2 • Hoá ra người lạnh lùng cũng có lúc đáng yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là buổi đánh giá xếp lớp đầu tiên. Các thực tập sinh ai ai cũng dậy từ rất sớm để chuẩn bị. Vũ Hân cũng không ngoại lệ.

Đứng trước tủ đồ treo hơn chục bộ quần áo, Vũ Hân đang khó xử vì không biết phải mặc cái gì, vì bộ nào với cô cũng đẹp cả.

Bạn cùng phòng của cô ai cũng đã chuẩn bị xong xuôi và đều rời đi, còn Vũ Hân vẫn đang đứng trước tủ quần áo.

Loay hoay một lúc lâu, cuối cùng Vũ Hân chọn cho mình một chiếc áo sơ mi trắng có nhúm bông ở cổ và một chiếc quần jean cũng màu trắng.

Cẩn thận ngắm mình trước gương, Vũ Hân hài lòng gật gù. Trông cô rất giống một thiên sứ!

Ơ...khoan...

Sao mặt lại đen thế nhỉ?

Vũ Hân nhíu đôi lông mày, vội vàng chạy lại bàn trang điểm, lấy một hộp phấn nền ra rồi bắt đầu dặm phấn lên mặt.

Dặm, dặm nữa, dặm mãi!

Vì quá mải mê trang điểm nên Vũ Hân không hề biết có ánh mắt đang theo dõi cô.

Mãi cho đến khi một giọng cười đầy thích thú truyền đến bên tai thì Vũ Hân mới giật mình quay lại. Vừa nhìn thấy người kia tim cô bất giác đập mạnh một cái.

Tay đang cầm miếng mút tán giơ lên giữa không trung bỗng khựng lại một chỗ.

Khả Dần!

Hôm nay thật sự rất xinh đẹp.

Cô ấy mặc một chiếc áo jean cúp ngực màu xanh đậm, có gắn những hột xoàn nhiều màu sắc trước ngực, chiếc quần jogger màu trắng và đôi giày thể thao đế cao cũng màu trắng. Mái tóc đen buông xoã ngang vai, đôi môi đỏ mọng quyến rũ càng toát lên khí chất sang chảnh của Khả Dần.

Thấy người kia nhìn mình không chớp mắt, tay thì để giữa không trung, cả người bất động như một pho tượng khiến Khả Dần không nhịn được cười to một tiếng.

Bộ dáng này của Lưu Vũ Hân thật sự rất đáng yêu nha.

"Hoá ra một người lạnh lùng như cậu mà cũng có lúc đáng yêu như thế này. Có chút không quen mắt!" Khả Dần nổi hứng trêu đùa.

Vũ Hân giật mình, vội thu lại ánh mắt. Cô bối rối cầm miếng mút tán vò đi vò lại mãi trong lòng bàn tay khiến nó bị biến dạng, mà vẫn không biết phải trả lời như thế nào.

Nhìn mặt người kia đỏ lên như quả gấc chín, Khả Dần nín cười hỏi:"Sao cậu không đóng cửa lại? Tôi đi qua bắt gặp cảnh tượng thú vị nên mới dừng chân vào xem."

"À!" Vũ Hân gật gật đầu.

Khả Dần thầm quan sát Vũ Hân. Cậu ấy đúng là kiệm lời thật!

Cả căn phòng rơi vào trạng thái yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở nhẹ của hai con người đang đứng đối diện nhìn nhau.

Khả Dần trong lòng cảm thấy ngột ngạt, cô khẽ ho vài cái, thấp giọng nói:"Cậu chuẩn bị xong chưa? Chúng ta mau đi thôi, sắp đến giờ ghi hình rồi."

"Ừ, xong rồi!"

Vũ Hân vừa trả lời vừa quay sang cất miếng mút tán giờ đã không còn nhận dạng được nữa vào hộp phấn nền.

Sau đó cô nhanh chân đi đến tủ giày, lấy ra đôi giày thể thao màu trắng đế cao đi vào.

Khả Dần nhìn thấy đôi giày kia liền cảm thán:"Ơ...giày của cậu giống của tôi này. Trùng hợp thật đấy!"

Vũ Hân đưa mắt nhìn xuống chân Khả Dần, rồi lại nhìn đôi giày trước mặt. Đúng là cùng một loại.

Vũ Hân khẽ mỉm cười, trong lòng dâng lên một cảm giác khó nói.

Sau khi khoá cửa kí túc xá cẩn thận, cả hai cùng nhau đến trường quay ghi hình.

--------------------

Địa điểm ghi hình lần xếp lớp đầu tiên được đầu tư rất chỉnh chu. Sân khấu được trang hoàng rất đẹp, ở trung tâm là logo "9Girls" nổi bật.

Các thực tập sinh đều đã yên vị trên ghế ngồi của mình. Vì buổi xếp lớp hôm nay rất quan trọng thế nên ai cũng đầu tư và chuẩn bị kĩ lưỡng cho trang phục của bản thân.

Khả Dần nhìn một lượt quanh trường quay, mãi mới phát hiện ra hai chiếc ghế trống ở gần giữa hàng ghế thứ tư.

"Chúng ta lại kia ngồi đi!" Khả Dần vừa nói vừa chỉ tay.

Vũ Hân nhìn theo cánh tay Khả Dần, khoé môi giật giật một chút. Ngồi cạnh nhau sao?

"Ừ!" Vũ Hân gật gật, rồi lại làm vẻ mặt lạnh lùng đi theo sau Khả Dần.

Cả hai nhanh chóng yên vị trên ghế.

Khả Dần vốn hoạt bát vui vẻ, cô quay sang làm quen với các thực tập sinh khác. Chẳng bao lâu đã kết thêm được nhiều bạn bè, vui vẻ trò chuyện với họ, hoàn toàn bỏ quên ai đó.

Vũ Hân ngồi bên cạnh âm thầm quan sát Khả Dần. Nụ cười trên môi ngày càng đậm hơn.

Đúng lúc đó, một tấm vải trắng cỡ lớn, chính xác là tấm thu hình, bất ngờ rơi xuống, che đi phần sân khấu đằng sau.

Các thực tập sinh ai nấy đều thắc mắc, không biết là có chuyện gì. Khả Dần quay sang Vũ Hân, tò mò nói:"Tự nhiên tôi thấy phấn khích quá! Có phải sẽ có một màn gì đấy rất thú vị không?"

Vũ Hân trong lòng thầm thở dài, cô gái này đã hơn hai mươi ba tuổi rồi, vậy mà tính tình y hệt trẻ con.

Nhưng như vậy thật đáng yêu!

____________________________________
Mấy hôm nay bận học tối tăm mặt mũi, bây giờ mới có thời gian viết fic T.T
Thông cảm và ủng hộ cho tôi nha ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net