Chương 31-40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31: Nụ hôn đầu

Có cần fải nhắc nhở là chương này cóa thịt hem :3

Mộ Dung Tuyết ngẩn ra, đột nhiên hiểu rõ ẩn ý trong lời hắn, mặt bỗng đỏ bừng, tim như nai chạy loạn.
Gia Luật Ngạn trầm mặt, bá đạo kéo tay nàng đi về phía Ẩn Đào các.
Một luồng hơi ấm kỳ lạ dâng lên trong lòng, độ ấm trong lòng bàn tay hắn từ ngón tay nàng truyền khắp toàn thân, nàng thụ sủng nhược kinh nghĩ, chắc hắn cũng có chút tình cảm với nàng, nếu không sẽ không đến Mai quán tìm nàng, càng không đưa nàng trở về Ẩn Đào các. Nhận biết này lập tức khiến vết thương trong lòng nàng khép miệng, nàng cảm thấy ban nãy mình ngồi khóc bên hồ như vậy thật không nên, chút trắc trở nho nhỏ này có là gì, so với cuộc sống mịt mù tăm tối trong cung nếu phải gả cho lão Hoàng đế, lẽ nào bây giờ không phải là hạnh phúc như bay trên mây sao? Nghĩ đến gương mặt phù thủng và đôi mắt háo sắc của lão Hoàng đế, nàng bỗng lạnh người, lập tức nắm chặt tay Gia Luật Ngạn.
Nàng lại một lần nữa kiên định niềm tin, yêu người mình yêu, không oán không hối, vì người mình yêu có trả giá nhiều hơn nữa cũng nên, có khổ có mệt cũng cam tâm tình nguyện. Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, nàng tin tưởng rằng mình nhất định sẽ đi vào được lòng hắn. Nghĩ đến đây, toàn thân nàng lại tràn đầy sức mạnh và hi vọng.
Gió đêm miên man, Hậu hoa viên mùa hạ sực nức hương hoa, đom đóm lấp lánh bay quanh người, ve kêu râm ran trong bụi cỏ, tuy hắn nắm tay nàng không nói một lời nhưng nàng cảm thấy đã đủ lắm rồi, đây chính là cảnh tượng năm tháng bình yên, cùng chàng bạc đầu, nàng tham lam nghĩ nếu khoảnh khắc này có thể kéo dài suốt một đời thì tốt biết mấy.
Đi đến trước cửa Ẩn Đào các, nàng không kìm lòng được mà chậm bước chân. Lời của Thẩm U Tâm giống như viết một lá bùa cho Ẩn Đào các, nhưng Gia Luật Ngạn không hề do dự mà kéo nàng vào cửa.
Trương Long lại một lần nữa trợn mắt há miệng, trời ạ, Vương gia còn đích thân đến Mai quán kéo Phu nhân về nữa. Tình cảnh này sao lại giống màn kịch phu thê giận hờn, trượng phu đến nhà mẹ đón nương tử về quá vậy.
Mộ Dung Tuyết lại một lần nữa trở về Ẩn Đào các, nghiễm nhiên đã không còn hân hoan nhảy nhót như lần đầu, càng không có cảm giác công thành đoạt đất thắng lợi, lời của Thẩm U Tâm như một cây gai cắm trong lòng nàng, lúc này nhìn thấy phòng ngủ của hắn, thậm chí nàng còn nảy sinh cảm giác bài xích. Đây vốn là địa bàn của một nữ nhân khác, nàng là kẻ xâm chiếm.
Nhìn chiếc giường đó, lòng nàng rất khó chịu, cảm giác trong bóng tối có một nữ nhân đang lạnh lùng nhìn nàng, đang chỉ trích nàng bá chiếm địa bàn của mình, ngông cuồng muốn thế chân. Nàng đang suy nghĩ bậy bạ, đột nhiên người lắc lư, bị Gia Luật Ngạn ôm xốc lên đặt trên giường.
Không ngờ hắn lại vội vã như vậy, nàng xấu hổ không biết làm sao, mặt ửng hồng quyến rũ, dung nhan ngà say rực sáng kiều diễm như một đóa hoa nở rộ, khơi dậy ngọn lửa khắp người hắn. Hơi thở nàng vẫn luôn ngọt ngào, hôm nay giữa môi răng còn mang hương rượu nhàn nhạt, hắn dường như bị hơi thở nàng truyền cơn say, cảm thấy lòng vô cùng hỗn loạn, vốn không nghĩ được gì khác, chỉ muốn kéo y phục nàng xuống, đè nàng dưới thân mình.
Y phục mỏng mùa hạ vừa hay lại tiện lợi, nàng hoảng hốt vô lực chống đỡ, không phải nàng không cần sự vuốt ve thân mật của hắn, chỉ là trong tiềm thức vẫn đang kháng cự căn phòng không thuộc về mình này.
“Làm sao vậy?” Hắn nâng cằm nàng, không vui nhíu mày, “Không muốn sao?”
“Không phải, thiếp hơi chóng mặt.” Nàng không dám nói sự thật, vì lần trước nhắc đến chuyện mỹ nhân Phiên bang từng ngủ trên giường ở Trúc quán đã chọc giận hắn, lúc này nếu nói ra ý nghĩ trong lòng nàng, nhất định lại khiến hắn chán ghét.
Yêu khiến người ta dũng cảm, cũng khiến người ta rụt rè. Nàng có thể vì hắn mà nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, vượt mọi chông gai, chết cũng không sợ, chỉ sợ một ánh mắt chán ghét của hắn.
Hắn nhìn nàng, ánh mắt sắc bén sâu xa, giống như một lưỡi dao sắc nhọn có thể mở toang trái tim nàng, nàng tránh né ánh mắt bức người đó, giống như một con nai nhỏ bị kinh sợ, khiến người ta thương yêu đến tận xương tủy.
Cuối cùng hắn không truy hỏi nữa, chỉ bịt chặt môi nàng lại.
Đây là lần đầu tiên hắn hôn nàng, cũng là lần đầu tiên nàng được hôn. Nàng hoảng hốt bối rối, tay chân hỗn loạn, hoàn toàn không biết nên ứng phó thế nào, chỉ cảm thấy trước mắt sao vàng bay lượn, giống như có một bức tranh ánh sao lấp lánh. Kích động lạ lẫm khiến nàng càng hoa mắt chóng mặt, cảm giác đắm đuối này là vì rượu hay là vì nụ hôn của hắn đây?
Đột nhiên thân dưới căng lên, bị hắn mạnh mẽ xâm nhập, tiến nhanh vào nơi sâu nhất, bá chiếm triệt để. Nàng không kìm được hự một tiếng, không rõ là đau đớn hay là vui sướng, chỉ cảm giác rằng cứ bao bọc lấy hắn như vậy, tiếp xúc chặt chẽ với hắn như vậy thật là tốt, cho dù có đau đớn đi chăng nữa.
Nàng ôm chặt tấm lưng rộng rắn chắc của hắn, thấp giọng lẩm bẩm: “Đừng đi.”
Hắn hiểu lầm ý nàng, tưởng nàng muốn được lâu hơn, vậy là không hề khách sáo biến cuộc hoan ái này thành trường chiến.
Lúc này nàng mới biết, thì ra mấy lần trước hắn vốn chưa tận hứng.
Nhưng hắn tận hứng thì nàng lại thê thảm, ngay cả lúc nào kết thúc cũng không biết, đến khi mở mắt ra lại thì đã là sáng hôm sau, ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu lên đầu giường đánh thức nàng dậy.
Nàng khẽ động thân hình, hít một hơi, cảm thấy eo như sắp gãy lìa.
Đinh Hương và Bội Lan đang chờ bên ngoài, nghe thấy nàng tỉnh bèn vào giúp nàng rửa mặt.
Mộ Dung Tuyết ngồi trước gương đồng, vừa nhìn thấy mình trong gương bèn xấu hổ đỏ mặt. Dáng vẻ vô lực chờ được dìu kia rõ ràng đã nói hết cho Đinh Hương và Bội Lan tối qua xảy ra chiến sự kịch liệt dai dẳng dường nào.
Nàng cảm thấy trước mặt Đinh Hương Bội Lan mình đã không còn chút tôn nghiêm nào của tiểu thư, cũng may tối qua nàng không kêu thành tiếng.
Ăn xong bữa sáng khi không còn là buổi sáng nữa, nàng dặn Đinh Hương: “Muội đi bảo Quản gia chuẩn bị xe, chút nữa ta muốn ra ngoài một chuyến.”
“Tiểu thư, cô muốn ra ngoài cùng Thẩm cô nương sao?”
Mộ Dung Tuyết gật đầu, đưa Bội Lan đến Khách xá thanh. Chuyện hứa với người ta rồi thì nhất định phải làm được, tuy hôm qua tâm trạng nàng không tốt lắm, nhưng vẫn tận tâm chuẩn bị buổi gặp mặt hôm nay giúp Thẩm U Tâm.
Thẩm U Tâm đã thức dậy ngóng trông đến mòn con mắt từ sớm, nhưng cũng ngại đi giục, chỉ đành ngồi trong phòng chờ đợi, thấy Mộ Dung Tuyết vào, nàng vội ra nghênh đón, trên mặt không kìm được niềm vui và mong mỏi.
Thần tình này Mộ Dung Tuyệt thật sự vô cùng quen thuộc, vì lúc ở trong cung nàng cũng mong được gặp Gia Luật Ngạn một lần như vậy.
Thẩm U Tâm lúc này rất giống nàng lúc xưa, cảnh ngộ thật sự không khác gì. Rõ ràng có người mình yêu, nhưng bị tình thế bức bách phải lấy nam nhân mình không yêu, bị nhốt ở một chỗ, ngày đêm mong ngóng ý trung nhân đến cứu mình ra.
Nỗi đau khổ ngày dài tựa năm này nàng đã quá rõ, Mộ Dung Tuyết vốn đã nhiệt tình, nay lại cảm thấy mình giúp Thẩm U Tâm giống như đang âm thầm giúp cho một bản sao của mình.
“Muội muội, chúng ta đi, xe đã chuẩn bị xong rồi.”
“Đa tạ tẩu tẩu.”
Thẩm U Tâm hôm nay xinh đẹp khác thường, bộ váy màu gạo chỉ dùng chỉ vàng thêu sóng đuôi cá ở góc váy, lúc bước đi nhẹ nhàng giống như từng đợt sóng vàng lăn tăn, tay áo cổ áo dùng đá lục tùng xâu thành hoa văn như ý, thanh nhã nhưng quý phái. Hơn nữa vì hôm nay đi gặp Tạ Trực nên ánh sáng lấp lánh trong mắt và thần thái hưng phấn trên mặt cứ như khiến cả người nàng bừng sáng.
Mộ Dung Tuyết không kìm được nghĩ, mỹ nhân như vậy chả trách Thành Hi vương động lòng, ngay cả nàng cũng bị mỹ sắc của Thẩm U Tâm đả động. Nhưng kỳ quái là biểu muội xinh đẹp như vậy tại sao Gia Luật Ngạn không hề động lòng? Chẳng phải hắn nói thích nữ nhân đoan trang cao quý sao, Thẩm U Tâm rõ ràng là một mỹ nữ hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của hắn, tại sao hắn lại không thích chứ?
Nàng thật sự không nhìn thấu tâm tư hắn.
Mộ Dung Tuyết gỡ đóa phù dung kim tuyến trên đầu mình xuống, cài lên tóc Thẩm U Tâm, cười khúc khích nói: “Y phục của muội quá mộc mạc, cài một đóa hoa mới rực rỡ xinh đẹp, phải khiến Tạ Trực chết mê mết mệt mới được.”
Thẩm U Tâm cười xấu hổ, đưa Sảnh nhi cùng Mộ Dung Tuyết ra khỏi Vương phủ.
Mộc quản gia đã chuẩn bị xe ngựa, ngoài xa phu và Đinh Hương Bội Lan còn có bốn hạ nhân đi theo.
Mộ Dung Tuyết lên xe, dặn Mộc quản gia đến Linh Sơn tự.
Thẩm U Tâm kỳ quái: “Tẩu tẩu muốn đi dâng hương sao?” Nàng ngại không hỏi chẳng phải tẩu tẩu giúp muội đi gặp Tạ Trực sao?
“Chiều hôm qua ta đã sai người báo tin cho Tạ Trực, bảo hắn hôm nay đến Linh Sơn tự chờ muội. Muội đâu thể gặp hắn trong Thẩm phủ được, lỡ như bị đại ca muội phát hiện thì không hay. Hơn nữa Vương gia không cho muội ra khỏi phủ, đương nhiên càng không đồng ý cho muội lén gặp gỡ nam nhân. Chúng ta đi chùa dâng hương, tình cờ gặp Tạ Trực cũng không phải lỗi của chúng ta, muội nói có phải không?”
Thẩm U Tâm phì cười, “Tẩu tẩu thật thông minh, suy nghĩ chu toàn.”
Mộ Dung Tuyết cười dí dỏm: “Sau này Vương gia có hỏi thì muội đừng để lộ nhé, chúng ta phải thống nhất chi tiết.”
“Tẩu tẩu yên tâm.”
Linh Sơn tự là một ngôi chùa quy mô không lớn, vừa hay rất gần nơi ở mới của Mộ Dung Lân, lần trước Mộ Dung Tuyết về nhà, ngang qua chỗ này, từ trong xe ngựa nhìn ra nên đã nhớ được.
Xe ngựa đến cửa chùa, Mộ Dung Tuyết xuống xe, cùng Thẩm U Tâm vào trong chùa. Nơi đây hương hỏa vốn không vượng lắm, thêm nữa hôm nay cũng không phải mùng một mười lăm, người đến dâng hương bái Phật càng ít hơn.
Ngôi chùa không lớn, mang hơi hướm thanh tịnh giữa chốn phồn hoa, sau Đại hùng bảo điện là hồ Phóng sinh, bên hồ trồng bồ đề, ánh nắng xuyên qua táng cây rơi xuống, phản chiếu mặt nước lấp lánh.
Lúc Mộ Dung Tuyết và Thẩm U Tâm đi đến dưới gốc bồ đề, trước hồ Phóng sinh có một nam nhân xoay người lại.
Mộ Dung Tuyết ngẩn ra.
Lần đầu tiên lúc nàng nghe thấy cái tên Tạ Trực bình thường này, lại được biết hắn là con trai nhũ mẫu của Thẩm U Tâm, trong đầu hiện ra hình tượng một nam nhân nhút nhát khiêm tốn. Nhưng nay, khi nam nhân này xoay người lại nàng mới biết, chả trách Thẩm U Tâm lại yêu hắn.
Đây quả thật là một nam nhân nổi bật hơn người, tuấn tú quý phái như một công tử thế gia.
Trong lúc kinh ngạc, Mộ Dung Tuyết bỗng nảy sinh chút tiếc nuối. Nàng vốn chưa từng cảm thấy xuất thân quan trọng, nhưng khi nàng chỉ có thể lấy Gia Luật Ngạn với thân phận Trắc phi, khi nàng biết mình ngay cả tư cách vào ở Ẩn Đào các cũng không có, lúc đó nàng mới hiểu được một cách sâu sắc rằng thứ đó là một vốn liếng trời ban. Tạ Trực cũng như nàng, cho dù có hoàn mỹ đến đâu, trong mắt người đời cũng không thể nào sánh vai cùng Thẩm U Tâm.
Thẩm U Tâm xấu hổ nói: “Tẩu tẩu, chàng chính là Tạ Trực.”
“Ta biết rồi.” Mộ Dung Tuyết mỉm cười, thấp giọng nói: “Muội trò chuyện với hắn đi, ta đi dâng hương, chút nữa sẽ đến tìm muội.” Nói xong bèn để lại Sảnh nhi và Bội Lan, còn mình đưa Đinh Hương đi về Đại hùng bảo điện phía trước.
Trong điện lặng ngắt như tờ, hương khói vấn vít. Bảo tượng Bồ tát trang nghiêm từ trên cao nhìn xuống hồng trần. Mộ Dung Tuyết quyên ít tiền trong thùng Công đức rồi mới cung kính quỳ dưới đất, hai tay đan vào nhau, thành khẩn cầu nguyện: “Bồ tát phù hộ để chàng đời này kiếp này chỉ yêu mình con thôi.”
Cầu nguyện xong nàng khấu đầu ba cái, sau khi đứng lên, đột nhiên lại cảm thấy lời cầu nguyện này không chính xác lắm. Hắn chỉ yêu mình nàng thì không đủ. Lỡ như lại có người tặng mỹ nhân cho hắn thì làm sao đây?
Vậy là nàng lại quỳ xuống đất, hai tay đan vào nhau, lẩm bẩm nói: “Bồ tát, vừa rồi không tính, con cầu lại lần nữa.” Nàng hít một hơi, từng chữ từng chữ nói: “Xin Bồ tát phù hộ để đời này kiếp này của chàng chỉ có một nữ nhân là con thôi.” Nàng nghĩ nghĩ rồi lại bổ sung: “Đương nhiên là trừ con gái của chúng con ra.”
“Phụt.” Sau tượng thần đột nhiên vang lên một tiếng cười thấp.
Mộ Dung Tuyết giật thót mình, từ dưới đất bò dậy, chỉ thấy phía sau có một nam nhân đi ra.

Chương 32: Gặp gỡ

Người này thân mặc tăng bào màu xám, hiển nhiên phải là một hòa thượng, nhưng dung mạo, ánh mắt, thậm chí khí chất cử chỉ, không điểm nào giống người xuất gia.
Mộ Dung Tuyết nhất thời ngẩn ra, vì nàng chưa từng thấy hòa thượng nào đẹp như vậy, lúc nhìn hắn nàng thậm chí nảy sinh một ý nghĩ hoang đường, người có dáng vẻ như vậy mà đi làm hòa thượng có phải đáng tiếc quá rồi không?
Nhưng chút hảo cảm với dung mạo của hắn lập tức bị ánh mắt mang ý cười của hắn phá hoại. Người xuất gia sao có thể dò xét nữ thí chủ như vậy chứ, lẽ nào không nên lập tức cúi đầu quay đi, ra vẻ lão tăng nhập định sao? Ánh mắt ra vẻ vừa thú vị vừa buồn cười này là thế nào vậy?
Đây hoàn toàn không phải là tác phong của người xuất gia, lẽ nào đây chính là dâm tăng trong truyền thuyết? Mộ Dung Tuyết lập tức đề phòng lui lại một bước, hung dữ nói: “Sao ngươi lại nghe lén người ta cầu nguyện?”
Hắn xua hai tay, vô tội cười nói: “Ta đâu có nghe lén, ta vốn ở đây mà.” Nói đến đây hắn lại càng buồn cười: “Tiểu cô nương, người ta cầu nguyện phải âm thầm để trong lòng, lần đầu tiên ta mới thấy làm như cô vậy đó.”
Mộ Dung Tuyết bị lời của hắn làm cho đỏ mặt, nàng vốn không tin Phật, thỉnh thoảng lúc gặp nạn mới ôm chân Phật, ví dụ như lần trước trong ruộng cải dầu xin Bồ tát phù hộ đừng để Gia Luật Ngạn bắt được. Bởi vậy chuyện cầu nguyện trong chùa này cũng là lần đầu tiên nàng làm, hơn nữa vừa rồi thấy trong điện không có người, ai ngờ hắn lại ở sau tượng thần.
Nàng lạnh mặt uy hiếp: “Không được nói ra, nếu không…”
Hắn cười cười: “Nếu không thì sao?”
Giọng điệu này càng không giống người xuất gia, Mộ Dung Tuyết trừng hắn một cái rồi nhấc váy chạy ra ngoài.
“Này tiểu cô nương, cầu nguyện thì phải dâng hương, tâm nguyện theo khói hương bay lên trời, như vậy Bồ tát mới có thể nghe thấy.”
Nàng vừa bước đi liền thu lại, quay đầu hỏi: “Thật không?”
“Đương nhiên là thật.” Hắn gật gật đầu, cuối cùng cũng thu lại ý cười, lộ ra dáng vẻ nghiêm túc.
Mộ Dung Tuyết dặn Đinh Hương ngoài cửa: “Muội đi mua hương đến đây.”
Hắn lại cười: “Không thể gọi là mua, phải gọi là thỉnh hương.”
“Ngươi lắm mồm như vậy thật chẳng giống một hòa thượng.”
Không ngờ hắn lại cười gật gật đầu: “Ta cũng thấy vậy.”
Mộ Dung Tuyết ngẩn ra.
Hắn cười nói: “Đặc biệt là nhìn thấy một tiểu cô nương đáng yêu như cô đây, ta càng cảm thấy ta nên hoàn tục sớm hơn một chút.”
Trời ạ, quả nhiên là một tên dâm tăng! Mộ Dung Tuyết biến sắc, nhấc váy trốn như bay ra khỏi Phật đường.
Hứa Trạch không nhịn được bật cười sang sảng, đã lâu lắm rồi không gặp một tiểu cô nương thú vị như vậy, thật sự vô cùng đáng yêu.
Mộ Dung Tuyết còn chưa chạy đến trước hồ Phóng sinh đã nghe thấy tiếng hét của Thẩm U Tâm. Chân nàng nhũn ra suýt ngã xuống đất, trời ạ, Linh Sơn tự này không phải là ổ cướp đó chứ!
Trước hồ Phóng sinh không biết từ đâu chui ra sáu bảy nam nhân, đang vây lấy Tạ Trực đấm đá túi bụi. Tim Mộ Dung Tuyết đập nhanh đến mức sắp nhảy ra ngoài, nhìn kĩ lại mới phát hiện Tạ Trực có võ công, tuy bị người ta vây đánh, nhưng nhất thời vẫn chưa bị đánh gục, lúc này nàng mới hơi yên lòng.
Thẩm U Tâm đứng bên cạnh, nóng lòng hét lên: “Đại ca dừng tay!” Một lúc sau lại hét: “Tạ Trực cẩn thận!”
Rốt cuộc là chuyện gì đây? Lẽ nào là Thẩm Thương Lãng đưa người đến?
Trong lúc khẩn cấp, Mộ Dung Tuyết vội quay đầu chạy ra ngoài, ở phía trước, Bội Lan đưa bốn hạ nhân đang chờ ngoài chùa chạy vào, Đinh Hương theo phía sau, tay cầm hương hoảng hốt chạy tới.
“Tiểu thư, chuyện gì vậy?”
Mộ Dung Tuyết không có thời gian nói rõ, vừa thấy cứu binh đến bèn quay đầu đưa người đến trước hồ Phóng sinh hét lên: “Dừng tay hết cho ta!”
Chúng nhân khựng lại, Thẩm U Tâm như thấy cứu tinh, vội nói: “Đại ca, Vương phi đến rồi, còn không dừng tay!”
Thẩm Thương Lãng quay đầu thấy Mộ Dung Tuyết đưa mấy hạ nhân đến, lúc này mới cho thủ hạ dừng tay.
Tạ Trực kéo Thẩm U Tâm đứng sang một bên, bảo vệ sau lưng mình. Thẩm Thương Lãng chỉ hắn cười lạnh: “Hay cho Tạ Trực ngươi, ăn gan báo rồi sao mà còn vọng tưởng bắt cóc muội ấy trốn đi, ngươi đừng nằm mơ nữa.”
Nói xong, lúc này mới quay đầu sang miễn cưỡng thi lễ với Mộ Dung Tuyết, lòng thầm nói: Vương phi gì chứ, chẳng qua là một nha đầu nhà quê, bấu víu Triệu thục phi làm thân thích mới gả vào được Vương phủ thôi.
Sự khinh bỉ không hề che giấu này đã khơi dậy căm phẫn trong bụng Mộ Dung Tuyết. Nàng vốn xem thường con người Thẩm Thương Lãng, lúc này càng không hề lưu tình mà chỉ mặt hắn nói: “Ngươi mới ăn gan báo đó, còn dám hành hung trong chùa, ra tay đánh người trước mặt Bồ tát nữa.”
Thẩm Thương Lãng liếc mắt: “Phu nhân đừng ngậm máu phun người, ta chỉ đưa muội muội ta về phủ thôi.”
Thẩm U Tâm nghe vậy liền nói: “Muội không về.”
Thẩm Thương Lãng quay đầu chỉ vào mũi Thẩm U Tâm mắng: “Muội ở nhà người ta còn ra thể thống gì nữa? Có biết bên ngoài đồn đại thế nào không, thật mất hết mặt mũi của Thẩm gia ta!”
Thẩm U Tâm tức giận nước mắt lã chã: “Đại ca đừng lấy Thẩm gia ra uy hiếp muội, muội có tệ hại đến đâu cũng không làm lụn bại gia sản.”
“Hay cho nha đầu chết tiệt này.” Thẩm Thương Lãng vung tay định tát nàng một cái, Tạ Trực ngẩng đầu nắm lấy cổ tay hắn, đẩy mạnh về phía sau.
Thẩm Thương Lãng loạng choạng mấy bước, tức tối đến đỏ mắt, mắng: “Tên đê tiện không biết tự lượng sức này, ngươi nằm mơ ban ngày đi. Sao không đo đếm thử thân phận của mình, một hạ nhân…” Còn chưa nói hết đã bị Tạ Trực phẫn nộ đấm cho một quyền, đánh ngay sống mũi Thẩm Lương Lãng.
Thẩm Thương Lãng đau đến mức vừa chảy nước mắt vừa chảy máu, nhảy dựng lên hét lớn: “Còn không ra tay.”
Lập tức hạ nhân của Thẩm gia xông lên bao vây, Mộ Dung Tuyết thấy lại sắp đánh nhau, đang định cho hạ nhân lên giúp, đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng hét: “Phật môn thánh địa há có thể làm càn.”
Chúng nhân đều ngẩn ra, Mộ Dung Tuyết quay đầu, thấy sau lưng có một tăng nhân đang đứng, chính là hòa thượng vừa trò chuyện với nàng ban nãy. Trong tay hắn cầm một cây gậy, mày kiếm mắt sao, anh khí bừng bừng, hoàn toàn khác hẳn bộ dạng cười híp mắt ban nãy.
“Ngẩn ra đó làm gì, còn không ra tay.” Thẩm Thương Lãng vốn khinh bỉ kẻ đột nhiên xuất hiện như Hứa Trạch, đích thân ra tay kéo Thẩm U Tâm về.
Các hạ nhân còn chưa ra tay, đột nhiên trước mắt có tiếng gió, gậy quét đến, Mộ Dung Tuyết vốn chưa nhìn thấy Hứa Trạch ra tay thế nào, đã thấy Thẩm Thương Lãng loạng choạng té lăn ra đất.
Hứa Trạch dùng gậy đè lên bụng hắn, cúi người cười hi hi: “Còn không đi thì ngươi có tin là ta sẽ cán ngươi thành sợi mì không?”
Thẩm Thương Lãng còn muốn phản kháng, chỉ thấy Hứa Trạch cười hi hi dùng gậy lăn trên bụng hắn mấy cái, không thấy hắn dùng lực, chỉ nhẹ nhàng vậy thôi đã khiến Thẩm Thương Lãng đau đớn kêu lên oai oái, cuống quít nói: “Ta đi ngay, đi ngay.”
Hứa Trạch đứng dậy, dùng gậy chỉ về phía sau cười nói: “Cửa ở bên đó.”
Thẩm Thương Lãng vội vã đưa người rời đi.
Thẩm U Tâm bước lên thi lễ: “Đa tạ đại sư.”
“Đại sư” Hứa Trạch sờ mũi, quay đầu cười với Mộ Dung Tuyết: “Tiểu cô nương, cô thấy ta có giống đại sư không?”
Mộ Dung Tuyết đỏ mặt, hung dữ nói: “Không được gọi ta là tiểu cô nương.” Nói xong bèn kéo tay Thẩm U Tâm, “Chúng ta mau về đi.” Không ngờ ra ngoài một chuyến lại gây ra chuyện này, đừng bao giờ để Gia Luật Ngạn biết được, nếu không nhất định sẽ giận lắm, vừa nghĩ đến bộ dạng lạnh lùng của hắn, lòng nàng lập tức rối như tơ vò.
Tạ Trực ôm quyền nói: “Tại hạ Tạ Trực, đa tạ sư phụ trượng nghĩa tương trợ.”
Hứa Trạch mỉm cười: “Ta không phải hòa thượng, bởi vậy đừng gọi ta là sư phụ, cũng đừng gọi ta là đại sư, gọi Hứa Trạch được rồi.”
Mộ Dung Tuyết kinh ngạc quay đầu, không phải hòa thượng vậy việc gì phải mặc tăng bào, còn cạo đầu nữa?
Vừa hay hắn cũng nhìn về phía nàng, khoảnh khắc ánh mắt giao thoa, nàng có một cảm giác kỳ quái, trong ánh mắt hắn cứ như có tinh hà lấp lánh, còn mang theo cả một xoáy nước.
Nàng quay đầu bước nhanh ra khỏi chùa.
Bên này Thẩm U Tâm và Tạ Trực vội vã cáo biệt. Bên kia Mộ Dung Tuyết cũng dặn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net