Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01.

"Nhà trọ Lai Phúc" là tên của một nhà trọ, nghe vô cùng quê mùa, dường như là cách đặt tên từ thế kỷ trước. Nhưng Lý Vấn Hàn lại vô cùng thích, cậu nghe xong cảm thấy vô cùng thân thiết. Bởi vì cậu là một chú Shiba, có rất nhiều đồng loại cũng có tên na ná như vậy.

Cậu mới trở về từ Hàn Quốc, khi về nước liền chuẩn bị vào ở căn trọ này. Cậu lựa chọn nơi đây là vì vị hôn phu của cậu cũng ở nơi này.

Vị hôn phu của Lý Vấn Hàn, khi còn bé cậu đã gặp qua. Khi đó cậu vẫn chưa đến thế giới con người sinh sống, tất cả mọi người đều ở trên núi. Hàng xóm nhà Lý Vấn Hàn là một gia đình gấu. Trưởng bối trong nhà nói, làm một cuộc hôn nhân trẻ con đi, về sau lỡ như ra ngoài cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau. Vì vậy cậu có một vị hôn phu.

Nhưng thời gian xa nhau quá dài, ấn tượng còn sót lại của Lý Vấn Hàn đối với chú gấu kia chỉ là hắn cao hơn cậu một chút, cường tráng một chút. Mẹ nói, gấu là loài động vật lợi hại, về sau có thể bảo vệ cậu.

Khi Lý Vấn Hàn đến thế giới con người phát triển, chú gấu kia nhỏ hơn cậu vài tuổi, qua vài năm mới rời núi. Khi đó Lý Vấn Hàn đã đi Hàn Quốc.

Tóm lại giữa bọn họ đã rất nhiều năm rồi chưa liên lạc, cũng không biết tướng mạo sau khi hóa thành người. Thẳng đến gần đây cậu trở về từ Hàn Quốc mới thu được tin tức mà đối phương dùng cách của yêu quái truyền đến. Đối phương nói cho cậu một địa chỉ: Nhà trọ Lai Phúc, Số U-9, đường Thanh Xuân.

Lý Vấn Hàn tìm tới đây. Trên lưng cậu đeo một cái túi lớn, tay kéo vali, đứng trước cửa nhà trọ.

Vị hôn phu của cậu vậy mà cũng không ra đón? Tại sao có thể như vậy? Lý Vấn Hàn không hài lòng với vị hôn phu này, dù cho cậu không nói cho đối phương biết rõ thời gian cụ thể, nhưng nếu đối phương là gấu thì hẳn là yêu quái lợi hại hơn cậu. Yêu quái lợi hại như vậy, chẳng lẽ không thể cảm nhận được khí tức của cậu?

Cậu đứng trước cửa một lát, thời tiết vô cùng nóng, nóng đến cậu muốn lè lưỡi. Nhưng sống ở thế giới loài người lâu rồi nên cậu biết không thể làm những hành vi như vậy nên đành nhịn xuống. Cậu tự tay lau mồ hôi, kiên trì nhấn chuông cửa.

Khoảng chừng mười giây sau, có... yêu quái ra mở cửa rồi. Đây là một yêu quái, Lý Vấn Hàn nhìn qua hình dạng của hắn liền biết rõ, con người ít ai có thể xinh đẹp đến vậy. Chẳng lẽ hắn là vị hôn phu của mình? Không giống lắm, tuy vóc dáng cũng không quá thấp, nhưng dáng người thoạt nhìn rất nhỏ, một mình Lý Vấn Hàn có thể đánh thắng 2 người như vậy.

Cơ mà hôn phu của cậu là gấu.

"Cậu là?" Cả hai đồng thanh hỏi.

Bầu không khí thoáng chốc vi diệu, không biết tại sao, Lý Vấn Hàn rất muốn đánh nhau với hắn, cảm giác, cảm giác giữa hai người có một mối quan hệ đối địch không rõ.

Nhưng đối phương nhanh chóng nở nụ cười, giọng mềm mềm "Cậu là Lý Vấn Hàn đúng không?"

Lý Vấn Hàn nhíu mày "Cậu biết tôi?"

"Biết chứ." Đối phương nói, định giúp cậu kéo vali vào. Nhưng Lý Vấn Hàn lại không nỡ, sợ hắn xách không nổi. Cậu ném cho hắn một ánh mắt khinh thường, tự mình xách hai vali vào, vừa đi vừa hỏi "Cậu là yêu quái gì? Tên gì?"

Đối phương nói "Tôi là gấu..."

Lời của hắn bị ngắt rồi, bên trong có ai đang nói to "Cái thùng ngâm chân mới này là Hy Hy mua cho Hàn Hàn đấy à?"

Đối phương lên tiếng "Đúng."

Hắn quay lại nhìn Lý Vấn Hàn, phát hiện biểu cảm trên mặt Lý Vấn Hàn vô cùng phức tạp mà nhìn hắn, ánh mắt dò xét hắn từ đầu tới chân, dùng ánh mắt vô cùng không muốn tiếp nhận.

"Sao cậu lại nhìn tôi như vậy?" Hà Sưởng Hy có chút không vui. Hắn dễ gần như vậy, vậy mà đồng bọn mới tới rõ ràng đang khinh bỉ hắn.

Trong lòng Lý Vấn Hàn vô cùng không đồng ý với vị hôn phu này. Đã nói là gấu mà? Không phải gấu sẽ vô cùng cường tráng sao? Nhìn cái chân nhỏ xíu mảnh khảnh này, sợ trên giường cũng chả có tí khí lực gì. Còn là hôn phu.... hay gọi là hôn thê đi?

Được rồi, dù sao cậu cũng là công, tìm lão công hay lão bà đều như nhau thôi, cứ vậy đi. Thế là cậu đặt hành lý ở phòng khách, một tay ôm chầm lấy eo Hà Sưởng Hy, khí phách nói "Đi thôi, chúng ta ở phòng nào?"

Hà Sưởng Hy "???" Hắn nhìn nhìn cánh tay, có chút khó hiểu, "Cậu không phải hôn phu của Gia Nghệ à?"

"..." Lý Vấn Hàn suy nghĩ một chút, trong trí nhớ của cậu, vị gấu khi tên là "Tiểu Tân". Gia Nghệ là tên hiện giờ của hắn à? Bất quá cậu phát giác ra bản thân mình đã hiểu lầm cái gì, hỏi "Cậu không phải Gia Nghệ?"

"Tôi là Hà Sưởng Hy." Hà Sưởng Hy vui vẻ, hắn không gạt tay Lý Vấn Hàn, ngược lại còn ôm cậu, đem những lời chưa nói hết, "Tôi là gấu mèo nhỏ, cậu có thể gọi tôi Hy Hy."

"À." Trong lòng Lý Vấn Hàn vô cùng lúng túng, nhưng sắc mặt như thường, vô cùng khách khí hỏi "Vậy bây giờ Gia Nghệ có ở đây không?"

Cậu lại mong đợi bị hôn phu lần nữa. Cậu đã nói, là gấu sao mà gầy yếu vậy được. Phải biết rằng cậu chính là lo thân mình chỉ là con chó nhỏ, đánh không lại gấu, sợ sau này mình bị bắt nạt, vậy nên đã cố gắng rèn luyện, luyện dáng người vừa mạnh vừa cường tráng. Hôm nay cậu đã mạnh như vậy, vị hôn phu ít nhất phải ngang sức ngang tài với cậu mới được.

"Đang ở đây, nhưng cậu ấy đang... bị đau bụng rồi." Hà Sưởng Hy có chút ngại thay Gia Nghệ, giải thích, "Cậu ấy đang đi vệ sinh, sẽ ra ngay thôi. Trước tiên tôi dẫn cậu làm quen chỗ này đã."

Trong lòng Lý Vấn Hàn thầm nghĩ gấu thì bị đau bụng kiểu gì, chẳng lẽ ăn nhiều mật ong quá? Bất quá cái này có chút cố tình gây sự, chính cậu cũng chỉ là đang đoán mò, không thật sự để trong lòng. Mặc dù bọn họ là yêu quái, nhưng sau khi hóa thành người, đều sẽ có chút khuyết điểm của con người. Ví dụ như con người không có cách tự bảo vệ chính mình, vô cùng dễ bị thương, sau khi cậu biến thành con người còn hay bị dị ứng, nhưng nguyên hình thì sẽ không.

Cậu đi theo Hà Sưởng Hy nhìn quanh một lần, chào hỏi với những hàng xóm mới.

Nhà trọ này có ba tầng, tổng cộng chín phòng. Hà Sưởng Hy nói Gia Nghệ ở phòng 301, kế bên 302 là của một con Koala, bây giờ đang ngủ, 303 là mèo, đang giao phối với bạn trai trong phòng nên cũng không đi ra.

Lầu hai phòng 204 là một chú thỏ, bây giờ đang giúp Lý Vấn Hàn chỉnh đốn phòng ốc. Tuy Lý Vấn Hàn có thể sẽ ở cùng Gia Nghệ nhưng vẫn phải chuẩn bị riêng cho cậu một phòng, chính là phòng 205. Phòng 206 hiện đang bỏ trống, vẫn chưa có yêu quái vào ở.

Hà Sưởng Hy ở tầng một, phòng 109 nên đã ra mở cửa cho cậu. 108 là một chú heo, bây giờ đang ở phòng 205 giúp Lý Vấn Hàn sắp xếp, đang ở cùng thỏ tinh Quản Nhạc. Vừa rồi chính là cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ, Hà Sưởng Hy nghe có liên quan đến mình nên phải trả lời một câu. 107 là một con Alaska, bây giờ đang ra ngoài.

Lý Vấn Hàn tới trước 205, chào hỏi cùng hai vị yêu quái đang giúp cậu dọn phòng.

""Xin chào, tôi là Trần Hựu Duy, heo." Tiểu Trư tiên sinh vươn tay về phía cậu, hắn rất cao, Lý Vấn Hàn lại càng hoảng sợ, phải ngẩng đầu mới có thể nhìn hắn. Nhưng hắn lớn lên vô cùng xinh đẹp, Lý Vấn Hàn nhớ trong phim và truyện của loài người luôn hình dung heo tinh vô cùng xấu xí, nhưng thật ra vô cùng buồn cười. Dường như chẳng yêu quái nào lớn lên xấu cả, trừ phi cố ý biến hình, bằng không thì mang chút lệ khí.

"Tôi là Quản Nhạc, là một con thỏ." Bé thỏ cũng hướng cậu chào hỏi. Thỏ tinh ngược lại vô cùng khéo léo xinh đẹp, thoạt nhìn vô cùng thân thiết, hắn nói với Lý Vấn Hàn, "Hoan nghênh đến với nhà trọ Lai Phúc, nghe nói..." Hắn để tay bên miệng, nói nhỏ, "Gia Nghệ là vì cậu mới đổi tên thành như vậy. Nơi đây vốn dĩ tên nhà trọ Yêu Quái."

"Nhà trọ Yêu Quái tên nghe quá rõ ràng đúng không?" Hà Sưởng Hy nói, "Vừa nghe là biết yêu quái ở rồi."

"Bình thường con người sẽ không tin là thật." Quản Nhạc liếc nhìn hắn một cái, vừa cười vừa tiến đến bên tai Lý Vấn Hàn, nói cho cậu biết một bí mật, "Cậu ấy thích Gia Nghệ."

Lý Vấn Hàn gật gật đầu. Cậu đã hiểu, khó trách vừa nhìn thấy Hà Sưởng Hy, cũng rất muốn đánh hắn.

"Nhưng mà cậu cũng đừng để trong lòng, cậu ấy chỉ nghĩ nghĩ vậy thôi." Quản Nhạc cười híp mắt nói, "Cậu ấy cùng Koala kia mập mờ lắm."

"Không có, cậu không được nói bậy." Hà Sưởng Hy đánh hắn một cái.

"Không được nói bậy rằng cậu thích Gia Nghệ, hay là không được nói bậy cậu với Koala mập mờ?" Quản Nhạc hỏi hắn.

Hà Sưởng Hy trả lời "Đều là nói bậy, tôi đều không có. Tôi, tôi thích Trần Hựu Duy." Hắn ôm lấy cánh tay Trần Hựu Duy.

Trần Hựu Duy vô cùng phối hợp, trở tay ôm vai hắn, "Được, tôi tiếp nhận cậu rồi."

Quản Nhạc nhìn bọn họ ồn ào.

Lý Vấn Hàn đứng bên cạnh nhìn xem, chắc là cậu đã nhìn rõ ràng, cảm tình giữa các yêu quái này đều rất tốt. Xem ra chỗ này cậu có thể ở rất thoải mái.

Lý Vấn Hàn giúp bọn họ một tay, dọn dẹp xong gian phòng, sửa sang lại hành lý. Trong phòng có một thùng ngâm chân mới do Hà Sưởng Hy mua cho cậu, Quản Nhạc giúp cậu chuẩn bị một ít khăn tay, khăn ướt, khăn lau mặt và các đồ dùng khác, còn có phấn ngũ hắc phòng ngừa yêu quái rụng lông. Trần Hựu Duy tặng một bộ ấm trà nhưng sợ cậu không thích uống trà nên chuẩn bị thêm ly uống nước, ly uống bia, ly giữ ấm.

Tên Koala kia cũng đến rồi, mơ mơ màng màng gõ cửa, còn tặng cho cậu một cái gối, nói là nằm ngủ rất ngon. Con mèo kia nằm trên vai một nam nhân, hẳn là bạn trai của hắn, lớn lên vô cùng đẹp, còn là con người?

Là con người duy nhất lẫn trong đám yêu quái, vẫn nhìn ra được có chút sợ hãi. Nhưng cũng dễ dàng nhận ra hắn có thể đang giả vờ, hai tay bỏ trong túi quần, đem một túi đồ ăn vặt lớn bỏ lên bàn liền quay người đi. Nhưng vừa ra đến cửa liền nghe được thanh âm "Aa, ài đừng liếm nữa, đau đau đau... Minh Minh."

Lý Vấn Hàn ánh mắt đầy chấm hỏi

Quản Nhạc buông một tay "Trên lưỡi mèo có gai ngược."

Lý Vấn Hàn nghĩ nghĩ đúng là vậy. Cũng may trên lưỡi cậu không có, không biết gấu có hay không... Lại nói con gấu đó đâu rồi? Tất cả bạn cùng trọ cậu đều đã gặp qua, kể cả Alaska ra ngoài cũng đã trở về. Hắn tên Hạ Hãn Vũ, lúc nãy ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn để chào đón Lý Vấn Hàn đến.

Chỉ có vị hôn phu trong truyền thuyết kia, Gia Nghệ, đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện.

"Đúng rồi, Gia Nghệ đâu?" Quản Nhạc cũng nói, "Cậu ấy đang làm gì vậy?"

"Cậu ấy bị đau bụng." Vẫn là Hà Sưởng Hy nói. Hắn liếc nhìn Lý Vấn Hàn, "Tối hôm qua quá hưng phấn, đứng trên ban công nhảy múa cả đêm. Hình như gió đêm thổi vừa lớn vừa lạnh..."

"Có đau bụng thì cũng phải ra chứ." Quản Nhạc nhìn đồng hồ một chút, "Hàn Hàn đã đến hơn 1 tiếng rồi."

Hơn một tiếng, rõ ràng Gia Nghệ vẫn chưa xuất hiện, rốt cuộc hắn đang làm gì?

"A--"Hà Sưởng Hy sợ hãi kêu một tiếng, sau đó che miệng lại, "Không phải cậu ấy lại... biến rồi chứ..."

Quản Nhạc biến sắc, lát sau lại bật cười, hắn nhìn về phía Lý Vấn Hàn, ý vị trong ngữ khí trở nên sâu sắc, "Vậy thì có chút thú vị rồi."

"Vậy cậu đi tìm cậu ấy đi." Quản Nhạc nói với cậu, "Cậu ấy ở phòng 301, có lẽ không có ở trong toilet đâu, chỉ là không dám ra ngoài."

"Tại sao?" Lý Vấn Hàn có chút khó hiểu, "Sợ tôi? Tôi đáng sợ vậy à?"

"Cậu đi xem là biết." Quản Nhạc thúc giục nói, "Dẫn cậu ấy xuống ăn cơm."

Lý Vấn Hàn mang tâm trạng buồn bực lên lầu, cửa phòng 301 khóa kín, trước cửa phòng còn treo hình một chú chó, là hình chó shiba đang mỉm cười.

Cậu tự tay gõ cửa.

"Ai vậy?" Trong cửa truyền đến một giọng nói, là giọng nam rất ôn nhu.

Lý Vấn Hàn dừng một chút, "Tôi, Lý Vấn Hàn."

Trong phòng im lặng một hồi, rất lâu sau, mới nghe được giọng đối phương nói, "Vào đi."

Lý Vấn Hàn đẩy cửa ra. Không có yêu quái, chỉ có gian phòng gọn gàng sạch sẽ. Đang lúc nghi ngờ lại nghe thấy giọng nói truyền từ dưới đất lên, chính là giọng nam vừa rồi, "Em ở đây."

Lý Vấn Hàn cúi đầu xuống, phân biệt cả buổi mới nhìn rõ bên chân có một viên kẹo dẻo.

--- kẹo dẻo?

"Thật xin lỗi, em ngã bệnh, có chút suy yếu nên tạm thời chỉ có thể biến trở về, cũng không thể biến thành người." Đối phương nói với cậu, "Anh có thể nâng em lên không? Tự nhảy xuống có hơi lâu."

Thật lâu sau Lý Vấn Hàn vẫn không nói câu nào.

Rất rất lâu sau.

"Cậu là Gia Nghệ?"

"Đúng."

Lý Vấn Hàn đóng cửa cái ầm

Cậu mới không cần, một viên kẹo dẻo, làm hôn phu của mình!

-TBC-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net