Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có một chàng trai khôi ngô mặc tạp dề, phong thái đĩnh đạc lại tỉ mỉ đứng nấu cơm cho bạn, cảm giác sẽ như thế nào? Không phải nói chính là sự sung sướng cùng thỏa mãn như Tịnh Di lúc này. Không nghĩ đến nhặt đại chiếc vòng cổ lại có thể dắt thêm một nam nhân cực phẩm như vậy về nhà, cô cũng quá ư là may mắn đi.

Tịnh Di vừa xoa cằm, vừa miên man suy nghĩ, không để ý ánh mắt người đàn ông từ khi nào đã hướng về phía mình.

- Chào buổi sáng, Tịnh Di.

Lúc này, người con gái ngơ ngẩn đứng ngoài cửa mới hoàn hồn, khóe miệng mấp máy một lúc mới bật ra một chữ:

- Chào.

Cảm nhận ánh mắt dịu dàng của anh ta nhìn chằm chằm về phía mình, Tịnh Di liền quay phắt đi, vờ vịt chạy đi lấy cái điều khiển tivi. Đôi mắt người đàn ông này cũng thật cuốn hút quá mức, mới nhìn liếc qua thôi mà thậm chí đến cái tên của bản thân cô cũng suýt nữa quên mất.

Mãi mới bình ổn được tâm trạng thấp thỏm trong lòng thì sắc mặt cô lập tức trở nên ngưng trọng. Trên màn hình tivi chỉ hiện một dòng chữ đỏ chót "Đường truyền bị ngắt, hiện không thể phát tin tức".

Thế giới này, thực sự loạn đến mức ấy rồi ư. Tịnh Di nhìn về phía người đàn ông trong nhà bếp, không nói hai lời liền kéo anh ta đi cùng mình.

- Chúng ta đang đi đâu vậy? - Người đàn ông đi đằng sau lưng Tịnh Di, không hiểu lắm hỏi cô.

- Đi xem tình hình mọi người.

Vừa dứt lời, khung cảnh trước mặt liền dọa cô đến xanh mặt. Trên đường, xe tăng quân đội đang đi dọc các con phố. Trên đó treo những lá cờ với hình thù kì quặc, chỉ biết rằng một thế lực đã đứng lên nắm quyền kiểm soát ở đây. Hai bên đường, hàng quán đều bị đập phá tan nát, nhiều cột điện đnag bốc cháy nghi ngút. Người người bỏ chạy tán loạn, đám trẻ con thì ngồi phệt ở bên đường khóc toáng lên gọi ba mẹ. Thành phố này trước khi xảy ra thảm họa vốn dĩ rất yên bình, an ổn, không nghĩ đến chỉ sau một đêm có thể hỗn loạn đến mức này.

Tịnh Di nhíu chặt mày, hai thái dương đau nhức cứ giật lên từng hồi. Cô khẽ cắn môi rồi ngay lập tức xoay người vào trong. Người đàn ông lại lẽo đẽo đi theo đằng sau. Trước khi đóng cửa, anh ta nhìn ra phía ngoài một lần cuối, âm thầm ghi nhớ tất cả những gì đang diễn ra sau đó mới chốt cửa lại.

Vừa về đến nhà, Tịnh Di không nói không rằng liền ngồi phịch xuống ghế sô pha. Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của cô, người đàn ông âm thầm ngồi xuống bên cạnh, vỗ vỗ vào vai cô tỏ ý trấn an:

- Chúng ta có lẽ phải rời khỏi đây thôi.

- Tại sao vậy? – Người đàn ông không theo kịp suy nghĩ của cô.

- Anh cũng nhìn thấy rồi đấy, lương thực đã cạn kiệt đến mức người ta phải đi đập phá ăn cướp rồi. Ngay sau khi các siêu thị hết nguồn cung, họ sẽ tấn công các nhà dân để cướp bóc.

Tịnh Di vén mái tóc dài ra sau mang tai, tập trung toàn bộ tâm trí để nghĩ cách giải quyết.

"Bây giờ nếu muốn di chuyển, nhất định phải chiếm được một chiếc ô tô. Nhưng việc này không đơn giản, chưa kể những binh đoàn xe tang kia rất có thể đã nắm quyền kiểm soát những trạm xăng và lối ra của toàn bộ thành phố này rồi. Còn nếu đi bộ thì càng bất khả thi. Phương án cuối cùng là cố thủ tại nhà. Tính đi tính lại thì đây là cách giải quyết khả thi nhất, mặc dù có rất nhiều bất cập về vấn đề lương thực cũng như an toàn nhưng chí ít, ở lại đây còn có cơ hội tìm kiếm sự cứu trợ."

Đang mải mê với những suy nghĩ trong đầu, trên tivi lại truyền đến bản tin khẩn. Tịnh Di lập tức ngồi thẳng dậy chăm chú theo dõi.

- Hiện nay chính phủ các nước đang dốc hết sức để ổn định tình hình xã hội. Ở những vùng ngoại ô thành phố X, Y, Z... người dân đều đã giữ an toàn tại nahf riêng và trợ cấp lương thực đầy đủ. Sắp tới, quân đội chính phủ sẽ tiến hành bình ổn ở các thành phố lớn. Sẽ mất nhiều thời gian nhưng mong người dân hãy bình tĩnh và tin tưởng ở...

Đường truyền bị cắt. Tịnh Di rơi vào trầm tư. Điều đáng mừng là chính phủ vẫn còn năng lực, khu ngoại ô mà mẹ cô đang ở cũng tương đối an toàn. Nhưng điều đáng ngại là rốt cuộc cô có thể cố thủ đến bao giờ trước khi chính phủ đến giải cứu?

"Lạch cạch... Rầm..."

Tịnh Di giật mình nhìn về phía phòng ngủ. Người đàn ông đang khệ nệ kéo cái giường to vật vã ra ngoài.

- Anh đang làm gì thế?

Tịnh Di đi về phía người đàn ông, đỡ lấy thành giường phụ anh ta một tay.

- Chúng ta sẽ cố thủ tạo nhà, bây giờ ra ngoài rất nguy hiểm. Tốt nhất là lấy đồ chắn hết cửa ra vào và cửa sổ đi. Chỉ để lại duy nhất một cái cửa nhỏ ở phòng vệ sinh thôi. Tôi có kiểm tra rồi, vừa đủ để một người chui ra ngoài. Buổi tối tôi sẽ lẻn ra ngoài tìm thức ăn, em không phải lo. Còn nữa, ...

Người đàn ông nói liền một mạch, thanh âm đều đều không để lộ bất cứ cảm xúc gì. Tịnh Di càng nghe càng trợn trong mắt ngạc nhiên. Người đàn ông này thông minh hơn cô nghĩ rất nhiều. Cứ tưởng anh ta là phiên bản lỗi thì sẽ ngốc nghếch lắm chữ, không ngờ có một mặt tinh ý như vậy. Thấy anh ta nói mà không thèm dừng lại để thở, cô mới bất đắc dĩ đưa tay chặn miệng anh ta lại:

- Được rồi, được rồi. Tôi hoàn toàn đồng ý với anh. Cơ mà lần sau nếu anh muốn nói chuyện thì nên dùng tốc độ chậm hơn một chút, có như vậy người khác mới nghe được. Và nhớ, vừa nói vừa thở nhé. - Dặn dò xong, cô khẽ mỉm cười rồi thu tay lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net