ba. hiện trường vụ án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai ngày sau đó, Đội Điều tra số 2 nhận được cuộc gọi về vụ án thứ năm. 

Trương Hân tự cảm thấy sự thất bại não nề khi không thu hoạch được gì đáng kể, không một phát hiện và bước tiến nào tìm được nhờ sơ hở của hung thủ. Bởi vì thứ đó không tồn tại.

Bầu không khí trên phương tiện di chuyển của đội vẫn trầm lặng như cũ. Nhìn được Phùng Tư Giai ở ghế giữa đang thiếp đi, cậu biết mình không phải người duy nhất cố gắng vài ngày đây. Nhưng không phải cái gì cứ cố là được.





Cậu tựa hẳn đầu chếch lên trên ghế ngồi, mắt nhìn Thẩm Mộng Dao bên cạnh ghế lái, nhớ về lời cô đã nói với cậu hôm gặp nhau lần đầu. Đây là lần thuyên chuyển công tác cuối cùng, Trương Hân đã chấp nhận phi vụ nguy hiểm được ăn cả ngã về không này. Có thể đây là nhiệm vụ cao cả, hay năm người chỉ là một trong những con chuột bạch của chính phủ, biết thế nào được. Tất cả những gì cậu có bây giờ chỉ là những nạn nhân thảm thương của tên sát nhân kia mà thôi.

Vô thức, cậu đưa tay lên chạm vào chiếc thẻ nhân viên mới đeo bằng sợi dây qua cổ. Cậu không lựa chọn điều này, chắc đây là thứ người ta gọi tên trách nhiệm.





Chiếc Mercedes Vito nhanh chóng cũng dừng lại. Địa điểm lần này là tòa nhà thi công dở, chỉ toàn bê tông với bê tông. Do hiện tại là buổi sáng, nên nhìn nó cũng có vẻ sáng sủa và sạch sẽ? Hay cậu tự tưởng tượng ra điều đó? 

"Nơi hay thế này mà cũng tìm ra được." Viên Nhất Kỳ nhếch miệng, khóe môi hơi hở. Trương Hân không thấy ai phản bác, vậy nghĩa là cậu đã đúng. 

Cả đội tiến vào, trong mắt những cảnh sát khu vực, nhìn họ đều cuốn hút một cách lạ kỳ với bộ com lê đen cùng sơ mi trắng đồng phục. Hơi biệt lập, nhưng hôm nay Trương Hân chỉ có độc chiếc quần tây cùng sơ mi. Cậu cần thời gian tập làm quen với điều này.

Người báo án là đàn ông tầm 35 tuổi, vẫn đều đặn sáng sớm đến ngọn đồi chạy bộ. Phùng Tư Giai chống hông nhìn xung quanh một lượt rồi lặng lẽ thở dài. Hung thủ còn không thèm chọn nổi một nơi có toàn tường bao quanh, như thể chắc chắn sẽ không bị bắt gặp, và muốn thi thể được phát hiện sớm? Đúng là mấy lần trước đều không quá 48 tiếng đã được phát hiện, nhưng hiện trường lần này quá chăng là mạo hiểm đi. 

Rốt cuộc là hắn muốn gửi gắm cái gì? Một lời thách thức?


Trương Hân lắc đầu mạnh, gạt bỏ chuyện đó ra khỏi đầu. Hiện tại cần làm việc cho hiện tại. Vì mải nghĩ nên từ lúc bước vào, cậu vẫn chưa xem qua thi thể, mà khá chắc là vẫn y hệt những lần khác. Lý Giai Ân, người tốt nghiệp để làm chuyên viên pháp y sẽ làm việc đó, trong lúc Viên Nhất Kỳ và Phùng Tư Giai lo chuyện lời khai. Cậu từng đọc qua một cuốn tiểu thuyết, sau này luôn nhớ về phương châm của nhân vật đó. 

"Thi thể 30, hiện trường 70." Tức nếu mà đem ra so sánh, tỉ lệ hiện trường để lại nhiều điều cần khám phá hơn tử thi là vượt trội. Cậu xoay người về phía cửa, muốn đi xem hết công trình này. Không thể đánh giá vụ án này là vô vọng được, khi mọi người đều đang nghiêm túc đối đầu. 

Tầng một, tầng hai, đến tầng ba thì lại được xây trọn vẹn 4 bức tường. Rõ ràng tòa nhà này vẫn có chỗ kín đáo, càng cố gắng tiếp cận mục đích của hung thủ càng xa vời. Bởi căn phòng không được cung cấp đủ ánh sáng dù đang gần trưa, Trương Hân nghiêm túc mở đèn pin rọi kĩ mép tường dài. Cậu cảm giác được tên sát nhân nhìn vậy mà không phải vậy. Cảm xúc, cái mọi người cho rằng hắn không có, cậu lại nghĩ một cách rất khác.





Cạch.





Viên Nhất Kỳ khịt mũi, nghiêng đầu. "Mấy cậu có nghe tiếng gì không?" 

Lý Giai Ân nhìn Phùng Tư Giai, dùng ánh mắt phủ nhận.







Trương Hân sững người vì tiếng động lạ phía sau, tiếng bấm bút rất to. Cậu giơ hai tay nắm chặt cao đến giữa đầu, chầm chậm xoay người.


Khẩu Beretta 92 đậm hơi thở cổ điển của Ý với màu bạc lạnh đang hướng thẳng đến đầu cậu, mà người cầm súng lại chính là đội trưởng - Thẩm Mộng Dao. Lúc đó cậu giật mình đến nỗi, không nghĩ được đến chuyện cô có thể là kẻ sát nhân bị truy đuổi. 

"Đội trưởng..."

"Cô là ai?" Thẩm Mộng Dao chặn lời, đôi mắt nheo lại chỉ có sát khí. 

Trương Hân bày vẻ mặt sợ hãi khốn khổ, không biết cô đang hỏi điều gì. Lòng cầu mong đây là trò đùa chào mừng người mới, dù điều này quá trớn thật; nhưng nếu không phải, biết đâu cậu sẽ chết ngay lúc này, khi còn chưa biết nổi một chút gì về hắn. 


"Xuất hiện giữa lúc hỗn độn, lí lịch sạch bóng, đến cả nơi ở lúc trước cũng không hề liên quan chút nào đến chuỗi án mạng này." Thẩm Mộng Dao đã bất mãn, từ giây phút nghe lệnh từ cấp trên. Một kẻ ở ngoại thành lại được chuyển thẳng đến đội của cô, nghe có lí không cơ chứ? Phàm là người đứng đầu, dù chức vụ nhỏ, cô cũng có giác quan nhạy bén của riếng mình. Cô biết rõ, Trương Hân không phải người đơn giản như cái cách cậu thể hiện.


"Ngày đầu tiên đến Sở, cô đã ngồi ở chỗ của tôi đúng chứ? Trong phòng họp, và cả bàn làm việc." Trương Hân trước sau như một, nhất định không thay đổi biểu cảm dù cô có nói gì đi nữa. Câu hỏi này, Thẩm Mộng Dao cũng biết sẽ không nhận được câu trả lời chân thật. Nếu như chỉ đơn thuần nghe được cuộc trò chuyện này qua mặt chữ, hẳn ai đó sẽ cảm thấy cô là một kẻ hẹp hòi ham muốn bảo vệ quyền lực. 

"Hai đêm vừa qua, tại sao cô lại đến văn phòng? Muốn tìm được điều gì ở đó sao?" Thẩm Mộng Dao càng nghĩ càng có nhiều điều khúc mắc. Ngay lúc này, cô tự cảm thấy mình quá vội vàng. Lần này không thu hoạch được gì, sau này sẽ càng khó phát hiện ra lỗ hổng lần nữa. 


Trương Hân nghĩ mình nên lên tiếng.

"... Đội trưởng... "


"Chị!" Viên Nhất Kỳ to tiếng khi vừa ló được mặt vào phòng. Nó chạy vội đến bằng đôi chân hấp tấp, dù là có chuyện gì đi nữa, nó cũng cảm nhận được sự căng thẳng trong bầu không khí này quá rõ ràng. 


Chẳng có ai kịp đáp lời nó, bởi vì tốc độ di chuyển của viên đạn nhanh hơn gấp trăm lần. 











Tất cả những gì mà Phùng Tư Giai và Lí Giai Ân ở cách đó hai tầng nghe thấy, chỉ là một tiếng hét thất thanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net