Chương 152

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những người đàn ông đã lấy vợ đều ít nhiều giữ mình, không dám làm xằng làm bậy, dù sao họ vẫn còn kiêng kị tới Kẻ gác rừng mà họ thờ cúng.

Thế nhưng hôm nay nghe thấy tin tức động trời này, họ không tránh khỏi sửng sốt. Trưởng thôn vậy mà dám làm trái ý thần, phát sinh quan hệ với thiếu nữ trẻ kia thì thôi đi, bây giờ thậm chí còn khiến cô ấy mang thai. Lỡ như đứa trẻ đó sinh ra, vậy nó chính là tội đồ cần phải loại bỏ.

- Im miệng, đúng là nói xằng nói bậy, một người phụ nữ thấp hèn như cô làm sao có thể biết được những chuyện như thế này.

Chạm phải nọc độc của ông ta là y như rằng gã đàn ông này sửng cồ lên, gân cổ lên không ngừng bao biện cho bản thân. Ánh mắt của ông ta ngùn ngụt lửa giận, chiếu thẳng về phía Tịnh Di, nhưng ngay giây sau đã bắn về phía Như Âm giống như một lời đe dọa cảnh cáo.

Ông ta vẫn còn nắm trong tay nhước điểm của mấy cô gái trẻ này, vì thế chắc chắn họ sẽ không dám mở mồm khai ra sự thật. Huống hồ, ông ta còn được sự che chở của thần, việc gì mà phải sợ vài tội lỗi cỏn con này.

Sau khi tự an ủi bản thân, lão trưởng thôn mới quay ra nhìn về phía Tịnh Di, sắc mặt rõ ràng đã tự tin hơn hẳn.

- Giảo biện, ngươi thử hỏi chính những kẻ kia xem ta có làm gì chúng không?

Tịnh Di liếc mắt sang, nhìn dáng vẻ sợ sệt muốn nói mà không dám nói đó liền cười xòa.

- Đại tướng, dẫn người lên giúp tôi đi.

Gã đại tướng từ đầu đến cuối không xuất hiện, đến bây giờ mới thù lù từ đám đông đi ra. Nhưng hắn dĩ nhiên không đi một mình, mà phía sau lưng còn có thêm bốn người đàn ông khác. Họ chính là bốn thanh niên bị lão trưởng thôn âm thầm gọi người đi xử. Thế nhưng giờ này vẫn sống, hiển nhiên là gã đại tướng tinh ranh đã âm thầm xử lý mọi thứ êm đẹp.

Thấy được bốn chàng trai đó còn sống, mọi người đều ngỡ ngàng. Không phải trưởng thôn bảo họ bị thần làng trừng phạt rồi sao, làm thế nào mà lại có thể đứng ở đây hoàn hảo không tỳ vết như vậy?

Đến cả ba cô gái bị trói phía xa cũng mừng quýnh lên. Bạn của họ còn sống, cư nhiên còn sống, vậy là tính mạng của họ chắc chắn cũng sẽ an toàn.

Đáy mắt Như Âm lóe lên tia sáng, cả thân thể chấn động không ngừng vừng vẫy, miệng hét to:

- Trưởng thôn, ông hãy chịu trách nhiệm với đứa trẻ trong bụng của tôi đi. Ông là cha của nó, phải thực hiện đúng nghĩa vụ làm cha của mình đi chứ.

Bốn chàng trai và ba cô gái đồng lòng cùng hét lớn, liên tục chỉ về phía trưởng thôn đứng trên bục cao, không ngừng tố cáo tội trạng.

- Đồ mặt người dạ thú.

- Ông là kẻ đáng chết nhất ở đây, lừa chúng tôi lừa cả dân làng của ông, đúng là không còn gì để nói.

- Qủa nhiên, chỉ kẻ máu lạnh như ông mới làm ra được việc táng tận lương tâm ngần này.

- Đủ rồi.

Lão trưởng thôn trước sự bức bách này rốt cuộc cũng không giữ được vẻ cao cao tại thượng nữa, mặt nạ trên mặt cuối cùng cũng bị xé rách.

- Là tao thì sao? Đúng là tao làm đó, rồi sao? Mấy người quên là tao còn giao ước với Kẻ gác rừng ư. Tao chính là người của thần, thần sẽ bảo hộ cho ta. Dù chuyện gì có xảy ra đi nữa, các người đều ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt của ta đi thì hơn.

- Vậy ư?

Tịnh Di đứng từ phía xa, mỉa mai cười một tiếng.

- Nam nhân của làng này, mấy người sau khi nghe ông ta nói vậy, vẫn còn muốn phục tùng sao?

Câu hỏi của Tịnh Di vốn chẳng liên quan gì đến tình hình hiện tại, thế nhưng bằng một cách nào đó, những người đàn ông trong làng lại cảm nhận rõ rệt sự nguy hiểm đang cận kề.

- Các người cả đời trung thành với trưởng thôn, tiếc rằng ông ta coi mạng mất người chỉ như cỏ rác, nói vứt bỏ liền tiện tay vứt đi luôn.

- Có ý gì? – Một gã đàn ông đứng gần đó không nhịn được lên tiếng hỏi lại.

- Hắn chưa từng nói hắn đã bán sinh mệnh của toàn bộ đàn ông trong làng này cho Kẻ gác rừng của mấy người rồi ư? Các người cùng tạo nên tội ác với ông ta, ông ta đương nhiên sẽ phải thủ tiêu mấy người trước, như vậy "thần" mới tín nhiệm để ông ta an vị ở cái chức vị đứng đầu này hay sao?

Lời mà Tịnh Di nói ra thật thật giả giả khó phân biệt. Việc bán sinh mệnh là có thật, nhưng mục đích thật sự thì cô chỉ đoán bừa nói láo hòng kích động sự giận dữ của đám nam nhân này chứ thực tế là không hề biết sự thật.

- Chết tiệt, trưởng thôn ông dám bán đứng chúng tôi?

Phía dưới quả nhiên đã nổi giận, hùng hổ xông lên muốn bắt trưởng thôn xuống. Động đến cái gì không động, lại đem mạng người ra làm trò đùa, việc này hiển nhiên là không thể nào chấp nhận được.

- Mấy người sao lại nghe con đàn bà kia nói ga nói vịt. Đừng quên, ta vẫn là người của thần. Chính ta là người được thần lựa chọn. Chỉ cần ta muốn, chuyện gì cũng có thể thay đổi được.

Trong lúc luống cuống, trưởng thôn đã ngầm thừa nhận hành vi giết người giấu tay của mình, thế nhưng ông ta bây giờ nào còn tâm trí để ý nhiều đến thế, chỉ chăm chăm làm thế nào để làm nguội bớt những cái đầu nóng này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net