Câu chuyện số 5: Lý lẽ của tình yêu (Hân Ngôn và Kim Khổng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nhận được cuộc gọi báo tin bất ngờ, Ngu Thư Hân lái xe đưa Dụ Ngôn đến dưới chung cư của Kim Tử Hàm trước, còn mình sau đó mới đi xem Khổng Tuyết Nhi có sao không sau.

Trước lúc Dụ Ngôn xuống xe, Ngu Thư Hân cẩn thận dặn, “Em lát nữa đi vào cẩn thận nhá! Có chuyện gì thì bấm gọi, hay bấm chế độ “SOS” cho chị, chị sẽ tới ngay”. Cô thật tâm lo lắng cho người yêu, tay vẫn nắm chặt tay em ấy không muốn rời. Dù biết lần này em ấy là đi an ủi Kim Tử Hàm, nhưng cô vẫn lo lắng cô nhóc họ Kim uống say, nghĩ không thông, dẫn đến nhiều chuyện chẳng hay, gây an nguy đến tính mạng, sức khỏe thì không tốt.

“Biết rồi. Em cũng không phải con nít đâu. Em tự bảo vệ mình và người khác được. Chị quên em là sư tử à!”, Dụ Ngôn gồng tay lên nói. Cô tỏ ra mình vô cùng mạnh mẽ, không sao, có thể bảo vệ người khác được, sau cùng cũng là do cô không muốn người thân bên cạnh lo lắng, đặc biệt là với người mình yêu. Xong, cô cũng thật sự mạnh hơn Ngu Thư Hân rất nhiều vào những lúc bình thường, thậm chí bờ vai cũng rộng hơn cả chị ấy và thật sự nhìn vào khi cả hai đi bên nhau thì cô lại có phần như một “tổng công” hơn chị ấy, nhưng sự thật… “đau thương” lắm.

“Ừm, em là sư tử, nhưng là sư tử mèo đáng yêu của chị. Hahaha!”, Ngu Thư Hân bật cười trêu. Sau kéo Dụ Ngôn vào hôn vội một cái ngay môi, rồi mới để em ấy đi lên xem tình hình của Kim Tử Hàm.

“Coi chừng em đó!”, Dụ Ngôn giơ nắm đấm đe dọa người yêu.

Ngu Thư Hân rùng vai vờ sợ hãi trêu Dụ Ngôn, nhưng tay lại nghiêm túc giúp em ấy mở dây an toàn, rồi mở cả dây an toàn của mình, chồm người qua mở cả cửa xe đầy ân cần.

“Không phải xe chị xịn lắm à? Ấn nút cái là cửa tự động mở được mà”.

“Ừm, thì xe chị tốt. Cơ mà chị thích chồm người mở cửa cho bé yêu của chị vậy á! Em không biết à? Lúc chị chồm qua như vậy ngửi được không ít hương vị trên cơ thể Ngôn bảo bảo của chị đó nha!”, Ngu Thư Hân tinh quái cười.

“Chị đúng là “Đăng Đồ Tử” mà. Chỉ có fan của chị yêu chị mới cho rằng chị là tiểu khả ái đáng yêu”, Dụ Ngôn mắng yêu Ngu Thư Hân. Tiện tay búng vào trán chị ta một cái rõ đau. Sau lập tức rời xe. Trước khi đi lên chung cư của Kim Tử Hàm không quên bảo, “Chạy xe cho cẩn thận đó. Đồ của em, dù là ai làm sứt mẻ miếng nào em cũng không để yên đâu nghe chưa!”.

Ngu Thư Hân biết Dụ Ngôn ý bảo rằng cô là đồ của em ấy, nên không được bị thương (sứt mẻ), quan tâm theo kiểu khá “đặc chủng binh”, trong lòng thầm hạnh phúc ngập tràn, cười tươi gật đầu, đáp, “Vâng! Lời của Ngôn bảo bảo đúng hết á! Đồ của Ngôn bảo bảo chỉ cho Ngôn bảo bảo làm sứt mẻ thôi nhé!”.

“Không”.

“Hả?”.

“Hả gì? Lái đi đi, em đi lên. Nói chuyện hoài hồi chắc tới nơi lại hỏng chuyện. Nhớ mà nghe lời đó. Chạy xe cẩn thận, biết chưa?”.

“Vâng vâng vâng! Mà em lên trước đi, chị đợi khi nào em vào trong an toàn rồi chị sẽ đi sau”.

“Gì? Ngôn tình gì vậy? Từ đây đi vào cổng chưa đến hai trăm mét nữa”, Dụ Ngôn cười khổ.

Ngu Thư Hân dẩu môi, đáp, “Kệ chứ! Chị là đồ có chủ, chị thích lo cho chủ của mình. Em mau đi đi. Đi vào rồi chị đi”.

“Ha!”, Dụ Ngôn thở dài. Sau cô vội vã hôn Ngu Thư Hân đang ló đầu qua cửa xe nói chuyện nãy giờ, rồi vội vội vàng vàng chạy đi vào cổng chung cư đang mở.

Ngu Thư Hân từ đầu đến cuối đều kiên trì nhìn Dụ Ngôn chạy đi, đến khi thấy em ấy đi hẳn vào trong, chắc rằng nếu có chuyện gì cũng có bảo vệ ở đó rồi liền đeo lại dây an toàn của mình, nâng kính cửa, rồi khóa cửa an toàn xong mới lái xe đi. Cô không vội lái xe ngay về Ký túc xá như dự ban đầu, mà thay vào đó là lấy điện thoại ra điện cho Khổng Tuyết Nhi trước.

Điện thoại reo một lúc thì Khổng Tuyết Nhi bắt máy.

“Alo! Tuyết Nhi! Chị Thư Hân này! Em đang ở đâu đấy?”, Ngu Thư Hân hỏi.

“…”.

“Hả? Tầng thượng Ký túc xá? Em làm gì trên đó? Hít khí có mùi khói xe à?”, sắc mặt của Ngu Thư Hân khẽ biến. Cô lo lắng đứa nhỏ Khổng Tuyết Nhi sẽ nghĩ quẩn. Dù bình thường đứa trẻ ấy là “Khổng đại tráng”, luôn biết an ủi người khác, lại trông mạnh mẽ, nhưng khi dính đến chuyện tình cảm thì… khó nói lắm.

“…”.

“Ờ! Thì hôm nay chị đi với Ngôn. Cơ mà, chị muốn nói chuyện với em. Ở yên đó, chị về ngay. Cấm em đi đâu trước khi chị về đó, không thì đừng trách chị mạnh tay nhá!”, Ngu Thư Hân giọng nửa thật nửa đùa vờ đe dọa.

Khổng Tuyết Nhi đầu dây bên kia cũng đáp ứng Ngu Thư Hân nhiều lần sẽ đợi bằng thái độ bình ổn, nên sau đó cô mới tạm yên tâm, tắt điện thoại, rồi nhanh chóng lái xe về Ký túc xá trong đêm.

Trong khi Ngu Thư Hân đang cố chạy về Ký túc xá xem tình hình của Khổng Tuyết Nhi, thì mặt khác Dụ Ngôn đã dừng chân trước cửa căn hộ chung cư của Kim Tử Hàm.

Dụ Ngôn đưa tay ấn nút chuông cửa ba lần, mỗi lần cách mười giây, sau chờ thêm năm giây thì cửa “lạch cạch” mở.

Kim Tử Hàm đã say khước, mặt đỏ ửng, mắt đỏ hoe vẫn còn đọng nước, tóc rối bù xù, áo quần xốc xếch, tay vẫn cầm lon bia đang đã uống nửa xuất hiện trước mặt Dụ Ngôn, khiến cô vừa lo lắng, vừa không khỏi nhíu mày trước sự buông thả của người mà mình xem là em gái nhỏ từ hồi còn trong “Thanh 2” đến bây giờ.

Kim Tử Hàm đã say khước vừa nhìn thấy Dụ Ngôn liền cười khúc khích, tay chân loạng choạng cố bám vào người của đối phương, kêu, “A! Chị đến rồi. Em còn lo chị sẽ không đến cơ. Tốt quá rồi. Nào! Vào uống với em vài lon đi nào!”. Cô vừa nói vừa cố để bản thân không ngã khi kéo người của người chị mình xem là chị gái vào nhà của mình.

Thành thật, Dụ Ngôn muốn đánh Kim Tử Hàm đang say khước mấy cái cho tỉnh, nhưng do cả hai đều là người trong showbiz, nên cô đã cố nín cảm xúc, cẩn thận đỡ cô bé vào phòng, tiện tay đóng và khóa chốt an toàn của cửa lại, rồi mới đi vào phòng khách.

Trong phòng khách, đồ vật rơi vỡ khắp nơi, vỏ lon bia lăn lốc trên sàn và đặc biệt ở phía xa nếu để ý kỹ còn thấy tấm hình chụp chung của Kim Tử Hàm và Khổng Tuyết Nhi đang nằm trong đám lộn xộn của mảnh kính khung hình.

Dụ Ngôn nhíu chặt mày, tức giận hỏi, “Kim Tử Hàm! Em cuối cùng là đang làm gì vậy? Uống một đống bia, lại còn đập phá lung tung. Em muốn chết à?”. Cô trên đời này bực nhất là những kẻ buông thả mình, khiến bản thân không khác gì phế vật, xem thường mạng sống, nay Kim Tử Hàm còn được cô xem là em gái tốt, nên cô càng không khỏi tức giận khi thấy tình hình hiện tại.

Kim Tử Hàm bị mắng chỉ bật cười, ném mình lên ghế sofa, cầm lấy lon bia trên tay đưa lên uống, bày ra bộ dáng “chán sống” hậu chia tay người yêu.

“Em kêu chị đến đây coi em uống, coi em chán sống à? Đừng uống nữa!”, Dụ Ngôn đi đến thẳng tay ném lon bia trên tay Kim Tử Hàm xuống đất. Sau túm áo cô bé dậy, hét, “Kim Tử Hàm! Em muốn tự mình tỉnh lại để nói chuyện với chị nghiêm túc, hay muốn chị mang em vào nhà tắm dùng nước tạt cho em tỉnh?”. Mắt cô đỏ lừ, răng cô nghiến chặt, cô đang trở nên giận dữ cực độ vì hành động và thái độ của đối phương.

Kim Tử Hàm dửng dưng trước lời của Dụ Ngôn, bật cười đáp, “Chị à! Em nên nói gì đây? Em là người chia tay, là người “đá” chị ấy thì nên bảo gì đây? Em biết phải nói gì ngoài uống, uống và uống đây? Hahaha!”. Cô cười như phát điên, trái tim cô như xé thành trăm mảnh, dù chính cô là người chủ động xin dừng lại đoạn tình cảm của cả hai với Khổng Tuyết Nhi.

“Em chia tay trước? Sao lại làm như vậy? Không phải chị Tuyết Nhi đã rất quan tâm em sao? Là chị ta thay đổi, hay vì chị ấy làm sai thứ gì?”, Dụ Ngôn không khỏi bất ngờ. Cô vốn nghĩ là Khổng Tuyết Nhi nói lời chia tay, nên mới khiến Kim Tử Hàm thất vọng, đau lòng đến có xu hướng “chán sống”, nhưng xem ra lại không phải. Tựa như bên trong còn có nhiều uẩn khúc hơn, không phải đơn giản là chán rồi bỏ nhau.

“Ừm, chị ấy rất tốt. Chị ấy chăm lo em rất rất nhiều. Thậm chí chị Thư Hân còn từng trêu chị, tỏ ra ghen khi chị ôm người khác quá thân mật, nhưng chị Tuyết Nhi lại tốt, lại bao dung đến mức chưa từng ghen lần nào. Chị ấy bao dung đến độ em từng bước càng thêm vô lý, vô tâm, vô tình với chị ấy. Thậm chí khi em cố tình đến muộn cho chị ấy giận chị ấy vẫn nghe mấy câu biện hộ thờ ơ của em, luôn vị tha cho em mọi thứ đến nỗi em là người có lỗi nhưng vẫn nghe chị ấy rằng chị ấy mới là người có lỗi. Em bên chị ấy cũng không biết từ lúc nào trở nên càng lúc càng ngang ngược, càng lúc càng tự dung túng mình, để rồi em nhận ra hình như mình không còn cảm giác gì bên chị ấy nữa, kể cả khi cả hai đang quấn lấy nhau. Đúng là ngốc phải không? Hahaha!”, Kim Tử Hàm lại bật cười, nhưng nụ cười lần này lại mang theo nước mắt từ đôi mắt đã sưng và đỏ hoe, chảy xuống mặt thành dòng. Cô rõ ràng đã từng ngang ngược rất nhiều với Khổng Tuyết Nhi, nhưng chị ấy lại luôn tốt với cô, bao dung cô, để cô tự mình chuyển hóa thành ngang ngược, để rồi chán đến độ nói câu chia tay trong một lúc tự mình cũng không hiểu tại sao mình làm vậy. Cô tự hỏi có phải mình “tra” quá rồi không.

Dụ Ngôn thở dài, mày giãn ra, đưa tay vỗ vỗ đầu của Kim Tử Hàm như một người chị, rồi đi đến tủ lạnh lấy một chai nước khoáng đưa cho cô bé, ngồi xuống bên cạnh, bảo, “Em uống đi. Uống rồi từ từ nói chuyện tiếp. Chị muốn nghe tại sao em lại chia tay, rồi lại tự hành mình. Chị không phán xét chuyện ai đúng ai sai, do chị không có quyền gì, nhưng chị muốn biết tại sao đứa trẻ mình xem là em gái lại buông thả mình. Hôm nay nếu không nói rõ thì chị sẽ đánh chết em thật đó Kim Tử Hàm!”. Cô ném ánh mắt đe dọa cho cô bé. Cô vừa rồi nghe cũng đã hiểu một số chuyện, nhưng cô vẫn muốn chính miệng cô bé nói ra. Cơ mà, nghĩ kỹ một chút thì Khổng Tuyết Nhi thật sự còn chăm cho cô bé hơn cả Ngu Thư Hân, thoáng nghĩ sẽ thấy ngôn tình, nhưng nghe qua lại như có một chút gì đó khiến người ta thật sự khó chịu vô hình.

“Cảm ơn chị! Quả nhiên Dụ “đặc cảnh binh” là tốt nhất! A! Chị Thư Hân thật may mắn quá nha!”, Kim Tử Hàm cố tỏ ra đùa cười, nhưng nước mắt vẫn không thể nào không rơi. Ngay giọng nói của cô cũng đã khàn đi tự lúc nào.

“Đừng có nịnh. Uống xong rồi nói chị nghe, cuối cùng vì sao em tức giận. Nói không xong thì không cần uống chỗ bia còn lại nữa, chị trực tiếp ném em xuống lầu sẽ mau chết hơn là để em từ từ uống bia rồi chờ chết”.

“Vâng! Em biết rồi”.

“Biết thì nói đi”.

“Ừm, em cũng không biết mình tại sao lại chia tay nữa? Em cũng không biết tại sao mình lại tức giận. Em nói vậy thì chị sẽ bảo em thế nào?”, Kim Tử Hàm vẫn cố cười trong nước mắt.

“Cần chị đập em vài phát cho tỉnh không?”, Dụ Ngôn lườm Kim Tử Hàm.

“Hahaha! Đúng là không đùa với chị được khi chị nghiêm túc mà”, Kim Tử Hàm dùng tay chùi nước mắt. Mắt nhìn xa xăm, như hoài niệm về một quá khứ đau lòng, kể, “Sáng hôm nay, lúc em và chị ấy cùng đi mua sắm. Em không biết mình vì cái gì nữa, đột nhiên nghĩ tại sao mình đi bên người mình yêu mà trong tim mình lại trống rỗng đến vậy, sao không như trước đây, khi lén gặp nhau trong phòng tập, không được ôm ấp quá nhiều, hay đôi khi chung nhóm cũng chỉ liếc nhìn nhau cũng vui đến vậy. Em thật không hiểu. Để rồi, em tự động nói em muốn chia tay trong khi chị ấy đang lựa cho em một cái áo khoác mới do sợ em lạnh khi thu sắp tới”. Nói đoạn cô dừng lại, thở dài.

Dụ Ngôn vỗ vỗ nhẹ vai Kim Tử Hàm thay cho lời an ủi.

“Em không sao. Em lúc đó nói ra lời chia tay ấy tự nhiên lắm. Kiểu như đang hỏi câu “chị ăn gì không” vậy á! Em không biết sao được vậy nữa. Chắc do em không còn yêu á!”.

“Hừm! Rồi chị ấy có thái độ gì?”, Dụ Ngôn hỏi.

“Thái độ của chị ấy à? Wow! Chị nên ngạc nhiên đó. Chị ấy thậm chí còn không buồn nữa cơ. Lúc em nói xong em thấy chị ấy tay dừng lại trên cái áo mà chị ấy đang xem cho em một lúc, rồi sau đó chị ấy dửng dưng quay sang cười, rồi đáp một cách đầy vị tha, bảo ‘nếu em muốn, thì được thôi, chúng ta chia tay’. Chị ấy thậm chí không còn tỏ ra đau lòng, sốc, hay níu giữ em. Chị ấy vẫn như mọi lần bao dung em, để em làm gì em muốn. Hơn nữa sau đó chị ấy còn mua tặng chiếc áo khoác mà chị ấy đã lựa, còn giúp đưa em về nhà, đợi em lên nhà, rồi mới lái xe đi. Chị ấy thậm chí vẫn luôn như vậy dù em đã nói lời chia tay. Chị ấy là làm sao vậy chứ? Không phải chị ấy nên tức giận, nên nói gì hay sao? Hay thật sự chị ấy bao dung đến độ sẵn sàng ném đi tình yêu của mình à? Bực chết đi được!”, Kim Tử Hàm tức giận tự đấm mạnh vào đùi mình. Chính cô cũng không hiểu tại sao mình lại tức giận, trong khi chính mình là người muốn chia tay.

“Chính vì vậy thôi mà em giận, em uống một đống bia và đập phá mọi thứ trong nhà mình như một kẻ điên mất trí?”.

“Đúng vậy! Em thậm chí còn không hiểu làm sao mình lại tức giận nữa? Em chỉ biết em muốn đập, ném, uống thật nhiều thứ. Em điên chết đi được!”, Kim Tử Hàm ôm đầu gào thét.

Dụ Ngôn bật cười, vỗ vỗ nhẹ đầu Kim Tử Hàm, nói, “Có gì đâu. Một đứa trẻ nghĩ người mình yêu không yêu mình rồi tức giận là lẽ dĩ nhiên mà. Với lại chị nghĩ chị hiểu tại sao em lại nghĩ chị Tuyết Nhi không yêu em rồi”.

“Hả?”, Kim Tử Hàm bật dậy. Nhìn Dụ Ngôn đầy chờ đợi.

“Ừm. Thật ra lúc mới nghe chuyện chị Tuyết Nhi đối xử với em, chị đã đoán ra được một chút. Chị nghĩ, lý do để em đột nhiên trống rỗng và chia tay, rồi tức giận là vì chị ấy đã khiến em quên cảm giác yêu một người, cố gắng vì một người, hay giảm bớt cái trong mình để hòa hợp cả hai”.

“Là sao? Em không hiểu? Ý chị là chị ấy khiến em ngốc?”.

“Không phải vậy. Ý chị là chị Tuyết Nhi yêu em nhiều, lại không phải kiểu như chị Thư Hân, hay như chị Kha Nhiên có chút xốc nổi tùy thời, ấm lạnh tùy lúc, mà kiểu của chị ấy là nhẹ nhàng. Chị nghĩ cách chị Tuyết Nhi yêu em chính là dịu dàng chăm sóc em, luôn sẵn sàng bao dung tất cả những lỗi sai của em, thậm chí còn muốn yêu cả nỗi đau của em và nỗi đau của chị ấy, nên thành ra mới có chuyện em dần không cảm thấy chị ấy sẽ đi mất, luôn ngầm từ từ quên đi vị trí của chị ấy, cho rằng mọi chuyện sẽ như vậy, để rồi tình yêu có cố gắng lâu dần trở nên vô vị với người luôn nhận. Em hiểu ý chị không? Hay hiểu đơn giản là chị Tuyết Nhi chiều hư em rồi đó. Người ta “con hư tại phụ huynh”, còn em hư là tại chị Tuyết Nhi yêu em đó. Với lại chị nghĩ không phải là bao dung, hay cố ý muốn chiều em quá gì để hôm nay xảy ra đâu. Chị đoán chị ấy cũng có những nỗi niềm riêng, nhưng ra bản chất của chị ấy là chăm sóc, thêm nữa chị ấy lại lớn tuổi hơn em, nên tự cho mình bản năng sẽ luôn bỏ qua mọi lỗi lầm của em, tự mình biện hộ cho em, kể cả khi em nói lời chia tay thì cũng không giữ lại vì chị ấy cho rằng em thật sự muốn vậy. Còn chuyện mua áo, ngắm nhìn em vào nhà, chị nghĩ cũng là vì một chữ "yêu" mà chị ấy dành cho em thôi”.

“Vậy ý chị là em đã sai mà còn nổi nóng ư?”.

“Em không sai thì ai sai”, Dụ Ngôn búng vào trán của Kim Tử Hàm. Lại nói, “Chị nghĩ câu chuyện tình nào cũng là hai người cùng sai, nhưng chị quan tâm em, như em nên chị sẽ nói cái sai của em. Cái sai của em chính là em được nhận, nhưng em lại không quý trọng tình cảm của người khác, mà còn cố ý hết lần này đến lần khác “châm dầu vào lửa”, để chị ấy đợi, rồi này kia các kiểu, thêm nữa tự mình biết là mình sai mà vẫn không đổi thì em có khác gì trẻ con tập yêu không? Em vừa vô tâm, vô tình với tình cảm của người khác, lại vô thức tàn nhẫn với tình yêu của mình. Em biết là em không ngốc để không nhận ra mà, vậy sao em không chịu nhận ra? Ờ! Đương nhiên em là tâm lý của đứa trẻ tập yêu, nên em nghĩ không sao, em vẫn sẽ như vậy, làm tiếp như vậy cũng không sợ chị ấy bỏ đi. Này em! Chị nghĩ không phải chị Tuyết Nhi không ghen, không buồn, không thất vọng khi chờ đợi đâu. Mà là chị ấy tin em, chị ấy lo em cũng buồn, chị ấy lo em bận thật, nên dù em vô lý chị ấy vẫn tin. Chị ấy không ngốc, mà là chị ấy yêu em, nên nguyện trở nên lương thiện thôi em. Lúc em nói chia tay, không phải chị ấy đã khựng lại một lúc hay sao? Vậy em có biết một lúc khựng lại đó chị ấy phải dùng bao nhiêu can đảm, bao nhiêu tinh hoa diễn xuất trong mình để diễn nét bình ổn, không bật khóc cho em thấy không? Vậy em có chắc khi em đã vào nhà thì người đó lái xe đi và không khóc đến mờ mịt không thấy đường lái xe không? Em cho rằng không, em cho rằng chị ấy chỉ biết ôn nhu cười, chị ấy bình thản, nên em phán chị ấy không yêu em thật một cách âm thầm, rồi nổi điên lên, tự hành chính mình. Tử Hàm! Em nói chị nghe, nếu em đã thật sự cảm thấy mình không còn yêu vậy sao em không đốt tấm ảnh chụp chung với chị Tuyết Nhi đi?”.

“Em…”, Kim Tử Hàm trở nên hoang mang. Trái tim trong lồng ngực bị từng lời Dụ Ngôn đả kích vào, đã đau lại càng đau, nước mắt lại trực trào rơi xuống. Cô chưa từng nghĩ Khổng Tuyết Nhi sẽ đau thương, quên đi mất chị ấy cũng là diễn viên, dù không phải chuyên nghiệp nhưng cũng sẽ diễn trước mặt mình. Trong phút chốc, cô từ người tức giận, nay lại hóa đuối lý, thầm tự cảm thấy bản thân tội lỗi chồng chất.

“Em không biết thì để chị nói cho nghe. Là do em còn yêu, nên em không nỡ đốt hình đi. Vì em rõ hơn ai hết là khung hình em đập vỡ kính vẫn có thể thay, nhưng nếu đốt ảnh thì sẽ không cách nào khôi phục lại. Không phải em không lưu ảnh trong máy, nhưng chắc chắn là những lần gần nhất chụp ảnh chung cũng là chị Tuyết Nhi chụp và chắc hẳn chị đoán em cũng sợ nhìn thấy khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc của mình trong những bức ảnh cũ, nên em đã chọn giữ lại tấm ảnh đó thay vì đốt đi. Nếu em thật không yêu thì đi đốt đi. Em dám đốt không Tử Hàm?”.

“Em... không dám…”, Kim Tử Hàm gần như gục mặt xuống đất hoàn toàn.

“Vậy chị đốt giúp em!”, Dụ Ngôn đứng dậy.

“Đừng!”, Kim Tử Hàm sợ hãi hét. Cô nhanh chóng chạy lại để nhặt bức ảnh của mình và Khổng Tuyết Nhi trước Dụ Ngôn từ trong đống kính vỡ, không cẩn thận chận đạp trúng mảnh bình hoa do chính mình đập rơi trên sàn khiến chân chảy máu.

Dụ Ngôn nhìn chân Kim Tử Hàm chảy máu không khỏi thở dài, “Em xem! Em có thể vì một bức ảnh mà khiến chân mình bị thương cũng không để tâm. Em quý trọng bức ảnh như vậy, sao em lại không quý trọng người cùng em chụp bức ảnh đó?”. Nói rồi cô lại đỡ cô bé đến sofa, rồi đi lấy dụng cụ y tế đến giúp cô bé băng bó vết thương.

“Em… sai rồi. Em đáng ra nên trân trọng chị ấy hơn, nhưng em lại không làm nó. Em chỉ biết trách chị ấy không ghen, trách chị ấy quá bao dung, trách chị ấy không khiến mọi thứ trở nên thú vị, trách tình cảm này của mình quá nhàm chán. Em sai thật rồi!”, Kim Tử Hàm ôm chặt tấm ảnh chụp cùng Khổng Tuyết Nhi vào lòng khóc. Hai người trong ảnh rõ ràng vẫn cười vui vẻ, hạnh phúc, nhưng người thật lại… tổn thương lẫn nhau.

“Em không sai thì ai sai. Băng xong rồi”, Dụ Ngôn nói. Sau cô đi dẹp hộp y tế, rồi mới quay lại ngồi cạnh Kim Tử Hàm.

“Chị! Em muốn xin lỗi chị ấy. Chị nghĩ chị ấy sẽ tha lỗi cho em không?”, Kim Tử Hàm thật lòng nói. Trong giọng nói có độ run nhất định, rõ ràng là đang vô cùng lo sợ Khổng Tuyết Nhi sẽ chán ghét mình, không chấp nhận lời xin lỗi từ mình.

“Chị không biết chị ấy có tha lỗi cho em không. Cơ mà, chị đoán mình có thể lái xe đưa em đến Ký túc xa và em chỉ cần đưa chị xe thôi”.

“Em cảm ơn chị!”, Kim Tử Hàm ôm lấy Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn đẩy ra, bảo, “Được rồi cô. Sợ cô quá rồi! Yêu đương chi mà mệt mỏi vậy không biết”. Cô vờ thở dài chán nản, mệt mỏi. Mà thật cách yêu của Kim Tử Hàm mệt mỏi quá thể, khiến người vừa là chị vừa là em như cô ở giữa đúng là đau đầu. Lát về nhất định phải bắt Ngu Thư Hân xoa đầu giúp một lúc, chứ không chắc khỏi ngủ đêm nay.

“Còn chị thì sao? Em mệt mỏi, còn chị yêu làm sao mà cả xe cũng không còn chạy vậy?”, Kim Tử Hàm cố ý trêu lại Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn lườm Kim Tử Hàm sắc bén, giơ nắm đấm dọa, “Coi chừng em đó nha!”.

Kim Tử Hàm bị dọa “sợ” đến bật cười, lại lấy tay lau lau nước mắt.

Sau đó Dụ Ngôn lái xe của Kim Tử Hàm đưa cả hai về Ký túc xá, nhưng giữa đường để chắc ăn là kiếm được người thì họ vẫn không quên điện thoại cho Tạ Khả Dần hỏi trước tình hình, xác nhận có người trước rồi mới một đường đi thẳng.

Còn về phía Ngu Thư Hân, cô cũng đã đến Ký túc xá từ đâu gần một tiếng trước, hiện đang cùng Khổng Tuyết Nhi trên tầng thượng Ký túc xá của nhóm.

Lúc Ngu Thư Hân đến Khổng Tuyết Nhi vẫn dùng vẻ mặt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net