2-Nàng động tâm rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-"Không hay rồi, tiểu thư mất tích rồi."

-"Cái gì? A Dương mất tích? Nhanh phái người đi tìm."

Hứa Dương thực buồn chán, nàng phải gả cho người nàng mới gặp một hai lần còn không biết gì về hắn, tiểu Tình và Dao Dao mỗi ngày đều khuyên nhủ bên tai nàng, nàng thực buồn chán liền nam trang trốn ra khỏi phủ.

Nào ngờ vừa đi vào hẻm thì thấy người nàng sắp phải gả cùng với một đám hắc y nhân, liền nấp vào góc khuất gần đó.
Nàng vốn không thích nghe lén người khác nhưng nhìn đám người kia rất mờ ám, nàng sắp phải gả cho hắn ta cũng cần lưu ý một chút.

-"Các ngươi là ai?" Trương Hân lạnh lùng hỏi.

-"Trương tướng quân bao năm dẹp loạn trấn áp biên giới, thân thủ bất phàm, muốn được thỉnh giáo một phen."

-"Ai phái các ngươi tới?"

-Trương tướng quân chớ đa nghi như vậy, các ngươi, Tĩnh Vương đặc biệt dặn dò, chăm sóc Trương tướng quân tốt một chút, kẻ nào cản trở, trực tiếp giết."

Nói xong liền rút kiếm lao về phía Trương Hân khiến Hứa Dương Ngọc Trác hoảng sợ va phải tảng đá gần đó ngã xuống.

Đám người kia phát hiện ra nàng, Trương Hân cũng thấy.

Là nàng ấy!

Một tên vung kiếm lao đến chỗ nàng bị Trương Hân ngăn lại, sau đó kéo nàng ra phía sau bảo vệ rồi tiếp tục đánh nhau với bọn chúng.

Bọn chúng đông người, thân thủ đều không tệ, Trương Hân vừa đánh vừa bảo vệ nàng, trên cánh tay dần xuất hiện mấy vết thương. Lúc sau Viên Nhất Kỳ đem người đến viện trợ, Trương Hân giao lại cho Viên Nhất Kỳ xử lí rồi đưa nàng đi khỏi đó.

-"Ngươi có sao không? Không làm ngươi sợ chứ?"

Lúc này nàng mới bình tĩnh lại, mắt ngấn nước.

-"Ta...ta không sao, ngươi bị thương rồi"

Nàng dường như động tâm rồi!
Hắn che chắn bảo vệ cho nàng, chính mình bị thương nhưng lại lo nàng bị doạ sợ.

-"Vết thương nhỏ không đáng ngại, ta đưa ngươi về Hứa phủ."

-"Ngươi nhận ra ta?" Nàng có chút kinh ngạc, lần trước đi chúc thọ Hoàng Thượng cũng không trực tiếp chạm mặt hắn.

-"Hứa tiểu thư cho rằng mình nam trang rất tốt sao? Được rồi ta đưa ngươi về."

-"Không được, ta xem ngươi băng bó vết thương rồi sẽ trở về."

Thấy nàng kiên quyết như vậy, Trương Hân cũng đành đồng ý. Đưa nàng về Trương phủ trước chính mình băng bó vết thương.

Gia nhân trong phủ thấy Trương Hân đưa Hứa Dương về bản thân lại bị thương thì không khỏi thì thầm to nhỏ.
Sau khi thuốc và băng được đưa đến:

-"Ta giúp ngươi băng bó." Hứa Dương lên tiếng, nhận lấy đồ từ tay hạ nhân, dù gì cũng vì che chắn cho nàng hắn mới bị thương.

Trương Hân thoáng bất ngờ nhưng sau đó trong lòng liền vui vẻ tuy nhiên ngoài mặt vẫn ra vẻ điềm tĩnh.

-"Vậy các ngươi ra ngoài đi."

Chỉ còn lại hai người, Trương Hân cởi lớp áo ngoài ra, vén tay áo trung y lên cho Hứa Dương băng bó, liền nhìn thấy một vết chém khá sâu ở bắp tay phải và hai vết ở tay trái.

Hứa Dương nhíu mày, thấy những vết thương này nàng cảm thấy thật khó chịu.

Nàng bắt đầu thoa thuốc lên vết thương, vừa thoa vừa nhìn Trương Hân hỏi:"Có đau lắm không?"

Trương Hân nhìn dáng vẻ lo lắng này của nàng liền thấy ấm áp, cười cười nhìn nàng rồi an ủi nàng một chút:"Không đau, chỉ là vết thương nhỏ thôi, ngươi băng nhanh một chút, ta đưa ngươi về, cũng không còn sớm nữa."

Nàng không nói gì nữa, mặc dù Trương Hân nói không đau nhưng nàng vẫn chậm rãi băng bó sợ động đến vết thương.

---

-"Bình thường ta không dùng xe ngựa, ủy khuất ngươi một chút, biết cưỡi ngựa không?"

-"Ta...không biết." Hứa Dương hồi nhỏ nghịch ngợm cưỡi ngựa suýt mất mạng, từ đó liền không dám leo lên lưng ngựa.

-"Vậy ta cùng ngươi."

Trương Hân nói xong liền bế nàng lên lưng ngựa sau đó cũng leo lên phía sau nắm lấy dây cương rồi thúc ngựa đi."

-"Đi thôi."

Động tác nhanh nhẹn khiến nàng không kịp phản ứng phát ngốc một lúc, khi hoàn hồn thì đã an vị trong vòng tay Trương Hân trên lưng ngựa tiến về phía trước.

Hình như cũng không đáng sợ lắm! Nàng cảm thấy rất an toàn, giống như khi Trương Hân lúc đánh nhau đem nàng bảo hộ ở phía sau.

Rất nhanh liền tới phủ Tể Tướng.

-"Làm phiền Trương tướng quân rồi, mạo muội mời Trương tướng quân ở lại dùng bữa." Hứa Tể Tướng cảm kích.

-"Hứa đại nhân đừng khách khí, việc nên làm, còn dùng bữa e là hôm nay không tiện cho lắm."

-"Không sao không sao, sau này còn nhiều cơ hội."

Hứa Dương nhìn phụ thân mình mặt đầy ý vị khi nói ra câu này thì ngầm xấu hổ.

-"Vậy xin phép cáo từ."

Trương hân lên ngựa hồi phủ, trước khi đi còn nhìn qua nàng một chút. Ánh mắt giao nhau. Hình ảnh này đều lọt vào mắt người phụ thân-nhạc phụ tương lai bên cạnh.

-"Người ta đi rồi, đừng nhìn nữa."

-"Phụ thân." Nàng ngại ngùng.

-"Ta còn chưa nói con đâu, con không muốn gả cho người ta, trốn ra ngoài, rồi còn phiền người ta đưa con về như vậy."

-"Con không trốn, con chỉ dạo chơi một chút cho đỡ buồn chán thôi, con cũng không thể kháng chỉ, huống hồ...hắn...cũng khá tốt." Nàng càng nói càng nhỏ giọng. (Chòi oi chị nhà cũng bít ngại nha mí đứa :)))

-"Con mệt rồi, con về phòng nghỉ đây."

Không đợi Hứa phụ phản ứng liền rời khỏi.

Không tránh khỏi việc bị Thẩm Mộng Dao dò hỏi, nàng đành kể lại hết mọi chuyện.

-"ây da, Trương tướng quân quả thực không tệ a, tỷ còn muốn hủy hôn không?" Thẩm Mộng Dao cảm thán buông lời trêu chọc.

Không mấy để tâm lời trêu đùa của vị biểu muội kia, nàng mông lung suy nghĩ một chút rồi bất giác nở nụ cười.

-"Hắn quả thực cũng rất tốt."



--------------------------------------------------------------
Chạy deadline xong viết nốt tính đăng luôn mà thấy hơn 2h sáng nên thồi, để sáng rùi đăng hehe







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net