hắn không thương ta(full)-khải ly

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lặng.

Đêm đã khuya, hắn uống say mèm, ngay cả xe cũng không có biện pháp chính mình đi đến, cuối cùng còn tại WC ói ra, hắn chưa bao giờ làm loại chuyện ngu xuẩn này, nguyên lai làm như vậy thật thoải mái, nhưng hắn thề loại đau này chỉ cần một lần là đủ.

Yêu quá ngắn, quên đi lại quá dài, hắn có thể tưởng tượng, chính mình cần rất nhiều thời gian để tìm về bình tĩnh như trước, cứ như thế này không phù hợp với hiệu quả kinh tế và lợi ích gì đó, về sau không bao giờ tiếp nhận bất cứ người nào xuất hiện ở cuộc đời hắn nữa, tuyệt đồi không chấp nhận……

Không chấp nhận…..(Ying: Nghị ca đừng nói sớm thế *cúi đầu cười đểu*)

Chap 2.1

Edit: Ying

Rất nhanh, tin tức Từ Bồi Nghị cùng bạn gái chia tay lan rộng, bởi vì Nhan Tư Gia bắt đầu cùng Ngô Học Thụy gặp gỡ, khi thì cùng tham gia hoạt động công ích, khi thì đi xem áo cưới, mua nhẫn. Truyền thông đối với loại tin tức này đương nhiên nhiệt tình, bài tập tam giác làm mọi người chú ý mặc dù không có đáp lại, nhưng người qua đường dùng đầu gối cũng có thể đoán được, mặc dù không biết Từ Bồi Nghị là bị người đã hay là đá người, tóm lại hắn khôi phục danh phận độc thân!

Bộ phận kế toán của Kình Vũ Kim Khống, mỗi người ở đây đều đang thảo luận về đại sự này, rất nhiều nữ nhân viên không khỏi rụch rịch nghĩ rằng nói không chừng có thể thừa dịp đó mà được thế chỗ vào.

Tổng giám đốc là đối tượng mọi người sùng bái, hắn tuy rằng một đến một đi khó có thể thân cận nhưng cũng là khoảng cách thích hợp thầm mến.

Hà Tĩnh Đình dối với vị chủ khảo phỏng vần này tự nhiên có ấn tượng, trên thực tế là phi thường có ấn tượng khắc sâu. Hắn nguyên bản là người của thế giới thượng lưu kia lại tại một thời khắc cùng nàng xuất hiện, cứ việc ngắn ngủi nhưng lại làm nàng khắc sâu trong tâm.

Lực hấp dẫn của hắn không chỉ là khí chất vương giả mà còn có một loại khí chất cao ngạo u buồn, rất nhiều nữ nhân đều nguyện ý làm ấm áp tâm linh hắn, nhưng ai biết hắn có cần hay là không đâu?

Nàng thường nghĩ đến cuộc phỏng vấn ngày đó, hắn hỏi chuyện nhà nàng, hay không là tỏ vẻ hắn chờ đợi một cái nhà như vậy?

Quái, nàng ngay cả nhận thức hắn cũng không tính, làm gì thay hắn nghĩ nhiều như vậy?

Thời gian cơm trưa, Hà Tĩnh Đình cùng hai vị đồng sự ở phòng làm việc dùng cơm, các nàng đều là người mới cùng vào một đợt, cảm tình có thể nói là khá tốt.

Cuộc sống thường ngày trừ bỏ làm việc, hứng thú lớn nhất của nàng chính là nấu nướng, ba mẹ thường gửi lên cho nàng các loại rau xanh, dưa, trái cây và thước (Ying: nàng nào biết “thước” là gì chỉ dùm ta với ta pó chiếu thôi -_-) của nhà trồng, phân lượng nhiều nàng căn bản ăn không hết, chỉ phải kính nhờ đồng sự chia sẻ, thời gian lâu dài mọi người đều đã chờ mong mỹ thực nàng làm còn chủ động mua sách dạy nấu ăn cùng đố làm bếp cho nàng.

Lúc này, Lâm Ấu Chân một bên nhấm nháp rau dưa một bên chậc chậc tán thưởng:” Tĩnh Đình, ngươi rõ ràng làm đố ăn tốt lắm, nhà ăn công ty gì đó thực sự không phải nấu cho người ăn, ngươi nhất định có thể đem bọn họ xử lý.”

“Ta chỉ là cố gắng làm tốt thôi, đều là mọi người không chê.” Hà Tĩnh Đình mỉm cười nói, lòng của nàng nguyện rất nhỏ, chỉ cần có công tác, sẽ tìm một người nào đó bình thường vững vàng sống cả đời.

Giang Tú Vi chuyển hướng Hà Tĩnh Đình hỏi:” Ngươi như vậy thực hiền, muốn hay không gia nhập chiến cuộc tranh đoạt tổng giám đốc? Hiện tại rất nhiều người đều ở trong đó ác!”

“Đừng nói giỡn, ta nào có bản lãnh đó?” Nàng biết chính mình có mấy trọng lượng, nhiều nhất chỉ có thể tính là khuôn mặt thanh tú thế nào so được với người ta chim sa cá lặn?

Nàng xem qua ảnh chụp của Nhan Tư Gia trên báo chí, hoàn toàn là khuynh thành giai nhân nha.

Lâm Âu Chấn lắc đầu nói:” Thế sự khố liệu, trăm ngàn lần đừng khinh chính mình, trên thực tế, chúng ta đã định ra vài kế hoạch.”

“Ác? Nguyện nghe ý tưởng này.” Hà Tĩnh Đình bị khơi mào lòng hiếu kỳ, rốt cuộc tài năng muốn như thế nào mới được tổng giám đốc chú ý đến?

Lâm Âu Chấn vẻ mặt đứng đắn nói:” Kế hoạch A là chạy tới tong vào xe tổng giám đốc, phí chữa bệnh sẽ cầu hắn lấy thân báo đáp, kế hoạch B là ở trước cửa nhà hắn té xỉu nhìn hắn có hay không tâm đồng tình đem người vào trong.”

Giang Tú Vi tiếp tục nói xong:” Nếu cả hai đều không thành công, còn có kế hoạch C, chính là hưởng ứng lệnh triệu tập lúc nhà hắn cần tuyển nữ giúp việc, mỗi ngày ở trong nước hắn uống hạ mê dược một ngày nào đó đem hắn mê đảo.”(Ying: em bái phục chị này *cúi đầu không còn gì để hóng*)

Hà Tĩnh Đình trợn to mắt nhìn hai vị đồng sự tốt, các nàng hẳn là nên đi viết tiếu thuyết hoặc là đi viết kịch đi như thế nào lại đến công ty cổ phần khống chế tài chính làm đâu?

“Oa ha ha~~~” Lâm Âu Chấn cùng Giang Tú Vi cười to, kỳ thật các nàng đều đã có bạn trai, chính là nữ nhân thôi ai lại không thích ảo tưởng, coi như chỉ là giấc mộng cũng tốt.

“kết giao bạn trai đi! Ta giúp ngươi giới thiệu.” Lâm Âu Chấn thường thường ăn không phải trả tiền người ta, một lòng muốn báo ân.

“Không cần, ta thích thuận theo tự nhiên.” Hà Tĩnh Đình từng kết giao quá hai lần bạn trai, thản nhiên đến cũng thản nhiên đi, có lẽ cũng là không yêu lẫn nhau đi, tạm thời quen biết nhau rồi lại thực tự nhiên ra đi.

Trước mắt nàng thực vừa lòng với cuộc sống độc thân, chỉ hy vọng trong công tác không làm sai gì là tốt rồi.

“Thuận theo tự nhiên?” Lâm Âu Chấn theo lỗ mũi phun khí, thuận tiện nhìn cái xem thường.” Ngươi hiện tại vừa mới hai mươi hai tuổi, tốt nhất năm năm sau lại đến theo ta nhờ cậy giới thiệu dùm.”

Ba nữ tử nói nói cười cười, vượt qua thời gian một giờ cơm trưa, chờ mọi người trong văn phòng trở lại sẽ không thể thích ý như vậy, là người mới phải đem da căng thẳng ra, cấp trên tùy thời có thể đem người “phóng” đến cùng tâm tình giận dữ, cái gì tình yêu a bạn trai a, toàn bộ đều đem đến một bên mát mẻ đi.

Kình Vũ Kim Khống thời gian đi làm là tám giờ, nhưng Hà Tĩnh Đình lúc nào cũng đến trước thời gian, bởi vì mỗi ngày buổi sang tám giờ nàng vừa vặn có thể thấy ở cửa lớn công ty nhìn thấy Từ Bồi Nghị, hắn chưa bao giờ cần người lái xe, thói quen chính mình tự lái, đem vận mệnh nắm giữ ở trong tay chính mình.

Từ Bồi Nghị đi xuống xe đem cái chìa khóa cho bảo vệ, làm cho bọn họ đưa xe hắn đế bãi đỗ xe, đoạn thời gian này đi từ cửa lớn đến thang máy cũng chính là cơ hội duy nhất nàng có thể nhìn thấy hắn.

Hắn luôn mặt không chút thay đổi đi về phía trước, vội vã để đi làm việc, giống như đã quên trên đời có loại này nọ tên là tươi cười, bất quá nàng thực may mắn, ngày đó xem qua hắn mỉm cười, tuy là chợt lóe mà qua lại giống như sao sáng trong đêm đen chói mắt khó quên.

Trong cuộc sống bình thường, đây là nơi làm nàng vui vẻ, làm như một loại ngưỡng mộ ngu xuẩn cũng tốt, một loại nhàm chán chờ đợi cũng tốt tóm lại nàng có thể ở Kình Vũ đi làm thực sự là quá tốt.

Trong nháy mắt, khoảng cách chia tay ngày nào đã qua ba tháng, Từ Bồi Nghị có chút gầy nhưng vẫn còn chịu đựng được.

Lưu Trọng Dương gửi tin ngắn cho hắn:” Nếu có tâm sự, tùy thời hoan nghênh trở về, nơi này như thế nào đều là nhà của ngươi.”

Hắn hiểu được bạn tốt cổ vũ, nhưng hắn không yếu ớt như vậy, không cần phải tim người tố khổ, chính hắn có thể thực tốt đứng lên.

Hắn phân phó Trương bí thư gửi chi phiếu qua đó, nếu đã không có bạn gái tiết kiệm chi phí hẹn hò không bằng đưa cho bọn nhỏ ở cô nhi viện.

Ở trong công tác, hắn vẫn toàn tâm toàn lực làm việc, không cho phép chính mình vì tình cảm cá nhân mà thất thường, ngẫu nhiên ở thời điểm nhàm chán hắn thường đi lên tầng cao nhất để hóng gió nhìn xem phương xa.

Công ty có hoa viên cùng quán cà phê đi, rất nhiều nhân viên cũng đi chỗ đó nghỉ ngơi nói chuyện phiếm, tương đối cũng rất ít người sẽ đến tầng cao nhất chịu gió thổi ngày phơi nắng, nơi này chí cớ lan can cùng tháp nước không có cái gì hay mà nhìn. (Ying: không có sao anh còn lên , Nghị ca: *lườm lườm*, Ying: *cắp dép chạy*)

Hắn thích loại hoàn toàn cô độc này, chỉ có một mình mình không cần phải xen vào chuyện nhảm cùng lời đồn đãi, lẳng lặng chậm rãi giống như trở lại đoạn ngày ở cô nhi viện kia. Hắn không thuộc thế giới loại này, thế giới này cũng đã quên sự tồn tại của hắn.

Hôm nay giữa trưa, thể xác và tinh thần mỏi mệt hắn lại lên trên tầng thượng, cũng không nghĩ phát hiện ra chính mình không phải là cô độc.(Ying: gặp chị rồi nhá *cười đểu*)

Hà Tĩnh Đình ngồi ở trên tháp nước, nơi này có bóng mát có vẻ mát mẻ, làm nàng nghe được tiếng bước chân hoảng sợ, nhìn đến người trước mắt lại khiếp sợ, đứng lên lung túng nói:” Tổng…..Tổng giám đốc, ngài khỏe…..”

Nàng tiến vào công ty ba tháng, mỗi khi tâm tình không tốt sẽ đi lên tầng cao nhất, nhưng chưa bao giờ chạm qua bất luận kẻ nào càng đừng nói là tổng giám đốc, này quả thực là ông trời thương người có tình, a không đúng, nên là ông trời rơi xuống lễ vậy xuống đây!

Từ Bồi Nghị gật cái đầu coi như là đáp lại, tình huống trở nên tiến thoái lưỡng nan, hắn là nên xoay người tránh ra, vẫn là đem nàng trở thành vô hình?

Hắn không thích bị quấy rầy, nhưng hôm nay là nàng đến trước, tầng cao nhất không phải là không gian tư nhân của hắn, hắn muốn oán giận cũng không thể.

Tiến thoái lưỡng nan không chỉ là hắn, Hà Tĩnh Đình cũng là rơi vào thế khó xử, không biết nàng lên tiếp tục lưu lại hay là mau mau chạy?

Theo phỏng vấn ngày đó, nàng liền đối Từ Bồi Nghị có loại cảm thụ đặc thù, hắn là đối tượng sở hữu sự ái mộ của các nữ đồng sự, nàng cũng là vô pháp kháng cự thầm mến đến hắn, nhưng nàng không có nửa điểm phần thắng thầm nghĩ xa xa nhìn hắn là tốt rồi.

Nhưng là, giờ khắc này giống như vận mệnh an bài, đến tột cùng là muốn nàng như thế nào?

“Ngươi ở trong này làm cái gì?” Rốt cục, hắn quyết định mở miệng trước, ít nhất giống những người bình thường sẽ nói trong lời nói.

“Ta….Ta vừa rồi bị chủ nhiệm mắng, sợ chính mình sẽ khốc…..Liền đem hộp đồ ăn đến đây ăn.” Nàng không chỉ nói chuyện lúng túng còn có mặt đỏ tim đập, bình thuwòng nàng đều cùng đồng sự ở hoa viên công ty dùng cơm, nhưng hôm nay nàng thực sự không có biện pháp, mãnh liệt uể oải làm cho nàng thầm nghĩ muốn một mình một chỗ.

Những người khác đều đã sớm đi vào quỹ đạo, nàng như thế nào còn có thể phạm một lội đơn giản như vậy?

Hay là nàng không thích hợp đi làm nữ nhân văn phòng, vẫn là về quê tìm người gả đi có vẻ tốt hơn?

“Ác……” Hắn chú ý tới màu sắc hương vị trên hộp thức ăn kia, không biết hương vị như thế nào?

Chap 2.2

Edit: Ying

Hắn nghĩ quản trụ miệng mình ở phía trước, lời muốn nói đã thốt ra:” Thoạt nhìn ăn tốt lắm.”

Hắn đối với nàng vẫn có ấn tượng, phỏng vấn ngày đó trong lời nàng nói làm cho hắn hâm mộ không thôi, nếu có thể nếm thử hương vị quê hương nàng chính là một sự kiện thực hạnh phúc. Chỉ vì hắn không có nhà, không có quê hương càng không có những người như vậy trân trọng hắn.

Không biết vì cái gì, hắn thèm ăn không phải thứ gì tốt lắm, nhất là thức ăn do khách sạn tỉ mỉ làm, thủy chung không chiếm được niềm vui của hắn, có thể là ở cô nhi viện đã quen ăn những món ăn bình thường, đối với những món ăn tinh xảo ngược lại không có hứng thú, nhưng hắn lại không thể tự mình đi đến những quán ăn ven đường, có khi kêu bí thư đi mua cơm hộp bọn họ đều lựa chọn những nhà ăn giá cả trên trời, hoàn toàn không hiểu thứ hắn yêu thích.

Hắn nói những lời này làm cho nàng ngây ngẩn cả người, người có địa vị như hắn món ăn cao cấp gì mà chưa ăn qua?

Như thế nào đối với cơm hộp nàng làm ở nhà lại thấy hứng thú?

Thừa dịp đầu óc còn chưa có hoàn toàn hỗn loạn, nàng nắm chắc cơ hội nói:” Nhưng là…..ta không có khẩu vị như ngài, tổng giám đốc ngài muốn ăn sao?”

Lời mới nói đi ra chính nàng đều cảm thấy rất thẹn thùng, nàng cũng không phải muốn nắm bắt tâm của hắn hay khẩu vị của hắn, chính là…..Chính là hắn luôn có biểu tình cô đơn, làm cho nàng rất muốn vì hắn làm điều gì đó, hy vọng hắn không cần phải luôn nhíu chặt mày, khóe miệng cũng không cần phải luôn mím chặt, có thể được như vậy chứ?

“Ân……ta ăn hai miếng là tốt rồi.” Hắn đã biết ăn một lần sẽ có kết quả gì, nam nữ trong lúc đó dụ hoặc cùng lừa gạt, dẫn đến có mừng như điên cùng bi ai, hắn đều thầm tách rõ ràng rành mạch.

Chính là, hắn cần một động lực để thay đổi, nếu là cô gái đáng yêu này tựa hồ có năng lực đưa hắn ra khỏi vũng bùn đau lòng kia.

Nàng kinh ngạc lập tức nói:” Xin mời! Ta mong còn không được, đũa và thìa kia còn chưa có dùng, xin cứ yên tâm mà sử dụng.”

Vì thế hắn ngồi vào vị trí của nàng, cầm lấy hộp cơm màu phấn hồng cùng đôi đũa, bên trong có cơm khoai lang, đồ ăn bô đản (Ying: cái món này ta chịu chết, các đồng chí đọc đến đây đừng ném dép + cà chua ta nhá *chạy trước*), cây cài củ xào cùng đồ ăn cuốn Triều Tiên (Ying: khiếp chị cơm hộp mà làm cả đồ ăn cuốn của Triều Tiên *thèm*), không mặn không nhạt, mùi vị không nặng, lại làm cho người ta ăn một miếng lại muốn ăn thêm nữa.

Hắn ăn miếng thứ nhất, cắn cắn nuốt vào, rất nhanh lại ăn miếng thứ hai, miếng thứ ba sau đó thì không thể dừng lại được nữa (Ying: *níu níu* *với với* huynh ăn thế thì chị nhịn à?). Hắn thường nghĩ đến một loại hương vị gia đình, mặc dù không phải là nhà của hắn nhưng lại làm cho hắn luôn nhớ đến. Như này rốt cuộc là loại tâm tình như thế nào?

Hà Tĩnh Đình ngồi một chỗ bên cạnh hắn, rất khó tin tưởng vào những gì hai mắt của mình đang nhìn. Tổng giám đốc cư nhiên dừng không dừng, một hơi liền ăn xong hộp cơm rồi!

Hắn là bị bỏ đói sao?

Như thế nào giống như chưa được ăn cơm vậy?

“Xin hỏi…..Hợp khẩu vị của ngài sao? Nguyên liệu cùng đồ ăn đều là của nhà chúng ta trồng, ba mẹ ta từ Chương Hóa gửi cho ta…..”

Hắn gật gật đầu, cảm thấy mĩ man liền buông hộp cơm xuống.” Ta nhớ rõ ngươi đã nói, nhà của ngươi mọi người đều làm nghề nông.” Người khi còn sống ký thật chỉ cần được ăn no sẽ vui vẻ, hắn cơ hô đã quên loại cảm thụ đơn thuần này, trước kia khi còn ở cô nhi viện có được rất ít, chỉ cần ngẫu nhiên được ăn sữa đường liền vui vẻ cả nửa ngày. Hiện tại hắn ăn sơn hào hải vị lại không biết là mình đang ăn cái gì, ngược lại những món ăn thật bình thường giản dị lại làm cho hắn cảm động.

Trong buổi phỏng vấn ngày đó hắn còn nhớ rõ!

Trong lòng nàng càng phát ra kinh hoàng, nàng là may mắn cỡ nào có thể ở trong lòng hắn lưu lại ấn tượng.”Ân, truyền thống của chúng ta là làm nghề nông, chỉ có mình ta là chạy tới Đài Bắc học tập rồi công tác.”

“Ăn tốt lắm, cảm ơn.” Cô gái này so với hắn xem ra hạnh phúc hơn, có được người nhà quan tâm, dù trời sập xuống cũng không có sợ.

Không giống hắn, từ khi sinh ra đến nay đều là một mình, dù có gặp bao nhiêu song gió lớn nhỏ cũng là tự mình chống đỡ.

“Không cần khách khí, ta thật cao hứng.” Nàng thu lại hộp cơm, thật muốn không cần rửa đi bởi vì hắn đã chạm qua a, ha ha. (Ying: thật không còn gì để nói *im de*)

“Ăn bữa cơm trưa của ngươi thật xấu hổ. Đúng rồi, nguyên nhân ngươi bị mắng là gì?” Hắn không nghĩ ăn không của người ta cái gì, nợ ân tình của người đã khó khăn, nợ ân tình của nữ nhân lại càng phải tính rõ ràng.

“Bảng kê khai kế toán của ta làm sai, bị chủ nhiệm mắng một chút.” Loại việc nhỏ đơn giản này nàng cũng làm sai, trước kia không biết đã làm bao nhiêu lần rồi như thế nào lại sai vậy?

“Mỗi người đều sẽ phạm phải sai lầm, nhìn ngươi chỉ cần biết cải thiện là sẽ tiến bộ thôi, ngươi có thể đi xem mấy quyển sách về hạch toán giá thành, quản lý kế toán cùng tài vụ quản lý phân tích (Ying: mấy cái loại sách này ta chịu không hiểu, đồng chí nào học kế toán chắc hiểu -_-), ta cảm thấy đó đều là sách tham khảo tốt.” Hắn lấy bút ở trong túi ra nhanh chóng viết một danh sách các tác giả cho nàng.

Hà Tĩnh Đình nhìn hắn múa bút thành văn, nghĩ rằng hắn cũng quá đề cao đi!

Tay viết ra sáu, bẩy bộ sách chuyên nghiệp, hắn bình thường đều xem những loại sách như thế này sao?

Thời gian làm việc đều vượt qua mười hai giờ, còn học tập chăm chỉ như vậy, thật là một cuộc sống khủng khiếp!

“Chữ của ta nhìn có hiểu không?” Hắn viết có chỗ ngoáy, vì bận quá không có thời gian chậm rãi viết, ngay cả tốc độ ăn cơm so với người khác cũng nhanh hơn.

“Ân, ta biết.” Chính nàng cũng không hiểu hắn như thế nào lại thân thiết đến vậy?

Hắn cơ bản là ở xa tận chân trời chỉ có thể thưởng thức không thể tiếp cận, mà nay lại ở cùng một nơi với nàng, nàng có mơ cũng không dám tưởng tượng nha!

“Sau khi tan tầm nếu ngươi không ngại nhiều việc, có thể tham gia thi khảo về vấn đề kế toán, còn có một ít về tài chính như là nghiệp vụ tin cậy, quản lý tài sản chờ quy hoạch, đối với tương lai đều có thể giúp ích.”

Nàng nhịn không được sợ hãi than:” Tổng giám đốc ngài thật là giỏi! Ngài đều thi qua sao?”

“Đó chỉ là kiến thức cơ bản thôi, không có gì, ta chính mình nếu không đúng như vậy như thế nào lại yêu cầu nhân viên mình phải tham gia?” Hắn khi học xong đại học đều đã làm qua hết rồi, hắn đứng lên vỗ vỗ quần áo.” Ta cần phải trở về, cám ơn cơm hộp của ngươi.”

“Không cần khách khí, cảm ơn ngài.” Nàng cũng đứng lên gật đầu đáp lại.

Ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng hắn dần dần đi xa rốt cục biến mất ở cửa phía bên kia, nàng mới dựa lưng vào tháp nước để cho hai chân như nhũn ra của nàng dựa vào.

Cuộc gặp gỡ hôm nay chính là bí mật lớn nhất của nàng, ai cũng không thể chia sẻ, nàng muốn một mình độc hưởng niềm ngọt ngào đó.

Không biét còn có thể có lần gặp lại tiếp theo không?

Nàng nhất định sẽ chờ, nhưng hắn còn lên đây sao?

Cho dù chỉ có một lần, cũng là kỉ niệm đáng quý nhất khi nhớ lại.

Hà Tĩnh Đình trở lại văn phòng làm việc, bạn tốt Lâm Ấu Chân cùng Giang Tú Vi đều tiến lên thân thiết hỏi:” Ngươi vừa mới đi nơi nào, có phải hay không chưa ăn?”

“ta đã ăn xong cơm hộp rồi.” Hà Tĩnh Đình cười đến chói cả mắt, áp lực buổi sáng bị mắng đều trở thành hư không.

Lâm Ấu Chân không hiểu được nàng như thế nào khôi phục tinh thần nhanh vậy, tò mò hỏi:” Có phải hay không có chuyện gì tốt a?”

Hà Tĩnh Đình đương nhiên muốn giữ bí mật, chỉ nói:” Là do hương vị đồ ăn rất ngon, chính là năng lượng tốt nhất đối với ta nha.”

“Tốt, tốt, tốt, mọi người cùng cái đèn pin con thỏ đều giống nhau, năng lượng hồi lại mười phần!” Giang Tú Vi vỗ vỗ bả vai hai vị đồng sự, cùng nhau trở lại vị trí tiếp tục công việc làm một ngày buồn khổ.

Chap 2.3

Edit: Ying

“Ân!” Hà Tĩnh Đình hiện tại chí khí tràn đầy, nàng càng cố gắng làm việc nhiều hơn, tan tầm xong còn muốn đi mua sách bởi vì nàng có “cao nhân” chỉ điểm, chính là trong lòng hắn là người cao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net