i

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi khi chúng ta làm sai một điều gì đó, ai cũng muốn quay ngược thời gian để có thể sửa chữa lại mọi lỗi lầm. Đối với tôi mà nói, sai lầm nghiêm trọng nhất mà cuộc đời tôi đã mắc phải đó là từng bỏ lỡ một cơ hội cuối cùng nói lời thương anh. Để rồi khi người thả mình chìm trong đáy biển tối mịt, mộng vỡ tâm tan đau đến xé lòng. Tôi nguyện nếu như thời gian có thể quay lại, dù cho anh có chối bỏ tận cùng, tôi vẫn sẽ kéo anh ra khỏi sự cô đơn lạnh lẽo ấy, đôi tay nắm chặt nhất quyết không buông.

Khoác lên người một bộ vest màu đen thẫm, toàn thân tôi lúc này đều được bao phủ một màu đen, u ám lạnh lẽo như tâm hồn tôi vậy. Ngắm nhìn nhan sắc mờ nhạt của mình qua tấm gương phía đối diện một lần nữa, nhếch môi mỉm cười xoa dịu đi nỗi đau âm ỉ trong lòng. Tôi thấy bản thân sao mà quá ngốc, thương thầm anh bao nhiêu năm như thế, kể cả lần anh đã cứu sống tôi khỏi một vụ tai nạn giao thông chết người, tôi vẫn chưa từng có đủ dũng cảm để nói lời yêu anh. Để rồi khi mọi chuyện giờ đây đã quá muộn màng, người con trai ấy đã không còn xuất hiện trên thế gian này nữa, lòng tôi lúc này mới bứt rứt cùng hối hận khôn nguôi.

Ngày cuối cùng tôi được tiếp xúc và nhìn cận mặt gương mặt sáng rạng của anh, tôi vẫn còn nhớ rõ. Đó là một hôm trời trong xanh tia nắng vàng, tôi vội vã chạy trên con đường rải đầy lá vàng rộng lớn, tay vừa thắt cavarat, vừa chải chuốt mái tóc rơm rạ rối bù của mình. Cho dù có nỗ lực chạy nhanh đến đâu, đón chào trước mắt tôi chỉ là hai cánh cổng nhà trường đã khép kín từ bao giờ. Mếu máo đứng trước cổng trường hiu quạnh, tôi dáo dác ngó nhìn xung quanh để tìm kiếm bóng dáng của một ai đó. Không có ai. Bây giờ mà về là bị mẹ đánh đòn ngay, rong chơi ngoài đường cũng chẳng có một ai bầu bạn, vì vậy tôi liền miễn cưỡng bắt đầu trèo cổng. Hạ cánh an toàn. Tôi nhanh chóng cầm cặp chạy, nhưng kì lạ thay, cho dù tôi có trải vội bước chạy đến đâu thì bản thân vẫn ở nguyên vị trí ban đầu.

Ngộ ha?

Hình như có ai đó đang cầm lấy cổ áo mình từ đằng sau giữ lại. Lúc này tôi liền chậm rãi ngẩng mặt lên, người con trai mà tôi vẫn luôn thầm thương ấy bỗng nhiên xuất hiện khiến tim tôi đập mạnh tựa như muốn nhảy ra ngoài. Tôi hoảng loạn vùng vẫy, câu nói cũng trở nên lúng túng hơn thường ngày, gò má thì đỏ bừng từ bao giờ.

Phải thừa nhận rằng, gương mặt của anh thật đẹp khi được chứng kiến cận mắt như thế, nhất là khi có nắng vàng trên trời cao chiếu xuống khiến đôi mắt nâu của anh thêm sáng ngời.

"Này em kia! Tên gì, lớp mấy? Sao dám cả gan đi học muộn hả?"

Chết tiệt...tôi quên rằng anh là hội trưởng hội học sinh.

"Dạ, Song Hyeongjun lớp 11a3..."

Ngoan ngoãn nhận tội, tôi xấu hổ cúi đầu xuống để anh không nhìn thấy gương mặt của mình ngay lúc này. Nhưng mà tôi đã hy vọng quá rồi, đến một cái liếc nhìn của anh dành cho tôi cũng chẳng có. Anh lấy bút ghi tên tôi vào sổ, dặn dò đủ thứ chuyện rồi cho phép tôi vào lớp học trước khi hết tiết.

Lần đầu gặp mặt mà gây ấn tượng xấu không hề nhỏ, nghĩ lại đến giờ tôi vẫn còn tiếc nuối. Bởi chiều muộn vào ngày có kết quả thi đại học, tôi đã dũng cảm đi tìm anh một lần nữa để thổ lộ tâm tình sâu nặng của mình mà đã dành cho anh từ rất lâu. Nhưng rồi cuối cùng, lòng chưa kịp nói, thư chưa kịp trao, Minhee từ đâu chạy đến với nét mặt xanh xao hoảng hốt đến run sợ, cậu nói với tôi:" Hyeongjun, anh Wonjin nhảy cầu tự tử rồi."

Tôi chết lặng.

Rõ ràng ngày hôm ấy vẫn còn gặp mặt, vẫn còn gương mặt mà tôi say đắm như ngày nào cơ mà. Lời thông báo vội vàng không một hứa hẹn của cậu khiến tôi choáng váng trong phút chốc, hơi thở ngưng đọng bởi tâm hồn tôi đã chết đứng từ bao giờ. Tôi thấy lòng mình tĩnh lặng, đồng thời cũng cảm nhận được từng cơn đau quằn quại không thể cắt dứt từ tận sâu dưới đáy lòng.

Cảm xúc khi đó ư? Tức giận.

Tôi thù hận chính bản thân mình. Giá như khi đó tôi tỏ tình với anh sớm hơn, giá như có thể đem lại cho anh một cảm giác ấm áp nồng nàn, thì có lẽ anh đã không cô đơn đến mức phải tuyệt vọng tìm đến cõi băng giá cho cuộc đời mình.

Người tôi bắt đầu run, sống mũi bắt đầu cay nhưng tôi chẳng thể khóc.

Khi ấy tôi nghĩ, mình không đủ tư cách để có thể khóc cho anh.

Đưa mắt nhìn sang bức thư tình vẫn còn nguyên vẹn đặt trên bàn học, từng hơi thở của tôi bỗng trở nên khó nhọc nặng nề vô cùng. Chìm đắm trong từng kí ức khiến tôi nhận ra bản thân đã trễ giờ từ khi nào. Đúng lúc ấy, một tiếng gọi quen thuộc từ dưới nhà cất lên:

"Hyeongjun à, Minhee gọi này con."

"Vâng, con xuống ngay đây."

Tôi vội thắt cavarat màu đen thẳng tắp trên cổ áo, sau đó nhanh chóng cầm lấy bức thư tình trên bàn để vào trong túi rồi vội vã chạy xuống nhà. Bước từng bước xuống cầu thang, sự hiện diện của Minhee ngày càng hiện rõ. Từ ngày anh mất, cậu không còn cười nhiều như trước, trong nét mặt của cậu còn chứa đựng một sự uỷ khuất đau thương đến xót xa. Cũng phải thôi, ai mà không đau khổ khi người thân trong nhà bỗng nhiên tự sát mà không một lí do cơ chứ. Minhee là em họ của anh, còn tôi lại là bạn thân của cậu ấy. Nhờ cậu mà tôi có một chỗ dựa vững chắc trong khoảng thời gian tôi sụp đổ. Là người chịu mọi nỗi đau vương lại sau khi anh ra đi, là người chứng kiến bạn mình cứ thế suy sụp từng ngày mà chẳng thể làm gì. Đáng lẽ Minhee mới là người đau khổ nhất, chứ không phải là tôi.

"Chuẩn bị xong chưa?"

Cậu khẽ hỏi, cười nhẹ để che đi nỗi mất mát trong lòng. Tôi gật đầu, chào mẹ một tiếng sau đó cùng cậu sánh bước ra khỏi nhà.

Ừ, lẽ ra tôi sẽ không được mời đến đâu, cho đến khi Minhee nói dối với dì rằng tôi là hậu bối thân thiết của anh. Tang lễ vắng người hơn tôi nghĩ, xuyên suốt trong căn phòng rất tĩnh lặng và ảm đạm. Tôi ngó nhìn xung quanh thì vô tình thấy vài người thân của anh đang quỳ xuống mặt đất gào khóc đến nghẹn thở. Không chỉ có mình tôi, Minhee và họ mà còn có bạn bè, thầy cô, tất cả những người đã từng đi qua cuộc đời anh đều cảm thấy khó chấp nhận khi một hội trưởng hội học sinh ưu tú với thành tích không xuể, nhất là trong thời điểm vừa đỗ đại học danh tiếng như anh lại chọn cách rời bỏ tương lai sáng rạng như thế. Chắc chắn là có khúc mắc nào đó, tôi nghĩ vậy.

Tâm trạng của tôi bắt đầu trầm xuống khi bao nhiêu suy nghĩ, hồi tưởng tiêu cực cứ thế lấp đầy khoảng trống trong tâm trí. Hình ảnh đau thương ban nãy đập ngay vào mắt khiến tôi cảm thấy lạc lõng và khó thở, cho đến khi Minhee từ đâu đó xuất hiện và nắm lấy cổ tay tôi kéo đi.

Cậu đưa tôi đến nơi thắp hương, gương mặt nhu hoà ấm áp của anh hiện sau khung ảnh khiến lòng tôi cảm thấy đau nhói, tầm nhìn bắt đầu nhoà dần bởi những giọt nước mắt nặng trĩu vẫn chưa thể tuôn,

Làm ơn, đừng khóc...

...

Trở về với tâm trạng nhẹ nhõm, may rằng tôi đã không oà khóc trước mặt anh.

Chiều muộn cuối trời nhuốm đỏ cả tia nắng như mây trắng nhỏ huyết lệ. Đi với Minhee được một nửa quãng đường thì tôi chợt nhớ ra bản thân đã quên việc phải làm với chiếc thư tình để trong túi.

"Minhee à, tớ quay lại nơi đó một chút. Cậu cứ về trước đi."

"Này, chờ đã!"

Chưa kịp nghe hết câu nói của cậu, tôi liền quay lưng chạy thật nhanh xuống làn đường. Bỗng một tiếng bíp còi chói tai ing ỏi vang lên, tôi không thể nghe thấy gì hết, tâm trí trống rỗng, trái tim dường như ngừng đập khi vừa quay mặt sang là một chiếc ô tô đang ngày càng hỗn loạn lao về phía tôi.

"Hyeongjun!!!"

Đó là âm thanh cuối cùng mà tôi có thể nghe thấy. Đầu tôi đau nhức tựa như muốn nổ tung, chân tay đau mỏi không thể cử động. Hình ảnh Minhee mập mờ hiện lên trước mắt, cậu hoảng loạn gào thét, tôi không thể nghe cậu nói gì ngoại trừ tiếng ù ù vang lên bên tai. Khẽ rũ mi mắt xuống, tầm nhìn của tôi dần dần trở nên tối mịt. Hình như trời đổ mưa rồi...từng giọt mưa cứ thế rơi tí tách xuống khuôn mặt tê tái gần như đã mất cảm giác của tôi. Nhưng hôm nay nước mưa lạ quá, bởi nó không còn lạnh lẽo buốt giá như ngày nào mà lại trở nên ấm áp nồng nàn đến kì lạ.

Tôi mệt rồi Minhee ơi, tôi không thể kìm nổi nước mắt thêm một ngày nữa đâu.

Tình yêu của tôi dành cho anh là vô đáy.

Liệu rằng ra đi rồi, tôi có thể gặp lại anh ấy nữa không?

Đôi khi tôi ước giá như thời gian có thể quay lại, trở về thời điểm trước khi mọi chuyện bắt đầu. Khi đó tôi sẽ cứu lấy anh ấy, cứu cả tâm hồn yếu ớt đang ngày càng chết mòn trong trái tim tôi.

-Continue

-11/06/2019

-HHY

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net