Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khung cảnh ở đây thực sự tiêu điều và xuống cập. Có vẻ như khu công trình này bị bỏ dở rất lâu rồi. Mấy ngôi nhà đều mang vẻ cũ kỹ, bong tróc nặng nề. Dọc cầu thang lần theo các mảng tường tróc sơn là những hình vẽ chằng chịt hình thù kỳ dị. Trên trần nhà, một vài dòng chữ đỏ lòm đã bị ai đó ác ý gạch xóa nham nhở. Những thanh sắt nối giữa các dãy nhà cũng đã cũ rỉn, phát ra từng hồi âm thanh kẽo kẹt ghê tai. Từng mảng bê tông nứt toác như sắp rụng xuống đất, không cẩn thận mà đi qua đó rất có thể sẽ bỏ mạng. Tệ nhất là hệ thống dây điện của cả khu này cũng đã bị cắt đứt hoàn toàn, nhiều sợi dậy còn treo lủng lẳng giữa không trung, thỉnh thoảng lại chớp nháy phóng ra vài tia lửa.

Tịnh Di vừa đi vừa quan sát, rất cẩn trọng dò xét xung quanh. Nếu cô không nhầm thì bản thân hẳn đã lạc vào một trò chơi chết chóc nào đó, mà kẻ đứng đằng sau cũng đã đưa ra một vài manh mối khá hữu dụng để hoàn thành trò chơi này.

Thứ nhất, có tổng cộng hai mươi người được gọi là "những đứa con của Chúa". Hai mươi người này, bao gồm cả cô sẽ tiến hành tàn sát lẫn nhau, bất kể bằng loại vũ khí hay thủ đoạn gì. Thứ hai, trò chơi sẽ kết thúc khi chỉ còn 3 "đứa con của Chúa" sống sót. Vậy có nghĩa là, trong trò chơi này, chúng ta buộc phải lựa chọn giữa giết người hoặc bị người ta giết.

Thứ ba đó chính là món vật phẩm được tặng trước khi bước vào đây. Tịnh Di dám chắc phải có đến hơn một nửa trong số hai người tham gia sẽ lựa chọn vũ khí gây sát thương cao như súng hoặc lựu đạn. Tuy nhiên, nhược điểm của những loại vũ khí này là chỉ có thể gây sát thương tầm xa, và đặc biệt rất dễ gây ra âm thanh lớn thu hút sự chú ý của người khác. Đối tượng hướng đến loại vũ khí này một là rất hung bạo và tự tin, hai là vô cùng nhát gan và sợ phải đối diện trực tiếp.

Số còn lại khả năng cao sẽ chọn dao hoặc kiếm, loại vũ khí gây sát thương ở khoảng cách gần. Nếu như cô đoán không sai, lựa chọn loại vũ khí này ít nhiều phải là những người có tố chất võ thuật, hoặc là có khả năng đối kháng trực tiếp cao. Với cách thức chiến đấu như vậy, chúng buộc phải chọn những góc tối rồi bất chợt lao ra tấn công chứ không thể đường đường chính chính đi ra ngoài sáng được. Còn một trường hợp nữa khiến Tịnh Di phải đắn đo suy nghĩ, đó là những vật phẩm "vô hại". Liệu có ai sẽ mạo hiểm chọn những món đồ như vậy không? Chắc trong số hai người ở đây, trước mắt chỉ có mình Tịnh Di là chọn vật phẩm kỳ lạ như vậy. Nghĩ đến đây, bàn tay bất giác lại sờ lên chiếc vòng đeo trên cổ, âm thầm thở dài một hơi.

Hồi nãy, cô đã tìm đủ mọi cách để kích hoạt chiếc vòng cổ nhưng đều vô dụng. Viên ngọc này lớn bằng ngón tay cái, đầu được mài sắc nhọn, đeo không cẩn thận có khi còn cứa cả vào cổ. Thử mấy lần không có kết quả, Tịnh Di cũng đành bỏ cuộc, tháo chiếc vòng nhét vào trong túi áo.

Một thân một mình, không một vũ khí trên tay, lựa chọn duy nhất của cô bây giờ là tìm một chỗ kín đáo để ẩn náu. Tịnh Di trèo lên một tòa nhà đổ nát, tìm đến căn phòng trên tầng cao nhất, tạm thời lẩn trốn ở bên trong. Không gian xung quanh yên lặng đến bất thường, chỉ nghe được vào tiếng nổ loạt xoạt của mấy sợi dây điện ngoài hành lang.

Tịnh Di cố gắng giữ bình tĩnh tiếp tục suy nghĩ. Trò chơi này có một vài điểm bất thường.

Đầu tiên là về luật chơi. Trong bức thư có nói về việc chỉ cho phép ba người tồn tại. Điều này dường như hướng chúng ta đến việc tàn sát lẫn nhau. Nhưng không loại trừ trường hợp có kẻ đứng sau bóng tối âm thầm giết người. Nếu điều này là sự thực thì việc cô sống sót rời khỏi đây sẽ gần như là bằng không. Không thể ra ngoài sáng, cũng không thể ở trong tối, trừ khi trong tay cô phải có thứ vũ khí đủ sức hủy diệt cả khu này, nếu không thì cô chết chắc.

Điểm đáng ngờ nữa là về thời gian. Khi cô ở công viên trời mới tờ mờ sáng, còn khi đến đây, trời đã nhá nhem tối, không gian u ám bất thường. Thời gian sai lệch như vậy khiến cô vô cùng đắn đo. Phải biết rằng, bất kể trò chơi nào đều cần có mốc thời gian cho nhân vật hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng trên bức thư lại hoàn toàn không đề cập gì về điều này. Tịnh Di cảm thấy khá lăn tăn, nhưng cũng bắt đầu suy đoán hai mốc thời điểm cần lưu ý. Thứ nhất là 12 giờ đêm, không phải nói nhiều đây rõ ràng sẽ là khoảng thời gian nguy hiểm nhất, thời điểm mọi người đều đã mệt mỏi và rơi vào trạng thái mất cảnh giác. Thứ hai là 6 giờ 30 phút sáng mai, bởi nếu như nhớ không lầm, thời điểm cô đến nơi này chính là mốc thời gian đó. Vì vậy, không loại trừ khả năng đó cũng chính là thời điểm họ có thể trở về.

Đang mải mê suy nghĩ, một vài âm thanh lạo xạo đột nhiên vang lên khiến Tịnh Di thoáng giật mình. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net