Chương 167

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc nói chuyện rất nhanh đã trở về trại thái bình thường ban đầu. Mọi người tiếp tục với vui chơi ca hát, hết lượt này tới lượt kia qua chúc rượu vị tổng giám đốc đa tài. Dường như tâm trạng hôm nay của Mạnh Nghiên không quá tệ, thế nên từ đầu đến cuối chưa từng bỏ qua lần mời rượu nào.

Thế nhưng tửu lượng dù tốt đến mấy cũng say. Mạnh Nghiên đôi mắt đã có chút mất đi tiêu cự, tay cầm ly cũng không thư thả như lúc đầu. Lão Tần nhanh mắt vội vàng kêu mọi người sớm kết thúc bữa tiệc, sau đó chia nhau lên xe trở về.

Trời càng về đêm càng lạnh. Tịnh Di đứng ở một góc lề đường yên lặng chờ lão Tần chở xe qua đón.

- Lên xe đi, tôi đưa cô về.

Một chiếc xe hơi màu xám bạc sang trọng dừng lại trước mặt Tịnh Di. Cửa xe vừa hạ xuống, chính là khuôn mặt ngà ngà say của vị tổng giám đốc Mạnh Nghiên.

Tịnh Di quan sát bên trong xe, ngoại trừ tổng giám đốc Mạnh tự mình lái xe thì không còn ai khác, vì vậy cô không nén nổi ngạc nhiên cất tiếng hỏi:

- Giám đốc say như vậy rồi mà không có ai lái xe cho anh sao?

- Vậy cô lái giúp tôi nhé?

Mạnh Nghiên hơi đưa đôi mắt nhập nhèm nhìn về phía Tịnh Di, chờ đợi câu trả lời của cô.

- Xin lỗi, hôm nay tôi đi với lão Tần. Nếu anh không lái được vậy tôi sẽ gọi taxi cho anh, xe này liền kêu thư kí đến lấy.

- Chậc.

Mạnh Nghiên không hiểu sao lại buồn cười với cô gái trước mặt này. Rõ ràng là tính cách cổ quái, nghiêm túc không ai sánh bằng, phong cách nói chuyện cũng xa cách lạnh lùng, nhưng không hiểu sao anh ta vẫn không nhịn được mà để mắt tới. Với một người có địa vị như anh ta, tìm người phụ nữ nào chả có được, thế nhưng người đứng ngoài xe ô tô kia lại hệt như một phong vị rất lạ, độc nhất vô nhị, không đâu tìm được người như cô thứ hai.

- Lão Tần lái xe về trước, vợ ông ấy ở nhà gọi nên mới nhờ tôi qua đây chở cô về. Trời cũng tối rồi, đi một mình không an toàn, cô cứ lên xe đi.

Vừa nói, Mạnh Nghiên vừa ngồi lên ghế phụ, nhường vị trí lái xe cho Tịnh Di, cũng để cô yên tâm là anh không hề có ý định xấu. Tịnh Di suy nghĩ một hồi, vẫn không thấy có động tĩnh gì, hiển nhiên là đang miễn cưỡng suy xét xem sao.

- Thế này đi, quà sinh nhật cô nợ tôi trả bằng một chuyến quá giang này, được chứ?

Mạnh Nghiên đã nói đến mức này, Tịnh Di cũng không thể không cho người ta mặt mũi mà tiếp tục từ chối được. Vì thế cô đành gật đầu, chủ động cầm tay lái đưa vị tổng giám đốc đại nhân này an toàn về nhà.

Không khí trên xe tương đối yên lặng, nhưng không đến nỗi gượng gạo. Mạnh Nghiên dù sao cũng đã ngà ngà say, vì thế liền bật bừa một vài chương trình radio trên xe rồi tựa đầu vào ghế nhắm mắt.

Tịnh Di thì rất chuyên tâm lái xe, trong đầu miên man suy nghĩ về những ngày tháng thời còn là sinh viên. Khi ấy cô nỗ lực phấn đấu, không việc gì không dám làm. Pha trà pha cà phê đã là gì, bắt cô làm lái xe thuê, bê đồ cho các giám đốc mua sắm cô đều đã làm qua. Dù sao từng có kinh nghiệm lái xe nên đã có một khoảng thời gian, khi cuộc sống dần ổn định, cô đã định mua một chiếc, nhưng rồi chuyện kia xảy ra, mọi thứ như chững lại.

Nhắc đến nó, tâm trạng vốn bình ổn của cô lại thoáng xao động, ngón tay siết lấy vô lăng trắng bệch.

Lúc này trên radio, âm thanh trong trẻo của vị nữ phát thanh viên vang lên thu hút sự chú ý của Tịnh Di.

"Cỗ máy 'Ánh sáng nhân loại' sau khoảng thời gian thử nghiệm kéo dài ba năm, cuối cùng cũng đá thành công ra mắt công chúng. Dành cho những ai chưa biết thì 'Ánh sáng nhân loại' là một cỗ máy tiên tiến nhất thời điểm hiện tại do nhóm nhà khoa học Zeus sáng tạo ra. Cỗ máy này có thể đưa người đã khuất, hoặc những bệnh nhân sống thực vật có cơ hội sống trong một thế giới ảo như thực, trải nghiệm cuộc sống mà họ mong muốn trên "trái đất" thứ hai. Hiện những thông tin về cỗ máy 'Ánh sáng nhân loại' vẫn đang được chúng tôi tiếp tục cập nhật với..."

Nghe đến đây, sắc mặt Tịnh Di như rơi vào trầm mê. Những suy nghĩ hỗn loạn giống như những vệt sáng bay qua bay lại trong đầu với vận tốc chóng mặt khiến cô không tài nào nắm bắt được.

Cỗ máy 'Ánh sáng nhân loại' này chính là bước ngoặt cuộc đời cô cách đây ba năm mà mỗi lần nhớ về, cô lại không cách nào khống chế được những xúc cảm nôn nao xao động.

Ba năm trước, Tịnh Di không mong muốn gặp phải tai nạn xe và rơi vào tình trạng hôn mê bất tỉnh. Trùng hợp là lúc đó, nhóm nhà khoa học Zeus kia lại muốn tìm người phù hợp trải qua đợt thử nghiệm của cỗ máy này. Họ đã tìm đến rất nhiều người sống cuộc sống thực vật nhưng trạng thái thể trạng của họ không tương thích khiến cho nhóm nhà khoa học này dần rơi vào bế tắc. Tưởng như là cỗ máy này sẽ vĩnh viễn không thể nào thành công thì đó là lúc họ tìm thấy Tịnh Di. Cô là người may mắn sống sót duy nhất trong vụ tai nạn kinh hoàng của một chiếc xe buýt đâm vào một cửa hàng trên lòng đường. Không những sống sót mà tiềm thức của cô còn mạnh mẽ đến mức vẫn duy trì trạng thái tỉnh táo đến tận bây giờ. Mặc dù nằm trên giường hôn mê đã nhiều ngày nhưng bác sĩ vẫn khẳng định chắc nịch: thể chất của người này không thể nào sống thực vật được.

Vậy là, nhóm nhà khoa học đã lựa chọn Tịnh Di là người thí nghiệm đầu tiên, một người gần như đang ở ranh giới giữa sống thực vật và sống thực.

Thí nghiệm này kéo dài trong một tuần, đưa Tịnh Di đến thế giới ảo, liên tục kích thích mọi giác quan mà não bộ điều khiển, đưa cô đi qua mọi cung bậc cảm xúc từ tuyệt vọng nhất đến hạnh phúc nhất, mục đích cuối cùng là để kiểm chứng xem sức chịu đựng của con người trong thế giới ảo có thể đến mức nào.

Thí nghiệm kéo dài một tuần, và nó thực sự đã thành công ngoài mong đợi. Tịnh Di đã tỉnh dậy hoàn hảo nguyên vẹn và đưa trở về bệnh viện điều trị nốt trong vòng hai tháng trước khi quay về nhà.

Cả quá trình đó, ai ai cũng đều vui mừng, vui mừng vì một cỗ máy tuyệt vời đã ra đời, vui vì người bệnh nhân đặc biệt này rốt cuộc cũng tỉnh lại.

Duy chỉ có Tịnh Di là dường như vẫn chưa thoát khỏi giấc mơ đó. Cô mu muội chăng, hay là do não bộ bị kích thích đến mức quá tải mới khiến cô chới với như vậy, hoặc cũng có thể là do cỗ máy kia thời điểm thử nghiệm chưa được hoàn thiện nên mới gây ra tác dụng phụ lên cơ thể cô chăng.

Tịnh Di càng nghĩ, thần kinh càng bị đè ép đến cực độ. Bất giác không biết từ lúc nào cô đã nhấn chân ga, lao vút đi trong màn đêm đen kịt.

Bờ môi đỏ au mím chặt, đôi mắt ầng ậc nước che mở đường đi.

"Bạch Kỳ Thiên đều là người chạy theo sau lưng em... Thế giới này không chứa chấp chúng ta... Bạch Kỳ Thiên của em chết rồi... Về thế giới của em đi... Anh nguyện làm hình bóng của em mãi mãi..."

Từng lời nói của người đàn ông ấy như lưỡi dao sắc bén cứa vào tim cô đau nhói. Một nhát... hai nhát... cho đến khi hô hấp của cô như ngưng trệ.

Thời điểm cô đâm vòng ngọc sắc lạnh vào tim người đàn ông, cô đã tự nhủ với lòng mình sẽ triệt để quên anh, họ sẽ vĩnh viễn không gặp lại nhau. Anh là hư ảo, còn cô tồn tại, hai mảnh ghép này làm thế nào cũng không thể ăn khớp.

Thế rồi rốt cuộc ba năm nay cô đang lẩn tránh điều gì. Càng cố quên, hình bóng ấy càng hiện hữu một cách rõ nét đến mức không cách nào xóa nhòa. Khoảnh khắc đáng sợ nhất là mỗi sáng thức dậy, phát hiện ra bản thân đang nằm trong căn nhà của chính mình nhưng lại quá đỗi xa lạ, phát hiện ra những thứ trong mơ mới dám nghĩ đến thì về lại hiện thực nó hóa thành bong bóng xà phòng tan biến trong nháy mắt.

Tịnh Di trước nay đều cô độc. Ba mẹ cô mất sớm, cô ở cô nhi viện đến năm 18 tuổi sau đó mới lên thành phố. Thui thủi làm mọi thứ một mình, chậm rãi từ đứa trẻ nghèo khó cơ hàn trở thành người phụ nữ xuất sắc, cô đã phải đánh đổi rất nhiều, nhưng cái đắt giá nhất mà cô mất đi chính là tình cảm.

Thẩm Tịnh Di vĩnh viễn cô đơn với bốn bức tường, lặng lẽ chui vào một góc gặm nhấm nỗi đau. Mãi cho đến khi cỗ máy 'Ánh sáng nhân loại' kia tìm đến với cô, Tịnh Di mới thấm thía cái cảm giác được yêu thương là như thế nào. Cô khát khao, cô mong cầu, cô giữ gìn nâng niu nó bằng mọi giá, cô đã từng tin rằng tình yêu của cô, gia đình của cô là có thực. Chỉ cho đến khi tỉnh lại, hiện thực mới một lần nữa dạy cô một bài học thực cay nghiệt.

- Cẩn thận.

Mạnh Nghiên vốn dĩ đang mơ mơ màng màng ngủ say không biết từ lúc nào đã tỉnh lại, nhìn thấy cô gái bên cạnh như phát điên lao qua các con phố, anh ta mới vội vàng ngăn cô lại. Vốn dĩ Mạnh Nghiên sẽ không tỉnh nhanh như vậy nếu không phải tiếng động cơ bên tai quá mức khủng bố.

Ngay khi Mạnh Nghiên giữ được tay lái, anh ngay lập tức kéo phanh gấp đâm xuống bề đê bên cạnh, may mắn tránh thoát khỏi một pha tai nạn chết người.

Lúc này, Mạnh Nghiên làm gì còn tí men say nào trong người, anh đưa đôi mắt ngờ vực sang nhìn người bên cạnh, không biết phải nói sao. Cô gái bên cạnh dường như vẫn chưa hoàn hồn, toàn thân bất động rệu ra, ánh mắt thẫn thờ bất định nhìn về phía bờ sông nơi bọn họ vừa lao xuống.

Cảm nhận tâm trạng cô đang bất ổn, Mạnh Nghiên không trực tiếp hỏi ngay, chỉ chậm rãi chỉnh lại nhiệt độ trong xe, cài lại dây an toàn sau đó từ lặng lẽ đợi cô lên tiếng.

Thời gian từng giây từng phút một trôi qua...

Tịnh Di vẫn ngồi đó không nói không rằng, hệt như một người câm lặng.

- 2 giờ sáng rồi, cô muốn tôi đưa cô về không?

Cuối cùng thì Mạnh Nghiên cũng đành lên tiếng trước, nhẹ giọng mà hỏi thăm, tránh không muốn động đến những suy nghĩ vướng bận xung quanh cô.

- Không, anh thả tôi ở đây được rồi, anh về trước đi.

Vừa nói, cô vừa ngơ ngơ ngẩn ngẩn mở cửa đi định đi xuống.

- Ở lại đây một mình vào thời điểm này ư, cô chắc là mình không sao đây chứ. – Mạnh Nghiên nhấn vào một nút dưới ghế ngay lập tức khóa cửa xe lại – Tịnh Di, tôi không biết cô vừa nghĩ đến điều gì mà lại bị đả kích đến như vậy, tôi cũng chưa từng chứng kiến quá khứ của cô ra sao, nhưng chí ít lúc này tôi biết có hai điều cô nên làm. Một là ngoan ngoãn ngồi trên xe và trở về. Hai là bình tĩnh lại và nói tôi nghe những điều trong lòng cô vẫn luôn giấu diếm chịu đựng một mình. Chuyện này kể ra thì có vẻ nực cười nhưng cô biết đấy, đôi khi chia sẻ với một người xa lạ lại là cách giải tỏa tâm trạng rất tốt.

Mạnh Nghiên vừa nói vừa mở hộc tủ lấy ra một chai nước mở nắp đưa cho cô.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net