2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

P/s : Trans từ tác phẩm gốc có lồng các tình tiết xuất hiện trong phim

⚛. Trans : Rihika

---------------------------

Mọi chuyện đều diễn ra theo đúng kế hoạch.

Tôn Vĩnh Nhân và Tống Nhung đã theo dõi nhà của Vương Mãnh trong hai ngày liên tiếp và rồi họ đã có thể bắt được anh ta trong sân nhà. Một trong những đầu mối quan trọng của đường dây buôn ma túy ở Cảnh Thành đồng thời cũng là một tên tội phạm nguy hiểm giờ chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trong trong tù, chờ bị thẩm vấn.

Giang Nguyệt Lâu bước vào phòng thẩm vấn, khinh bỉ nhìn xuống, Vương Mãnh chỉ đơn thuần là liếc nhìn anh với vẻ mặt khinh thường, rồi lại bật cười chế giễu

'' Đội trưởng Giang mấy ngày nay có vẻ rất bận rộn nhỉ ? Có chuyện phiền lòng à...râu ria xồm xoàm thế kia "

Giang Nguyệt Lâu không quan tâm, hỏi ngược

"Người phụ nữ đó, cô ta là người của Kim Mã Đường ?"

'' Người phụ nữ hả ? Kim Mã Đường sao? Khẩu vị của Giang đội trưởng cũng hay ho đấy ''

Giang Nguyệt Lâu nhếch môi

'' Vụ thảm sát cả nhà Lưu Thanh Phong, cũng do mấy người gây ra phải không ?''

" Thanh Phong, Bạch Phong cái gì, tôi không biết, tôi chỉ biết Cảnh Thành có núi Trường Thọ Phong.Gần đây mọc thêm cái núi nào khác nữa à ?"

Liên tiếp những câu trả lời bất hợp tác từ Vương Mãnh đã thành công khiến Giang Nguyệt Lâu phát cáu. Không có bất kỳ lời cảnh báo nào, anh rút súng và bắn vào cánh tay của người đàn ông, chỉ để nghe thấy Vương Mãnh hét lên thảm thiết. Mặt người đàn ông trở nên trắng bệch, trán ướt đẫm mồ hôi.

Giang Nguyệt Lâu lạnh lùng nói

" Tôi không phải là người tốt tính, vì vậy hãy suy nghĩ kỹ trước khi trả lời "

Vương Mãnh thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào Giang Nguyệt Lâu, đôi môi của hắn ta đã bị cắn rách một cách thảm hại, máu tươi tràn ngập khóe miệng

Giang Nguyệt Lâu lần nữa hỏi lại

"Thuốc phiện ở Dư Chi Đường, có phải do mày không ?"

Vương Mãnh phun ra một ngụm máu trong miệng, bật cười

"Tôi chẳng có gì để nói với mấy người, các người chém giết tùy ý, bất cứ điều gì mà các người cảm thấy thích. Còn nếu cậu muốn lãng phí viên đạn này, vậy thì hãy cứ tiếp tục. Tôi rất hoan nghênh"

Thực tế là tên khốn này đã quyết không nhượng bộ, thật là rắc rối. Giang Nguyệt Lâu trầm mặc một hồi, cau mày ngồi trên bàn thẩm vấn

Vừa lúc đó, Tôn Vĩnh Nhân đột nhiên mở cửa , nháy mắt với Giang Nguyệt Lâu. Tôn Vĩnh Nhân tiến lại gần, thì thầm

"Đội trưởng! Ngay sau khi chúng ta rời đi, bà già đã ngất xỉu, hiện bà ấy đang bị sốt và bắt đầu nói những lời linh tinh kì lạ"

Mặc dù đó là một tiếng thì thầm, nhưng nó đã được cố ý điều chỉnh để Vương Mãnh có thể nghe thấy một cách mơ hồ . Đặc biệt, một số từ quan trọng đã được Tôn Vĩnh Nhân cố tình phát âm rõ ràng

Những tên cảnh sát này đã xông đến nhà để bắt anh ta. Vương Mãnh đang vô cùng cáu kỉnh khi bị bắt đi trước mặt mẹ mình và bây giờ nghe tin mẹ mình bị bệnh, Vương Mãnh hoàn toàn cảm thấy tồi tệ , hắn ta hét ầm lên trong phòng giam

"Mẹ tao, bà đã xảy ra chuyện gì ? Rốt cuộc bà ấy làm sao? Thả tao ra"

Giang Nguyệt Lâu có ý định gây áp lực tâm lý cho Vương Mãnh vì vậy khi nghe thấy tiếng quát tháo của hắn ta, anh chỉ khẽ liếc nhìn, không buồn trả lời, chỉ thong thả bước đến ngồi vào bàn đối diện với Vương Mãnh, Tôn Vĩnh Nhân đứng một bên lặng lẽ nhìn họ.

Nhìn thấy Giang Nguyệt Lâu thờ ơ như vậy, Vương Mãnh càng tức giận, hắn gầm lên

"Nói nhanh lên, mẹ tao sãy ra chuyện gì ?!"

Giang Nguyệt Lâu nhìn Vương Mãnh, chậm rãi nói

"Và anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi ?"

Sự đấu tranh và bối rối hiện rõ trên khuôn mặt của Vương Mãnh nhưng cuối cùng, hắn nghiến răng trả lời

"Tôi không biết gì cả"

Giang Nguyệt Lâu liếc nhìn Tôn Vĩnh Nhân, cậu ta lập tức là hiểu ngay, bước về phía trước, giọng điệu ái ngại,lo lắng nói

"Tội nghiệp cho mấy người già, thân thể yếu ớt, khó mà chống cự lâu được. Không được như thanh niên chúng ta, một khi bị sốt nếu không được điều trị nhanh chóng thì rất dễ chuyển sang giai đoạn ho lao... "

Mỗi lời nói của Tôn Vĩnh Nhân tựa như những nhát dao xuyên qua trái tim của Vương Mãnh, khiến hắn cảm thấy bị dày vò,đau đớn. Cuối cùng Vương Mãnh cũng thõa hiệp

'' Tôi sẽ khai ''

Ngón tay của Giang Nguyệt Lâu lại bắt đầu gõ lên bàn, âm thanh giống như tiếng đồng hồ tích tắc từng giây, anh biết người đàn ông này sẽ không dễ dàng thú nhận như vậy, vậy nên nó chắc chắn sẽ đi kèm với một yêu cầu.

"Nhưng tôi có một điều kiện. Hãy để tôi về nhà trước. Tôi muốn gặp lại mẹ, tôi muốn nhìn thấy mấy người chữa trị cho mẹ tôi"

Giang Nguyệt Lâu đưa tay chống cằm, khinh thường liếc nhìn hắn

"Anh cho rằng tôi là một tên ngốc phải không ? Trừ khi anh thú nhận tất cả những gì mà anh biết, đừng nghĩ đến việc có thể bước ra khỏi căn phòng này nữa bước "

Vương Mãnh gằn giọng

"Cứu mẹ tôi trước, sau đó tôi sẽ thú nhận."

Giang Nguyệt Lâu không nhúc nhích

"Hãy thú nhận trước và tôi sẽ cứu bà ấy"

Cả hai đồng thời nhìn nhau đầy bướng bỉnh trong năm giây. Vương Mãnh đột nhiên gục xuống, điên cuồng chửi rủa Giang Nguyệt Lâu

"Giang Nguyệt Lâu! Tên khốn! Mày là một thằng cảnh sát tồi tệ, mày là kẻ sát nhân! "

"Quyết định nằm trong tay anh. Người cầm cán dao giết bà ấy là anh...không phải tôi "

Giang Nguyệt Lâu đứng lên, tặng cho Vương Mãnh cái nhìn tiêu khiển

"Tôi sẽ cho anh một giờ cuối cùng để cân nhắc, có nói hay không, anh hãy suy nghĩ kỹ càng."

Đôi tay bị còng của Vương Mãnh cố gắng tóm lấy Giang Nguyệt Lâu đang quay lưng bỏ lại hắn ta, nhưng cơ thể và tay của hắn bị trói chặt, dù cố gắng hết sức cũng không thể chạm vào Giang Nguyệt Lâu đang ở trước mặt mình trong gang tấc

Tôn Vĩnh Nhân đi theo Giang Nguyệt Lâu ra khỏi phòng thẩm vấn, nghe thấy giọng nói bên trong nhà giam gào thét ầm ĩ

"Mày phải đi cứu mẹ tao! Hãy cứu mẹ tao! "

Tôn Vĩnh Nhân thận trọng dò hỏi

"Sếp! Vậy phải làm gì với bà già ấy đây? Bà ấy đã 70 tuổi, sức khỏe đã kém, thị lực cũng... "

Đi thẳng về phía trước, Giang Nguyệt Lâu chỉ đơn giản ra lệnh

"Để mắt tới hắn ta, tôi sẽ đi tìm Dư Chi"

Ngồi trên xe lao tới nhà Vương Mãnh, Trần Dư Chi cẩn trọng xem xét lại chàng trai ngồi bên cạnh mình

"Tôi đã nghĩ rằng so với tình cảm giữa con người với nhau thì chỉ có pháp luật mới là ưu tiên quan trọng nhất đối với anh "

"Cân nhắc đến cảm xúc khi đụng độ với những tên tội phạm không hề quan tâm đến pháp luật là điều tồi tệ nhất mà những người phục tùng pháp luật như tôi phải chịu đựng. Tôi là cảnh sát, không phải nhà từ thiện "

Giang Nguyệt Lâu nói trong khi lái xe

"Nhưng em là bác sĩ và lần trước trong nhà kho, em thậm chí đã cứu mạng những tên tội phạm từ Kim Mã Đường vì vậy khi nghĩ đến em, tôi cảm thấy mình nên làm như vậy trong tình huống này "

"Tại sao anh lại nghĩ đến tôi ?"

Giang Nguyệt Lâu lắc đầu

"Tôi làm sao biết được! Trong tiềm thức, tôi biết thừa là một khi em biết được chuyện này, nhất định sẽ mắng chửi tôi mà tôi thì không muốn bị người ta mắng mỏ cho nên mới quyết định đem em đến đó"

Trần Dư Chi cười khúc khích

"Tôi cũng không phải là quỷ dạ xoa hung dữ như vậy nha. Thực ra thì tôi cũng hiểu được rằng anh có quan điểm và nguyên tắc riêng của mình. Đừng lo lắng được chứ? Tôi hứa là tôi sẽ không làm loạn chống đối hay những việc tương tự vậy với anh. Tôi sẽ làm hết sức mình chỉ để có thể giúp đỡ anh"

Giang Nguyệt Lâu mỉm cười gật đầu và chiếc xe tăng tốc, nhanh chóng đến một ngõ nhỏ ở phía đông thành phố.

Trần Dư Chi vội vàng mang theo hộp y tế của mình đến chỗ Tống Nhung, người đang đợi bên trong khi nhìn thấy cậu ngay lập tức thở phào

"Bác sĩ Trần"

"Ừ... bệnh nhân ở đâu?"

Trần Dư Chi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề và được dẫn vào phòng ngủ.

Đó là một căn phòng rất đơn giản, trông khá xập xệ. Bà cụ nằm trên chiếc giường đơn sơ, trên người đắp một tấm khăn khá dày và mới. Một bà già gầy gò và teo tóp nằm trên giường mà không cần là bác sĩ thì bất cứ ai cũng có thể hiểu bà đang trong tình trạng tồi tệ đến mức nào

Trần Dư Chi vội vàng bước tới để kiểm tra mạch của bà và không lâu sau đó biểu cảm của cậu đột nhiên trở nên trầm trọng

"Chết tiệt"

Giang Nguyệt Lâu, người vừa bước vào phòng sau khi đậu xe, đã dự cảm được một tình huống xấu khi nghe thấy câu nói của Trần Dư Chi

"Chuyện gì vậy?"

"Bà ấy đã bị đầu độc."

Những lời nói đó khiến Tống Nhung chấn động, mặt anh ta tái đi và ngay lập tức cố gắng giải thích

"Thưa Sếp, tôi đã luôn túc trực ở đây. Bên ngoài còn có các huynh đệ mặc thường phục, không thể nào có chuyện có người hạ độc bà ấy! "

Trần Dư Chi mở mí mắt của bà lão, xem xét kỹ một lần nữa,cuối cùng cậu xác nhận một cách chắc nịch

"Quả thực là trúng độc và chúng ta thì lực bất tòng tâm, bà ấy không còn nhiều thời gian nữa."

Giang Nguyệt Lâu nghiêm nghị nhìn chằm chằm Tống Nhung

"Nghĩ kỹ lại, từ khi chúng ta đưa Vương Mãnh đi, cậu đã từng rời khỏi căn nhà này chưa?"

"Không có thưa Sếp"

anh ấy trả lời một cách rõ ràng, nhưng ngay khi vừa trả lời, Tống Nhung đột nhiên nhận ra có điều gì đó không ổn liền nói thêm

"Em không hề đi ra ngoài, nhưng đã có người vào!"

"Ai?"

"Một người phụ nữ đến giao chăn bông, nói rằng thời tiết lạnh, nên Vương Mãnh đã đặt mua chăn bông từ cô ấy và..."

Trần Dư Chi còn chưa đợi hết câu nói thì đã nagy lập tức kéo chăn bông lên, dùng kéo cắt nó ra, lấy bông gòn ra và đốt bằng ngọn lửa nến, sau đó xoắn những mảnh vụn đã cháy lên và ngửi nó một cách cẩn thận.

"Nó thế nào?"

Giang Nguyệt Lâu hỏi.

Trần Dư Chi gật đầu với anh

"Trong bông gòn có thứ gì đó, nó không quá độc hại, nhưng nếu tiếp xúc lâu dài sẽ gây hại cho cơ thể. Hơn nữa, mẹ hắn ta đã lớn tuổi nên phương pháp này sẽ càng nhanh chóng và hiệu quả hơn "

Tống Nhung cúi đầu, không dám nhìn thẳng hai người

"Sếp! Là do em sơ suất"

Giang Nguyệt Lâu còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy Trần Dư Chi thở dài đáp

"Chuyện này không thể trách anh được, độc dược không dễ phát hiện. Hơn nữa, anh cũng ở trong nhà lâu như vậy, hẳn là cũng hít phải kha khá độc dược, tôi sẽ kê cho anh một đơn thuốc, hãy cố gắng uống thuốc theo đúng chỉ định"

Tống Nhung nhìn Giang Nguyệt Lâu thấy anh gật đầu với mình, nhẹ giọng nói

"Nghe lời bác sĩ Trần, cậu về trước đi, kiếm người thay ca và mang chăn bông đến đồn cảnh sát làm bằng chứng"

"Vâng"

Tống Nhung ra ngoài, căn phòng trở nên yên tĩnh trở lại.

Trần Dư Chi lục tung khắp nơi và tìm thấy một tấm chăn khác để đắp cho bà cụ. Khi cậu ngồi xuống mép giường, cậu đột nhiên nghe thấy tiếng bà lão lẩm bẩm

"A Mãnh... A Mãnh... con trai tôi"

Tình yêu của một người mẹ dành cho con trai mình...

Trần Dư Chi đã rất xúc động sau khi nghe được những từ duy nhất mà bà có thể nói được trong lúc này. Vì vậy, cậu mạnh dạn đề xuất một ý kiến mà cậu biết rõ người kia sẽ không chấp nhận nhưng cậu vẫn quyết định thử sức với vận may của mình

"Nguyệt Lâu, hãy cho Vương Mãnh ra ngoài, để bà có thể gặp được con trai của mình lần cuối"

"Không"

Giang Nguyệt Lâu dứt khoát từ chối.

"Họ đã đầu độc mẹ của anh ta. Họ muốn nhân cơ hội này loại bỏ điểm yếu của Vương Mãnh và sau đó cũng làm cho Vương Mãnh tin rằng cái chết của mẹ anh ta là do anh làm. Một khi anh ta càng hận thù sâu đậm với anh, anh ta chắc chắn sẽ không hé ra bất cứ điều gì với anh. Tôi nghĩ tốt hơn là để anh ấy tự mình nhìn ra sự thật và tin hay không sẽ là lựa chọn của anh ấy "

Nhìn thấy Kim Mã Đường đã sắp xếp một cái kế hoạch hoàn hảo này chỉ để hãm hại Giang Nguyệt Lâu, cậu lại càng lo lắng đến trạng thái cảm xúc của anh. Cậu nắm lấy tay anh, nghiêm túc giải thích những gì cậu đang nghĩ, hy vọng rằng Giang Nguyệt Lâu sẽ nghe theo lời cậu.

Giang Nguyệt Lâu không chỉ đứng yên lắng nghe mà thậm chí người này đã nghĩ ra được cách đảo ngược tình thế của ván cờ. Anh nắm chặt cổ tay Trần Dư Chi, phấn khích nói

"Tôi có một ý tưởng, điều đó có thể khiến chúng ta lật ngược thế cờ, chỉ là ...... đối với kế hoạch này, tôi sẽ phải nhờ đến em nhưng...dù rất miễn cưỡng nhưng tôi buộc phải quyết định và nó có thể khiến em gặp nguy hiểm...tôi..."

Đối diện với anh bằng ánh mắt kiên định, Trần Dư Chi mỉm cười đến động lòng

"Tôi không sợ"

Vài giờ sau, Vương Mãnh vượt ngục với sự giúp đỡ của Trần Dư Chi.

Trần Dư Chi được đưa đến phòng thẩm vấn với mục đích thuyết phục Vương Mãnh tự thú. Cậu đã từng giúp Vương Mãnh trong quá khứ, trong sự cố ở nhà kho và Vương Mãnh cũng có ấn tượng sâu đậm với người này, vị bác sĩ với tấm lòng nhân từ bao la, người sẽ chữa trị, cứu giúp mọi người bất kể họ tốt hay xấu.

Vậy nên, một chàng trai tốt bụng như vậy lại mạo hiểm giúp một kẻ xấu vượt ngục chỉ để cứu người mẹ bệnh tật của mình....Thật khó tin nhưng cuối cùng điều đó hoàn toàn đã xảy ra.

Rốt cuộc thì Vương Mãnh cũng chỉ là một tên thật dễ lừa gạt

Và Vương Mãnh đã hoàn toàn tin tưởng điều này

Vì vậy, với sự giúp đỡ của Trần Dư Chi cùng với điều kiện họ sẽ bị còng tay lại với nhau, sau khi anh ta hứa sẽ thú nhận mọi chuyện khi nhìn thấy mẹ mình được điều trị, anh ta đã "vượt ngục" thành công và bỏ trốn. Bây giờ trong phòng ngủ của mẹ mình, anh ta đang nắm tay bà với một giọng trầm nghẹn ngào

"Mẹ, mẹ ......"

Bà cụ vẫn đắp chăn bông, không khác gì lần đầu tiên Trần Dư Chi bước vào, bà vẫn còn đang lẩm bẩm

"A Mãnh..."

Bà xúc động nghẹn ngào, đưa tay ra vuốt ve con trai mình. Nhưng vì không thể nhìn thấy, bà đã gần như chạm vào chiếc còng trên tay còn lại của Vương Mãnh

Ngay khi bà cụ sắp chạm vào còng tay, Trần Dư Chi đột nhiên giơ cổ tay lên, kéo tay bị khóa của Vương Mãnh ra, không để bà chạm vào. Vương Mãnh nhìn Trần Dư Chi đầy cảm kích

"Mau chữa trị cho mẹ tôi đi"

Vương Mãnh vội vàng kéo Trần Dư Chi ngồi xuống giường.

Cũng giống như lần đầu tiên khi cậu đến đây, cậu đã kiểm tra bà một cách cẩn thận và thất thần nói

"Đây không phải là bệnh mà là bị đầu độc!"

Vương Mãnh đỏ mắt nhìn Trần Dư Chi đầy hoài nghi

"Sao lại thế được ?!"

Sau khi nhìn thấy phản ứng như mong đợi, Trần Dư Chi đã làm y như những gì đã làm trước đó và tìm ra chất độc ở chăn bông. Sau khi nghe Trần Dư Chi giải thích, Vương Mãnh ném chiếc chăn bông xuống đất, mắt đỏ hoe và chửi rủa

"Đồ khốn! Lũ khốn nạn!"

Thật khó để biết bằng cách nào mà bà có thể cảm nhận được rằng con trai mình đã trở về. Bà cụ, người đang mê man, bất tỉnh đột nhiên mở mắt và minh mẫn trở lại gọi

"Ah Mãnh"

Nhìn thấy bà như vậy, Vương Mãnh khôi phục tinh thần ít nhiều, anh ngồi xuống giường,nhẹ giọng thì thầm

"Mẹ..."

Trần Dư Chi tự mình tháo còng tay, lùi lại hai bước để cho hai người có không gian riêng, thở dài nhẹ nhàng nói

"Mẹ anh không còn nhiều thời gian nữa, anh nên ở bên cạnh bà ấy".

Trái tim của Vương Mãnh đang rất đau buồn, anh ta ngay lập tức bật khóc, nắm lấy tay bà cụ và liên tục hét lên

"Mẹ"

Mẹ anh mỉm cười, bà dùng sức lực cuối cùng để nắm tay con trai mình và nói với giọng thều thào

"A Mãnh về rồi...từ biển về ......"

Vương Mãnh gật đầu trong nước mắt , chỉ có thể thốt lên một tiếng

"Ưm..."

anh ta nức nở không ngừng. Mẹ anh không còn nói được nữa, bà nhắm mắt và qua đời.

Cùng lúc đó, Lão Hổ, Tiểu Lưu cùng đám người Kim Mã Đường cầm súng xông vào. Vương Mãnh đã vô cùng ngạc nhiên khi thấy họ ở đây và đôi mắt anh cuộn trào tức giận.

Vào thời điểm Giang Nguyệt Lâu cùng với người của anh đến, ngôi nhà nhỏ tiêu tàn đã bị thiêu rụi. Vương Mãnh không có thời gian để mang thi thể của mẹ mình đi, vậy nên không còn cách nào khác là anh ta phải chọn cách đốt cháy mọi thứ.

Tình huống cháy được giao cho đội cứu hỏa còn Giang Nguyệt Lâu thì trở lại đồn cảnh sát với vẻ mặt ủ rũ.

Không lâu sau, Tống Nhung vội vàng lao vào phòng

"Sếp...Có chút tin tức!"

Tống Nhung bước đến chỗ Giang Nguyệt Lâu, xòe lòng bàn tay ra, bên trong là một nhúm đậu đỏ

"Từ dấu vết do Bác sĩ Trần để lại, họ đi qua đường Kim Hoa, rẽ trái ở ngã tư thứ ba và lái xe dọc theo Đại lộ Cảnh Thành một đoạn, sau đó chúng tôi không tìm thấy bất kì dấu vết nào nữa"

Cầm lấy hạt đậu đỏ trong tay, Giang Nguyệt Lâu bình tĩnh phân tích

"Có hai khả năng, hoặc là chúng ở gần đó, hoặc vì một số lý do, cậu ấy không thể tiếp tục để lại dấu vết nữa"

Vừa nói, Giang Nguyệt Lâu vừa bóp chặt hạt đậu đỏ trong tay. Đây là gợi ý mà anh và Trần Dư Chi đã quyết định sẽ dùng tới, Giang Nguyệt Lâu sử dụng Trần Dư Chi để lấy lòng tin của Vương Mãnh, dò theo dấu vết của cậu và xác định vị trí hang ổ của Kim Mã Đường. Đây không phải là lần đầu tiên Trần Dư Chi gặp phải nguy hiểm nhưng Giang Nguyệt Lâu chắc chắn bọn chúng sẽ không đưa Trần Dư Chi đến Thượng Hải. Vì vậy, nếu kế hoạch của bọn họ thành công, anh sẽ có thể tiêu diệt trọn gốc đám Kim Mã Đường

Nhưng Giang Nguyệt Lâu dường như đột nhiên mất đi tỉnh táo khi nghĩ đến việc Trần Dư Chi có thể đã bị thương và đó có thể là lý do khiến cậu không thể để lại bất kỳ tín hiệu nào nữa. Vào lúc đó, trong đầu Giang Nguyệt Lâu chỉ còn lại ba từ

"Làm gì,phải làm gì..."

và tâm trí Giang Nguyệt Lâu bắt đầu trở nên hoảng loạn

Tống Nhung nhận thấy sự lo lắng của Giang Nguyệt Lâu và chỉ có thể nói mấy lời trấn an sếp của mình

"Đội trưởng, bác sĩ Trần sẽ ổn thôi. Anh phải bình tĩnh vào lúc này. Chỉ có anh mới có thể giải cứu cậu ấy "

"Ừ, tôi sẽ cứu cậu ấy"

Giang Nguyệt Lâu hít một hơi thật sâu buộc bản thân phải bình tĩnh lại.

Đương nhiên! Tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ em

Ngay sau đó, bản đồ Đường Kim Hoa xuất hiện trong đầu và anh có thể cụ thể các tòa nhà ở khu này nhưng anh chưa bao giờ thấy bất kỳ ai từ Kim Mã Đường ra vào xung quanh khu vực này. Nhưng một người nào đó từ một bộ phận khác đang giải quyết một vụ án vào tháng trước đã nhìn thấy Lão Hổ khi đang ăn trưa ở đó, bước ra từ một cửa hàng đồ cổ và tấm biển của cửa hàng là...

"129 Đường Song Nam!"

Giang Nguyệt Lâu giật lấy súng và lao ra ngoài

Trong tầng hầm ẩm thấp và lạnh lẽo, Vương Mãnh với chiếc chìa khóa vừa trộm được đã mở khóa căn phòng nơi Trần Dư Chi đang bị giam giữ. Hắn thúc giục cậu

"Hãy tìm một nơi để trốn và đừng ra ngoài cho đến khi mọi chuyện kết thúc!"

Khi chiếc còng được nới ra, Trần Dư Chi cuối cùng đã lấy lại được tự do. Cậu nắm lấy tay Vương Mãnh và định hỏi hắn về tình hình của Giang Nguyệt Lâu nhưng trước khi cậu có thể nói, khi nhìn qua vai Vương Mãnh, cậu đã thấy khuôn mặt hung dữ của Lão Hổ xuất hiện ở cửa

Trần Dư Chi hô to

"Phía sau anh"

Vương Mãnh cảnh giác quay lại và thấy Lão Hổ đang lao về phía mình với một con dao. Vương Mãnh đẩy Trần Dư Chi ra, né tránh lưỡi dao của Lão Hổ, hắn ghiến răng,nguyền rủa

"Đồ phản bội khốn kiếp!"

Vương Mãnh không còn giấu giếm hận thù mà trừng mắt nhìn Lão Hổ

"Cũng không khốn nạn bằng mày, trước mặt niềm nở xưng anh xưng em, sau lưng thì chơi trò ném đá dấu tay, giở trò đầu độc "

Lão Hổ biết việc đầu độc mẹ Vương Mãnh đã bị bại lộ, vì vậy hắn ta không còn dè chừng nữa mà lao về phía Vương Mãnh với một con dao, người sẽ đánh trả anh ta bằng tay không.

Nhìn hai người đánh nhau, Trần Dư Chi cảm thấy lo lắng và bất lực. Đôi mắt của cậu cố gắng tìm kiếm thứ gì đó trong phòng, một vũ khí để giúp Vương Mãnh. Nhưng đây chỉ là một tầng hầm nơi giam giữ con tin, không có nổi một cái ghế chứ đừng nói là vũ khí gì đó, ngoại trừ chiếc còng tay được ném gần ống nước!

Trần Dư Chi tiếp cận gần hai người bọn họ, trong khi Vương Mãnh đang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net