hắn không thương ta(full)-khải ly

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn không thương ta

Tác giả: Khải Ly

Editor: Ying

Nguồn: http://yingxy.wordpress.com

Văn án

Theo ba năm trước đây tiến vào công ty, Hà Tĩnh Đình cùng đa số nữ đồng sự giống nhau, thầm mến tổng giám đốc Từ Bối Nghị, hắn từng có một tình yêu vô cùng oanh liêt nhưng lại bị đối phương hung hăng làm thương tâm, biết rõ hắn bởi vậy mà không thể yêu nữa, nàng vẫn như cũ chờ đợi, vẫn như cũ trả giá.

Cuối cùng ông trời có mắt, rốt cục làm cho hắn phát hiện sự tồn tại của nàng…..

Từ Bối Nghị - ba mươi tuổi , không muốn mạo hiểm lần nữa, thầm nghĩ tìm một nữ nhân ôn nhu đơn thuần, hắn sẽ kết hôn sinh con, kết thúc trách nhiệm nhưng hắn sẽ không đem tâm của mình giao ra nữa.

Sau đính hôn, tình cũ lại nhanh chóng xuất hiện, châm lên ngọn lửa chưa tàn trong long hắn, vì thế trước kết hôn một ngày hắn liền hủy hôn. Nàng một mình chấp nhận quả đắng, rưng rưng rời khỏi, thành toàn cho bọn họ.

Mộng cũ tuy đẹp nhưng cũng dễ dàng tỉnh, rốt cục hắn hiểu được yêu nhất đều không phải ảo ảnh đi qua. Nhưng khi hắn bỗng nhiên quay đầu, nàng sớm đã khồng còn chờ đợi, rời xa thế giới của hắn, nàng một lòng bị hắn hoàn toàn dập nát, như thế nào có thể tái đầy đủ?

Hắn không chỉ cần vận may, khả năng còn cần thân tích*…..

*từ này bạn không hiểu nhưng qua sự giúp đỡ của nàng nOt thì từ này nghĩa là Nghị ca phải chủ động đi tìm Đình tỉ tỉ chứ không phải ngồi đợi tỉ ấy tự xuất hiện >_<

thank nàg nOt

Chap 1.1

editor: Ying

“Bội Nghị…..” Cho tới bây giờ, Hà Tĩnh Đình còn không quen kêu tên vị hôn phu của mình, giống như chỉ cần kêu lên tiếng thì mộng đẹp sẽ tỉnh lại.

Dù sao hắn cũng là tổng giám đốc cao cao tại thượng, nàng là tiểu kế toán lại có thể trèo cao, có thể nói là tổ tiên tích đức, tam sinh hữu hạnh(1).

Chủ nhật tuần vừa rồi, hai người đã tổ chức tiệc đính hôn tại gia môn của nàng, ba tháng sau hai người sẽ kết hôn sớm chiều ở chung, cùng nhau sinh dưỡng con cái, nếu may mắn trong lới chúc của mọi người có thể bạch đầu gia lão.

Chính là nàng có điểm không thể tin được, số phận của chính mình lại có thể may mắn như vậy sao?

Tựa như bỗng nhiên là người trúng giải thưởng lớn, nhịn không được sinh ra cái hoài nghi: may mắn này liệu có thể duy trì được bao lâu?

Như thế may mắn này sẽ là tốt hay là xấu?

Ai, nàng đối với chính bản than mình không có tin tưởng.

“Ân?” Từ Bối Nghị hai tay nắm tay lái, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, đáp lại một từ cho vị hôn thê.

Hắn lái xe luôn tuân thủ quy tắc, sẽ không phân tân nghe nhạc hoặc ngắm phong cảnh, đương nhiên cũng sẽ không thân thủ mà sờ sờ người bên cạnh.

“Em không biết nên quyết định khách sạn nào mới tốt? Có nơi là quang cảnh tốt, có nơi là không khí tốt, còn có nơi địa điểm tốt, anh nói nên làm cái gì bây giờ?” Vì tìm địa điểm tổ chức hôn lễ của hai người, nàng sớm cũng nghĩ, muộn cũng nghĩ, nghĩ đến đầu muốn nổ tung.

Khi đính hôn là có ba mẹ nàng làm chủ, dù sao các anh em của nàng đều đã sớm kết hôn,cứ y theo truyền thống mà làm. Lúc này ở Đài Bắc, tiệc mừng kết hôn lại thành trách nhiệm của một mình nàng, bời vì vị hôn phu cái gì cũng không có ý kiến, chỉ biết phụ trách chi tiền.

Nàng biết Từ Bối Nghị là cô nhi, đến năm mười hai tuổi mới được nhận làm con nuôi. Cha mẹ nuôi cùng hắn có quan hệ không mấy thân thiết, thậm chí còn có điẻm quá xa lạ. Đối với con dâu là Hà Tĩnh Đình, bọn họ mặc dù không thích nàng nhiều lắm, nhưng đối với nơi tổ chức hôn lễ chỉ cần là khách sạn năm sao, nơi họ có thể sử dụng tiền để khoa trương họ liền tận lực cấp.

“Khách sạn nào cũng đều được, em quyết định là tốt rồi.” Đối với chi tiết hôn lễ, Từ Bồi Nghị ba mươi tuổi cũng không có để ý, trong đầu hắn thường tự hỏi “Đại sự” nhiều lắm, loại việc nhỏ này cũng khiến cho vị hôn thê hao tổn tâm trí.

Năm đó vợ chồng Từ gia bởi vì không có con mà nhận nuôi hắn, rời đi cô nhi viện từ nay về sau số phận có thay đổi rất lớn. Hắn biểu hiện suất sắc nội trội vẫn chưa từng làm cho cha mẹ nuôi phải thất vọng. Hai mươi tuổi liền nhảy lớp lấy bằng, vừa tốt nghiệp vừa lấy được bằng đại học. Hai mươi bẩy tuổi ngồi vào được vị trí chức tổng giám đốc, tương lai sẽ kế thừa “công ty cổ phần tài chính khống chế Kình Vũ “ bao gồm: ngân hang, chứng khoán, đầu tư, kỳ hạn giao hàng, lĩnh vực tin cậy, hắn đều phải quen thuộc và nắm giữ. Bởi vậy, hắn đặt công việc lên hang đầu, tận lực làm việc hơn người thường, trừ bỏ đi làm chính là về nhà không có phiên diện giải trí.

Nếu muốn trở thành vợ của hắn, phải chịu cô đơn ngày đêm, cũng phải có cá tính độc lập. Hắn tin tưởng vị hôn thê hiện tại có thể làm được điều đó.

“Anh cũng không có ý kiến sao?” Nàng không thích thái độ này của hắn, giống như không đếm xỉa gì đến như là đi tham dự hôn lễ của người khác.

Nhưng ai kêu nàng đi yêu một cái nam nhân lãnh đạm, lạnh lùng như vậy chứ?

Ngay từ đầu hắn đã có biểu hiện thật sự rõ ràng, hắn chỉ có thể nhiệt tình được đến mức đấy, là chính nàng cam tâm tình nguyện, một mình nhảy vào bể tình. Nay trách được ai?

“Nhân vật chính là anh và em, khách sạn chính là làm nền, người khác sẽ không nhớ rõ.” Hắn nói thật thực tế, trang trí, âm nhạc, quang cảnh này đều sẽ quên, dù sao có kết hôn là tốt rồi, ngày hôm đó cứ là chính mình không cần phải diễn cho người khác xem.

“Ân……” Hắn nói cũng không phải là không có đạo lý, chính là nàng vẫn luôn hy vọng hắn có thể tích cực một chút, ít nhất đừng coi như việc không đáng lo như vậy.

Nếu là Nhan Tư Gia bạn gái trước của hắn, hắn hẳn là sẽ không lãnh đãm thờ ơ như thế đi?

Nàng không muốn nghĩ như vậy, nhưng lại không nhịn được mà nghĩ, nếu hôm nay hắn cùng Nhan Tư Gia kết hôn hắn có tùy tiện đồng ý chọn khách sạn nào cũng được hay không?

Lúc trước bọn họ yêu nhau nhiều như vậy, được mọi người chú ý. Đáng tiếc là sự việc lại có kết cục không mấy tốt đẹp, nhưng mà cũng nhờ như thế mà nàng từ một kế toán nhó mới có cơ hội trở thành nữ nhanh vật chính.

Nhìn hắn anh tuấn bên cạnh, ánh mắt thâm thúy, ngực nàng hơi hơi có chút đau, loại sự tình này là cảm thụ vừa yêu vừa đau, hắn khả năng cả đời cũng chẳng thể hiểu biết được.

Người khác nghĩ rằng nàng là chim sẻ bay lên làm phượng hoàng, nhưng không hiểu được rằng thứ nàng muốn chính là tâm của hắn.

Về việc chọn khách sạn qua lời nói đã xong, bên trong xe lại trở về trạng thái trầm mặc, hắn rất ít khi chủ động đối với nàng nói cái gì, giống như trong không gian này chỉ có mình hắn tồn tại, nàng cũng không phải là một nữ nhân rât hoạt bát. Hai người khi ở chung thường thường im lặng như vậy, nói như vợ chồng lâu năm cũng không giống, bọn họ trong lúc đó vẫn có một đạo hồng câu (cái này ta không rõ lắm nàng nào biết thì chỉ dùm ta với {{-_-!!}} )

Nàng không phải là không cảm giác được, mà là thực sự có cảm xúc, hắn ký thật cũng không yêu nàng.

“Đến nhà em rồi.” Lúc này hắn dừng xe cẩn thận quay đầu nói với nàng.

“Cám ơn”. Nàng cởi bỏ dây an toàn, mang theo chút chờ mong hỏi:” Muốn hay không đi lên nhà ngồi uống trà?”

Đêm nay hai người hẹn nhau đi ăn cơm, tại trên bàn hắn mở ra thực đơn thuận tiện cấp cho nàng những thứ tốt nhất, đồng thời nói hai người là vợ chồng sắp cưới. Còn không bằng nói như thầy giáo và học trò, như vậy không thể tính là ước hẹn, toàn thế giới hắn là chỉ có nàng chịu được sự vui vẻ này.

Hắn không có một chút suy nghĩ liền cự tuyệt :” Ngày mai chúng ta đều còn phải đi làm, anh không muốn quấy rầy giấc ngủ của em.”

“Ác…….” Hắn ngay cả lo lắng một chút cũng đều không có, nàng liệu không có sức hấp dẫn như vậy sao?

“Ngủ ngon.” Nói xong hắn nắm hai bả vai của nàng, cho nàng một nụ hôn tạm biệt thực mềm nhẹ, hắn luôn nho nhã lễ độ, tác phong quân tử, hôn môi cũng phải giống như lễ phép, thậm chí hắn còn chưa từng có ý định chân chính có được nàng. Chừng mực lớn nhất có thể cũng chỉ là hôn.

Nàng rất muốn nói cho hắn, nàng không phải là cô gái mười năm tuổi, nàng đã hai mươi lăm tuổi rồi, nếu muốn nhiều hơn một chút, mạnh bạo hơn nữa nàng cũng sẽ không sợ.

Nhưng có lẽ đối với hắn nàng không có cái loại lực hấp dẫn này, hắn chính là thản nhiên không chịu cùng nàng tiến thâm một bước.

Càng đáng buồn hơn là cho dù chỉ là chuồn chuồn lướt nước than thiết cũng làm cho nàng mặt đỏ tim đập, ai, nàng thực đáng thương mà cũng đáng buồn cười, chỉ có một người là có tình yêu.

“Ngủ ngon.” Tạm biệt vị hôn phu, nhìn hắn lái xe rời đi, Hà Tĩnh Đình hướng tới cao ốc mình thuê mà đi.

Ba năm trước đây sau khi tốt nghiệp đại học, từ ký túc xá trường đi ra, nàng liền thuê gian phòng này làm chỗ ở.

Nàng còn tận lực làm việc, kiếm tiến, nghĩ rằng tương lai có thể cùng vị hôn phu mua một gian phòng ở, cùng nhau xây dựng một gia đình nhỏ. Nhưng Từ Bồi Nghị có tiền, phòng ở cũng đã sớm mua lại còn là một nơi ở cao cấp, nàng cảm thấy chính mình không hề cống hiến, săp có một cuộc sống với chất lượng tốt nhưng lại không hề có cảm giác đạt được thành tựu.

Tuy rằng người khác đều hâm mộ vận may của nàng, thậm chí sau lưng còn nói nàng là vì tiền mà kết hôn, nhưng chỉ có chính nàng mới rõ, con người khi được sinh ra chung quy đều không phải là hoàn mỹ, nàng yêu nhưng cũng không được đáp trả, chỉ có thể coi là phù hợp với tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của Từ Bồi Nghị, ai biết được đây là may mắn hay là bất hạnh?

Đi về phòng, nàng tắm rửa thay quần áo ngủ nằm trên giường, chuẩn bị đi ngủ nhưng lại không có thấy buồn ngủ, dù sao một người có tình yêu, một người tổ chức hôn lễ khiến cho nàng thực dễ dàng bị mất ngủ.

Linh ~~linh~~

Điện thoại bên giường bỗng nhiên vang lên, nàng nghĩ rằng hẳn không phải là Từ Bồi Nghị, hắn căn bản không biết nàng có dùng điện thoại, mỗi lần liên lạc đều là gọi người đến chỗ nàng.

(1) ba đời có đức

Chap 1.2

Edit: Ying

Quả nhiên, người gọi đến là mẹ của nàng.

“Tĩnh Đình a ~~ mẹ đây!” tiếng nói của Lí Thu Nghi mang theo âm hưởng nông thôn, bọn họ một nhà đều ở Chương Hóa làm nghề nông chỉ có nữ nhi này học được đến tốt nghiệp đại học, còn ở tại Đài Bắc làm việc thật sự là ánh sang của cả nhà.

“Mẹ, như thế nào còn chưa ngủ?” Đã hơn mười giờ, bình thường chín giờ ba mẹ liền đi ngủ.

Lí Thu Nghi ha ha cười nói:” a, rất cao hứng nên không ngủ được.” Ngủ không được liền gọi điện cho nữ nhi.

“Chuyện gì mà cao hứng như vậy?” Hà Tĩnh Đình kì quái hỏi, là chị dâu hay em dâu có tin mừng sao?

Anh cùng em trai của nàng đều là tốt nghiệp trung học không bao lâu thì kết hôn, mẹ đã có ba đứa cháu trai cháu gái, mới năm mươi tuổi liền lên chức bà.

“Buổi tối hôm nay, ông ngoại cùng bà ngoại con qua đây uống trà, còn nói đến chuyện ngày đính hôn trước của con, nói cháu rể này thật anh tuấn lại nhiều duyên, ta nghe xong lập tức cười muốn xỉu. Bà ngoại còn nói con thật là có mắt nhìn, nhặt được người chồng tốt mọi mặt đúng là có phúc!”.

Ngày đó, tiệc đính hôn được tổ chức ở vùng sông nước huyện Chương Hóa, tiệc rượu bày luôn trong nhà của mình từ sân kéo đến tận lên nhà chính, nào nhiệt ồn ào, các giới truyền thông cũng đến đây nhưg lại bị che chắn ở một khoảng cách bên ngoài.

Người thân của Hà gia đều đáp ứng lời mời tham dự, nghe nói Hà Tĩnh Đình gà cho một nam nhân kim quy* (rùa vàng ý các đồng chí) đương nhiên bọn họ muốn tới để nhận thức, vừa thấy Từ Bối Nghị mọi người khen không dứt miệng, nói luôn đây không những là quý công tử, bộ dạng vừa anh tuấn lại vừa có khí chất, cái này thật đúng là tổ tiên phù hộ, thỏa đáng!

Nghe mẹ nói như vậy, Hà Tĩnh Đình mỉm cười nói:” Mọi người vui mừng là được rồi.”

Nàng hiểu được cả nhà nàng vui vẻ cỡ nào, từ khi còn nhỏ nàng đã được gia đình đặc biệt che chở, quý trọng. Khi nàng lên được Đài Bắc học đại học, cả nhà đưa nàng đến tận cửa ký túc xá, mua hết đồ dùng sinh hoạt hàng ngày mang vào giúp nàng, còn có một chiếc bút ghi hoàn toàn mới hình máy tính (Ying: bút gì mà hình máy tính -_- [] [] [] ), thậm chí còn mang theo rất nhiều hoa quả kính nhờ bạn cùng phòng chiếu cố nàng thật nhiều.

Nhà bọn họ không phải kẻ có nhiều tiền, nàng được hưởng những đặc lợi trên cũng là do trưởng thôn cấp (Ying: hjx….thế này ta cũng muốn -_-)

“Hiện tại phiền não nhất của mẹ chính là vào ngày kết hôn của con nên mặc cái gì cho tốt? Ba con đã tính đi làm một bộ tây trang, dù sao nam nhân mặc tây trang là đẹp nhất, vấn đề đã được giải quyết tốt, nhưng còn mẹ thì sao đây? Mẹ con làn da vừa đen lại vừa trắng, mặc váy cũng không đẹp, ai~~ thực phiền não.” Lí Thu Nghi vừa mang theo phiền não lại vừa mang theo sung sướng vui vẻ bởi vì việc vui của nữ nhi, nàng hưởng thụ loại phiền toái này.

“ Mẹ, người đừng khẩn trương như vậy khi con đính hôn không phải mẹ mặc một bộ âu phục màu đỏ hay sao? Mặc bộ đó là được rồi.” Ở cảm nhận của Hà Tĩnh Đình, mọi người trong nhà nàng đều là đáng yêu nhất.

“Không được!” Lí Thu Nghi kiên trì nói:” Ở tiệc đính hôn là được tổ chức ngay tại nhà chúng ta, ăn mặc bình thường một chút cũng không việc gì dù sao cũng đều là người nhà mình, nhưng ngày kết hôn của con là ở Đài Bắc, mẹ nhất định không thể để cho ngươi mất mặt, nếu không làm người ta khinh thường thì làm sao bây giờ?”

“Làm gì có nghiêm trọng như vậy, mẹ thực nghĩ loạn a!”

Mẹ con cùng nhau trò chuyện, Hà Tĩnh Đình nhìn lên đồng hồ đã chỉ mười một giờ, mẹ quả thật là hưng phấn quá, bình thường tiết kiệm bằng chết, hôm nay cư nhiên gọi điện thoại đường dài lâu như vậy. “Được rồi, mẹ, người buổi sáng năm giờ phải dậy, con sợ mẹ ngủ không đủ.”

“A a~~” Lí Thu Nghi ngáp một cái, ủ rũ nhưng vẫn có phần rất vui sướng. “Được rồi, mẹ ngủ tiếp đây, con cũng sớm đi ngỉ ngơ một chút”.

“Ân, con sẽ gọi điện lại cho mẹ sau”.

Ngắt điện thoại, Hà Tĩnh Đình nằm trên giường, trong lúc nhất thời không thể nói rõ tâm tình gì, mọi người trong nhà vì nàng mà cao hứng, nàng cũng hi vọng chính mính cũng giống như vậy mà cao hứng, nhưng không biết như thế nào để làm, chính là có chút không yên tâm bất an.

Chỉ mông đây chỉ là biến chứng trước hôn nhân, sau hôn nhân sẽ tự động khỏi hẳn.

Nhắm mắt lại, nàng nhịn không được nghĩ tới ba năm trước đây nàng nhận thức Từ Bối Nghị như thế nào, vụng trộm yêu thích hắn như thế nào, càng ngày càng gần hắn như thế nào nhưng lại vẫn là có một khoảng cách……

Mười giờ buổi tối, Từ Bối Nghị mở cửa nhà, đây là tòa nhà lớn qảng cáo rùm beng công nghệ quản lý, ra vào cần ba lượt xoát cùng mật mã, còn có cảnh vệ đi tuần tra, đèn điện giám thị phòng ngừa bọn trộm cướp hoặc người lạ xâm nhập.

Than là tổng giám đốc của Kình Vũ Kim Khống, hắn cần quyền riêng tư bởi vì mối tình mưa gió ba năm trước đây làm cho giới truyền thông ngắm đến hắn, cũng làm cho cuộc sống của hắn trở nên thần bí, bình thường hắn chỉ ở công ty không hề dự tiệc xã giao, cùng vị hôn thê ước hẹn cũng là ở khách sạn kín đáo hoặc ở chỗ ở của nhau, giảm bớt khả năng có cơ hội truyền ra bên ngoài.

Vào phòng hắn bỏ cặp công sự, bỏ đi tây trang, cà-vạt, áo sơ mi, cũng không tùy tiện vứt bừa bãi mà là chỉnh tề đề đặt trong chiếc giỏ đựng quần áo. Tuy có người giúp việc định ký đến quét dọn nhưng bình thường hắn cúng không thích bừa bãi.

Ba tháng sau, nơi này chuẩn bị có nữ chủ nhân vào ở, hắn cùng vị hôn thê Hà Tĩnh Đình, bọn họ sắp kết hôn sinh con cùng nhau sống cả đời.

Chap 1.3

Edit: Ying

Ba tháng sau, nơi này chuẩn bị có nữ chủ nhân vào ở, hắn cùng vị hôn thê Hà Tĩnh Đình, bọn họ sắp kết hôn sinh con cùng nhau sống cả đời.

Hắn không hối hận vì lựa chọn này, trên thực tế trong thâm tâm hắn đã suy nghĩ kí rồi mới quyết định. Tĩnh Đình là một nữ nhân tốt, ba năm khi nàng vào công ty hắn đã quan sát rõ ràng, đơn thuần nhu thuận ôn hoàn, thời gian gần đây nàng đã đến chỗ hắn ở, thay hắn giặt quần áo, làm tất cả mọi việc trong nhà tuy rằng hắn có nói đã có người giúp việc không cần nàng phải phiền toái. Nhưng nàng vẫn vui vẻ làm không ngừng, cuối cùng còn nấu một bữa ăn lớn làm cho hắn không thể không giơ ngón tay cái lên.

Hắn biết nàng thương hắn, điều đó rất rõ ràng. Nhưng mà hắn thực có lỗi, hắn không thể yêu thương nàng hoặc là hắn không thể yêu thêm bất cứ người nào nữa.

Khi còn ở cô nhi viện hắn chỉ có một người bằng hữu, sau này rời đi cô nhi việc cùng cha mẹ nuôi quan hệ cũng như một loại giao dịch. Vợ chồng Từ gia đã đến tuổi về già cần được nghỉ ngơi, hiện tại đã trở về ở tại biệt thự ở quê, hắn một tháng lại đi tìm bọn họ để ăn cơm một lần nói chuyện về tình trạng kinh doanh của công ty cho dù họ đã không còn nghĩa vụ với công ty nữa.

Điểm mấu chốt trí mạng là mối tình trước đã làm khiến cho hắn phong tỏa cửa tâm không cho bất luận kẻ nào tiến vào, như vậy sẽ không có chia lìa đau đớn nữa.

Vận mệnh do chính mình nắm bắt, hắn quyết định tương lai phải có một gia đình an ổn, sẽ đem con mình cho cha mẹ nuôi chăm nuôi đến khi trưởng thành (Ying: anh này có tư tưởng không đỡ được *cúi đầu rủa thầm*), hắn đem từng bước từng bước một hoàn thành kế hoạch này bất luận kẻ nào cũng không làm được gì để thay đổi ý định này của hắn.

Cởi quần áo, đi tắm rửa, hắn một bên sấy tóc một bên hướng thư phòng đi, còn rất nhiều công việc đang chờ hắn.

Khóe mắt nhìn thẳng, hắn nhìn quyển báo trên bàn ở phòng khách, bình thường hắn chỉ xem chuyên mục tài chính và kinh tế nhưng hôm nay có cái nhan đề báo hấp dẫn tầm mắt hắn.

Hắn cầm tờ báo lên, trên đó là ảnh chụp chung của hắn cùng Nhan Tư Gia, ở giữa còn còn đễ một chỗ trống, tiêu đề là:” Bạn trai cũ quyết định kết hôn, cô dâu không phải nàng, Nhan Tư Gia nói chúc phúc, chính mình sống rất tốt.”. Hắn lần nữa nhìn kĩ lại, bài báo trừ bỏ việc Nhan Tư Gia trả lời chuyện này còn tuyên truyền chính mình mới khai trương một spa Sức Sống quán, một bộ không có tình yêu cũng có sự nghiệp kiên cường.

Hắn quen biết Nhan Tư Gia ba năm trước, nàng là một nữ tử xinh đẹp tài tình, xuất thân gia đình thương nhân giàu có. Cho dù không có việc gì chỉ cần làm một cái thiên kim đại tiểu thư cũng không có người chỉ trích một câu nhưng nàng lại không làm vậy. Nàng thích làm nữ vương, hơn nữa còn là một nữ vương được mọi người kính trọng và yêu mến.

Vì thế nên nàng chụp quảng cáo, tham dự các bữa tiệc xa hoa, tự nghĩ trang phục tốt đẹp nhất cho mình, chu toàn cho rất nhiều người theo đuổi mình lúc đó, hưởng thủ cảm giác thích thú khi trở thành nữ vương, cuối cùng nàng chọn trúng Từ Bối Nghị. Một người tuy rằng không dụng tâm theo đuổi nàng lại là đối tượng khiến nàng mãi không thể quên.

Nàng có thể xem Từ Bối Nghị như mối tình đầu, bên cạnh hắn rất nhiều nữ nhân ong bướm mà nàng giống như tia chớp cắt qua bầu trời đêm làm hắn rung động, làm cho hắn yêu nàng sâu sắc muốn cùng nàng kết hôn. Bất đắc dĩ vì công việc quá bận, nàng bề ngoài vẫn tỏ ra quan tâm một mình hắn, nhưng cuối cùng hắn phát hiện ra nàng sau lưng hắn quan hệ với bạn đồng học của hắn. Vì thế mối tình của bọn họ hết thảy đều xong.

Chính hắn nổi tiếng không phân cao thấp, nhưng Nhan Tư Gia lại thông báo cho truyền thông hai người kết giao rồi lại chia tay đều gây ra sự chú ý cao của mọi người, cũng bới vậy làm cho hắn thừa nhận rất nhiều áp lực.

Mà nay hắn đã ba mươi tuổi cũng là lúc nên thành gia, hắn tìm một người có suất thân bình thường, một nữ nhân ôn nhu đơn thuần, lời thề không cho lịch sử tái diễn lần nữa.Hắn thầm nghĩ sẽ trải qua một cuộc sống bình tĩnh, những nhân tố gây ra hỗn loạn đểu phải bài trừ bao gồm cả tình yêu, thứ sẽ chỉ làm cho con người ta điên cuồng.

Linh~~linh linh~~

Buông tờ báo, di động bỗng nhiên vang lên, nhưng hắn nghĩ rằng hẳn không phải vị hôn thê gọi đến, nàng sẽ không như vậy đêm khuya còn quấy rầy hắn, nàng luôn rất ngoan (Ying: *hắc hắc* sau này anh muốn chị ý gọi chị ý cũng chẳng gọi…..ở đấy mà mơ hão -_-)

Nhìn thấy điện thoại báo hiện lên hai chữ “Tư Gia”, hắn chần chờ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net