng ngùng không đáp, nhảy xuống nước bơi về bờ, Kính hồ không lớn, chẳng mấy chốc đã đến bờ.
Đinh Hương và Bội Lan đều đang chờ trên lan can gỗ bên hồ, vô cùng lo lắng.
Thấy Mộ Dung Tuyết bước lên, hai người vội kéo nàng lên, nóng lòng hỏi: “Tiểu thư, cô không sao chứ? Sao lại ở dưới nước lâu vậy?”
“Nô tỳ lo chết được, mau thay y phục đi, đừng để bị lạnh.”
Dưới ánh đèn, sắc mặc Mộ Dung Tuyết đỏ bừng bừng, không hề có dấu hiệu bị lạnh, chỉ cảm thấy cả người rã rời, ngay cả tim cũng nhũn ra.
Đinh Hương Bội Lan vội lấy nước nóng đến, đáng tiếc chỉ có một thùng nước.
Gia Luật Ngạn cởi y phục ướt, lộ ra thân thể khỏe mạnh cứng cáp, Mộ Dung Tuyết đỏ mặt xấu hổ nói: “Phu quân tắm trước đi.” Hắn kéo nàng lại, “Cùng tắm đi.” Không để nàng phân bua đã ôm nàng vào trong.
Hai người cùng bước vào khiến nửa thùng nước tràn ra ngoài chảy đầy mặt đất.
Y phục trên người Mộ Dung Tuyết chẳng mấy chốc đã bị hắn lột ra, vứt trên vũng nước dưới đất.
Trần trụi đối diện, còn là dưới ánh đèn sáng trưng thế này thì cũng là lần đầu tiên. Vùng ngực tròn trịa áp vào ngực hắn, màu sắc ửng hồng thoắt ẩn thoắt hiện.
Vừa rồi Gia Luật Ngạn chưa tận hứng, lúc này trong thùng nước, thân hình mềm mại trong tay đương nhiên không bỏ qua cơ hội tốt, hắn dìu nàng ngồi trên người mình. Mộ Dung Tuyết chưa từng trải nghiệm tư thế này, vừa hoảng sợ vừa kích thích, hắn cắn lấy đỉnh núi tuyết của nàng, ngón tay vân vê nơi mềm mại, sau đó mấy lần xông vào nơi sâu thẳm, cuối cùng khiêu khích được nàng kêu lên thành tiếng.
Nàng liều mình nhẫn nhịn, nhưng thật sự quá kích thích quá tiêu hồn, vốn không thể nào khắc chế được mà rên rỉ. Gia Luật Ngạn thấy nàng phản ứng nhạy cảm như vậy lại càng mạnh mẽ hơn.
Cuối cùng khi hai người rời khỏi bồn, nước bên trong gần như đã không còn, mặt đất ướt đẫm một mảng, y phục của hai người vứt bừa trong vũng nước, cảnh tượng hỗn loạn này thật khiến người ta không thể nào nhìn thẳng.
Chút nữa Đinh Hương Bội Lan vào thu dọn tàn cuộc, nhìn thấy cảnh này sẽ nghĩ thế nào đây?
Mộ Dung Tuyết cảm thấy mình thật sự không còn mặt mũi gặp ai nữa.
Đến khi tỉnh lại mặt trời đã lên ba con sào, nàng nằm trên giường, nhớ lại chuyện tối qua vẫn không kìm được mà mặt đỏ tim đập. Càng khiến nàng vui sướng hơn là hắn sẽ đưa Bế Nguyệt đi, nhưng đưa đi đâu mới thích hợp đây? Nghĩ đến đây, nàng bỗng lại đồng tình với nữ nhân ở Trúc quán kia, thật ra nàng ta cũng rất đáng thương, vì xinh đẹp mà bị người ta coi là lễ vật.
Nàng quyết định tối nay chờ Gia Luật Ngạn về, thương lượng tìm cho nàng ta một chỗ tốt.
Đinh Hương thấy nàng hôm nay tinh thần phấn chấn, bất giác hiếu kỳ, “Tiểu thư có chuyện gì mà vui vậy?”
“Vương gia nói sẽ đưa Bế Nguyệt đi.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên là thật rồi.”
“Coi như Vương gia cũng còn chút lương tâm, có thê tử như tiểu thư, cho dù là tiên nữ trên trời cũng không nên nhìn lấy một lần.”
Mộ Dung Tuyết ôm Đinh Hương cảm thán: “Đinh Hương, nếu chàng có thể nghĩ như muội thì ta vui rồi.”
“Vốn là như vậy mà. Tiểu thư thập toàn thập mỹ, chỉ có giọng tạm thời chưa khỏi thôi.”
“Đúng rồi, thuốc của ta sắc xong chưa?”
“Xong rồi.” Đinh Hương bưng thuốc trị giọng đến.
Truy đắng chát khó nuốt, nhưng Mộ Dung Tuyết vẫn một hơi uống cạn. Nàng rất muốn nhanh trị khỏi giọng, sau đó sinh con cho hắn.
Cả ngày Mộ Dung Tuyết sống trong hạnh phúc thỏa mãn, đến chiều, Tử Châu từ Ẩn Đào các về nói: “Phu nhân, Vương gia về rồi.”
Mộ Dung Tuyết vừa nghe bèn bước ra khỏi Mai quán đi lên cầu đá.
Chờ chốc lát, thấy Gia Luật Ngạn đang bước ra từ trong ánh trăng, thấy nàng đứng trên cầu, hắn khẽ ngẩn ra, bước đến nắm tay nàng nói: “Tối qua nàng bị lạnh rồi, đừng ở đây hứng gió nữa.”
Mộ Dung Tuyết nũng nịu: “Sợ chàng bị người ta giật mất.”
Từ “giật” này khiến hắn cười phá lên. Đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn cười lớn như vậy, bình thường chỉ là cười nhạt, trong ý cười có chút lãnh đạm, nụ cười lúc này mới thật sự ấm áp.
Hai người đi xuống cầu đá, bước lên hành lang.
Ngôi đình nhỏ trong Kính hồ đập vào mắt, Mộ Dung Tuyết đỏ mặt quay đi.
Gia Luật Ngạn cười cười nhìn nàng, “Phong cảnh trong đình cũng được lắm, nhưng muỗi nhiều quá, vết cắn trên chân nàng lặn đi chưa?”
Mặt Mộ Dung Tuyết đỏ đến mức sắp nhỏ máu, nàng giận dỗi nói: “Phu quân.”
“Lần sau chèo thuyền ra đó xông hương đuổi muỗi, lót thảm trên bàn đá.”
Mộ Dung Tuyết cuống quít bịt miệng hắn, đỏ mặt giậm chân nói, “Đừng nói nữa mà.”
Gia Luật Ngạn lại cười phá lên.
Vào Mai quán, ăn cơm xong Mộ Dung Tuyết bèn nói chuyện Bế Nguyệt.
Gia Luật Ngạn không ngờ Mộ Dung Tuyết lại thật lòng muốn tìm cho Bế Nguyệt một nơi chốn tốt, hắn nghĩ nghĩ rồi nói: “Tặng cho Viên Thừa Liệt vậy.”
“Hắn có thê tử rồi sao?”
“Nữ nhân Nam Chiếu này không thể trở thành chính thê. Viên Thừa Liệt nay cũng là người đứng đầu các túc vệ, đương nhiên phải cưới một nữ nhân thân phận thích hợp.”
Mộ Dung Tuyết nghe vậy lại nghĩ đến mình. Trong lòng nam nhân, việc cưới hỏi đầu tiên phải nghĩ đến thân phận, cho dù nàng là nghĩa muội của Triệu thục phi cũng chỉ miễn cưỡng có thể làm một Trắc phi mà thôi.
Nữ nhân thế nào mới có thể trở thành Chính phi của hắn, lúc nào hắn sẽ cưới Chính phi đây? Nghĩ đến đây, nàng bất giác bĩu môi, tâm trạng tốt cả ngày đều bị phá hỏng hết.
Nàng cười cười vạch lên cái miệng nhỏ của nàng nói: “Ngày mai ta đưa nàng vào cung dự yến.”

Chương 39: Tình địch

“Tiệc gì vậy?” Nghe nói hắn muốn đưa mình đi dự yến, đương nhiên nàng vô cùng hân hoan. Nhưng nàng lại không thích nhập cung, sợ gặp lão Hoàng đế kia.
“Hôm sau nữa là xuất binh, Hoàng thượng thiết yến đưa tiễn.”
Mộ Dung Tuyết vừa nghe lập tức biến sắc, “Phu quân có thể đưa thiếp theo không?” Cho dù một ngày nàng cũng không muốn xa hắn, đặc biệt là lúc này, quan hệ của hai người đang dần dần tốt lên, nàng càng không nỡ xa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC