Single part

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn không sợ chết.
Khi viên đạn sượt khỏi nòng súng, đối thủ không chết, hắn sẽ chết. Tất cả những diễn biến ấy chỉ trong vài giây. Vài giây ấy không thể đủ để hắn định hình mình sợ hay không sợ chết.
Và hiển nhiên hắn không sợ sống. Nếu sợ hắn đã không thể giết được nhiều người như vậy.
Thử hỏi sống chết còn không sợ vậy hắn sợ gì? Đốm lửa lập bập trong đêm khẽ trả lời bằng làn khói lãng vãng: hắn sợ cô đơn.
Khi cô đơn hắn nhớ lại hình ảnh của kẻ đã chết dưới nòng súng của hắn. Máu phún ra khỏi đầu, cặp mắt trắng dã. Đối phương đã chết. Chết ngay. Đối phương không đủ thời gian để biết nhưng hắn biết. Và giờ thì hắn nhớ. Nhớ để đẩy tâm trạng hắn vào sợ hãi. Ước gì lúc này có kẻ thù để hắn giương nòng súng.
Là sát thủ hắn không sợ đấu súng.
Hắn chỉ sợ yên bình.
- Tại sao anh không bắn nó?
Hắn nhìn lên người phụ nữ vừa xuất hiện rồi nhếch môi. Đó không phải là cười. Sát thủ không biết cười. Hắn chỉ nhếch môi khinh mạn. Hắn cũng không trả lời. Dường như hắn sợ mỗi tiếng hắn bật ra sẽ làm đường đạn của hắn giảm đi độ chính xác. Hắn luôn giảm thiểu lời nói một cách cao nhất có thể.
- Là Shiho đúng không?
- ...
- Gin, anh trả lời đi! Là Shiho phải không? Có đúng là Shiho không?
Gin nhìn vào khoảng không. Nơi màn đêm đang vuốt ve cả vũ trụ. Nơi con thạch sùng khẽ tặc lưỡi vì những quá khứ khi thực khi hư. Nơi Gin đang mường tượng lại hình dáng cô bé có mái tóc màu nâu đỏ cầm ly vang hờ hững như sắp để rơi:

- Con... Con chúc mừng chú!
Cô bé nhìn hắn. Cô bé nhìn chiếc soa-rê của Vermouth. Cô bé đảo nhanh mắt về ly rượu vang. Có lẽ cô bé sợ mình sẽ khóc. Ánh mắt ấy dường như thất thần, dường như tan vỡ. Ánh mắt ấy như ánh mắt một đứa trẻ bị giật mất bình sữa. Đứa bé bị giật đi bình sữa nó còn òa lên khóc. Cô bé bị giật mất một mối tình thiêng liêng nhất thì đến sức hơi để khóc em cũng không còn.
Ánh mắt ấy hôm nay Gin lại một lần đối diện. Khi Akemi trút hơi thở cuối cùng vì viên đạn cắm sâu hoắm vào đầu, cô bé nhìn chị mình rồi nhìn hắn. Cô bé không khóc. Thà cô bé hãy khóc đi, hãy mắng chửi đi. Nhưng cô chỉ nhìn hắn. Và cô cười. Người ta thường thấy thê lương khi nhìn một người khóc. Hắn đã gánh nỗi thê lương hơn nhiều lần như thế khi thấy cô bé cười. Chiếc mặt nạ đen trên mặt hắn đã trở thành thừa thải. Vóc dáng nhỏ xíu như nhóc con tiểu học của cô bé cũng thành thừa thải.
Họ biết rõ một điều, họ đã nhận ra nhau.
Nhận ra nhau để rồi oán trách. Và nhận ra nhau để rồi hận thù.
Đêm phủ kín trời. Đêm phủ kín lòng...
Vermouth bất lực trong việc ép Gin bật ra dù chỉ là một tiếng ừ. Gin cũng bất lực trong việc xua đi cái việc mà anh sợ nhất.
Cô đơn. Đêm càng dày... Dường như cô đơn sẽ càng sâu!

Shiho nhìn những chiếc roi mưa giậm trắng trời. Một... Hai... Ba... Và nhiều lắm. Cô không đếm hạt mưa. Cô đếm nỗi lòng mình. Cứ ngỡ mối tình năm xưa là đường thẳng. Không biết bắt đầu tự khi nào và sẽ bên nhau đến điểm vô cùng. Nào ngờ mười năm hóa thành một điểm chấm màu đen. Mười năm... Mười năm cho một giấc mơ được nhen nhóm từ sự ngu muội. Mười năm cho nhầm lẫn của đời người. Mười năm...
- Shiho! Con chạy đi! Chạy đi!
Máu! Máu phun ra từ ngực của cha. Máu phun ra từ ngực mẹ. Máu phun ngược vào ngực con bé sáu tuổi. Cái ngày định mệnh. Cái ngày mà máu nhuộm cả tuổi ấu thơ, máu nhuộm ướt trang đời. Nụ cười độc ác khẽ mỉm lên sau mỗi phát súng. Nụ cười bật ra từ một gương mặt đẹp, rất đẹp. Cô ta mỉm cười khi nhìn thấy một người ngã xuống. Cô ta cười... Và mười năm sau gặp lại. Shiho lại thấy cô ta cười. Cô ta cười khi mặc soa-rê trắng. Mười năm trước cô ta cười khi kết thúc hai tấm thân xác thịt. Mười năm sau cô ta lại cười khi ném chết tâm hồn đang tràn ngập giấc hồng.
- Chú có biết chính cô ta đã giết cha mẹ con!
- ...
Đương nhiên là biết rồi. Shiho ngán ngẩm cho câu hỏi ngu ngốc của mình. Chính Gin đã cứu cô thoát khỏi bàn tay Vermouth mà.
- Chú vẫn muốn lấy cô ấy!
- ...
Vẫn im lặng. Cái cách im lặng thường trực mà Shiho nhìn nhận như vẻ đẹp bí ẩn của một người hùng. Giờ vẻ đẹp ấy lại khứa nát trái tim cô. Máu... Tấm màn máu năm xưa lại một lần vén lại. Máu của cha, của mẹ và của cả đời cô. Gin - Anh hùng - ác quỷ?! Tất cả nhập nhoạng như tia chớp. Muốn không tin mà phải tin. Muốn không có mà đã xoẹt ngang trước mắt. Có cãi được đâu. Nước rơi nhập nhoạng. Nước mưa hay nước mắt! Gió xô chấp chới. Gió trời hay sóng gió tự lòng mình? Kí ức cứ nhập nhòe trong mưa, bơi lội trong mưa đẩy những nỗi đau trôi về hiện tại.

- Tôi không tin chị đâu. Chú Gin không thể giết người. Chị không thể là Akemi được. Tôi không tin!!
- Hồi nhỏ em thích ăn bánh cherry không có trái cherry. Lần nào chị mua xong em cũng vứt trái cherry đi nhưng khi chị đòi mua loại bánh khác em nhất định không chịu.
- ...
- Lúc nhỏ em không lạnh lùng như thế này! Em hay cười hay nói dù em nói ngọng rất nhiều chữ. Chị và mẹ cứ tìm cách cho em nói chữ nhúc nhích! Em cứ nhốz ... nhếz... Mẹ và chị cười em liền mếu mào: Nghĩ chơi mẹ ra!! Nghĩ chơi Shine ra!!
- ...
- Hồi nhỏ em...
- Đừng nói nữa!
Shiho làm sao để không tin đây! Chỉ có chị Akemi mới biết tới cái biệt danh Shine, chỉ có chị ấy mới biết cô rất thích ăn bánh cherry không có trái cherry. Chỉ có chị mới có thể nói rõ ràng về những kỉ niệm ngày ấy. Nhưng nếu tin chị ấy là Akemi thì Shiho phải tin những điều chị ấy nói. Bức tranh hận thù xé toạc trái tim cô. Tranh đầy máu và tim cô cũng đầy máu. Chú Gin - người hùng trong mắt cô. Người dù đã phụ cô đi lấy người khác cô vẫn coi người ấy như một Shine thứ hai của đời mình. Nhưng giờ... Vermouth là sát thủ. Cả chú Gin cũng là sát thủ. Sát thủ của một tổ chức ác độc. Cha mẹ cả đời vì họ nghiên cứu ra viên thuốc hồi sinh APTX. Thế mà tổ chức lại đi sai sát thủ giết chết cả đồng đội của mình. Mưa... Cơn mưa năm xưa và mưa của hôm nay. Mưa nhập nhoạng trang đời. Đời chấp chới trong mưa. Mưa rơi. Nước mắt Shiho cũng rơi. Không rơi ra mi mà rơi ngược vào lòng. Đau! Đau như tất cả các niềm đau trên đời cộng lại. Chị Akemi bị bắn vào đầu chắc cũng đau. Nhưng đau chưa tròn khoảnh khắc đã được về với đất mẹ vĩnh hằng. Để lại cho người còn sống nỗi đau lớn hơn nhiều lần như thế. Gin! Phát súng ấy là của Gin! Anh bắn chết chị Akemi hay bắn chết cô rồi. Giấc mộng mười năm và một thực tại kinh hoàng.
Mưa rơi! Dường như mưa màu đỏ! Máu! Máu của những người thân! Không phải một hay hai mà là tất cả! Mưa rơi! Máu rơi! Đỏ tấm hồn đau vật vả! Đỏ vệt đời! Đỏ mắt! Đỏ con tim.
Mưa ném những nhát roi xuống cho cỏ hoa dập bầm tơi tả. Shiho cười. Đã không khóc được thì phải cười thôi. Cô cười cho giấc mộng mười năm hóa thành dâu bể. Cười cho con tim trao nhầm chỗ. Cười cho chuỗi ngày xám ngoẹt đang chờ.
Mưa rơi! Lạnh! Shiho lạnh! Cái lạnh không đến từ mưa!
Cơn mưa lòng Shiho vẫn đang rơi. Và có lẽ sẽ chẳng bao giờ tạnh nỗi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC