Chương 01:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 01:

Editor: Pánh Mì Pate Nè.

Tình trạng chương: Đã beta sửa lỗi.

Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu.

Rõ ràng tháng 9 trời còn nắng nóng, nhưng khi gió nhẹ quét qua, liền khiến lá trên cây rụng rất nhiều, nhìn ngắm lại thấy như thu sắp về.

" Tiểu Cố, cậu nghe nói gì khum? Tân sinh viên có một học đệ rất đẹp trai đó." Trong phòng ký túc xá 306 của trường đại học Lam Thành, một nam sinh ngồi gác chéo chân bên lỗ thông gió nói với người bên cạnh.

Thẩm Ngôn Cố nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, qua loa nói: " Cái gì mà học đệ cơ?"

Dương Dương bấm bấm điện thoại: " Tên là Phú gì gì ấy."

" Giang Phú sao?" Diệp Lan trên giường thò đầu ra.

Dương Dương chỉ vào Diệp Lan điên cuồng gật đầu: "Đúng đúng đúng là Giang Phú." Dương Dương bộp tay một cái: "Cậu cũng nghe nói hả?"

"Chẳng phải tụi trong nhóm vừa mới nói sao."

Hai người này cứ thế bắt đầu điên cuồng thao thao bất tuyệt thảo luận chuyện về học đệ Giang Phú, nghe nói hắn rất cao, cao bao nhiêu, nghe nói hắn đẹp trai, đẹp trai thế nào, nghe nói hắn cao lãnh, cao lãnh như thế nào, nghe nói giọng hắn rất dễ nghe, dễ nghe cỡ nào cỡ nào.

Thẩm Ngôn Cố đang kết hợp combo với Trần Quân, hai người kia nói chuyện tiếng càng ngày càng lớn, cậu không thể không tăng âm thanh tai nghe trong trò chơi lớn một chút.

"Trần Quân cậu nhìn nè, tôi đi vòng qua." Thẩm Ngôn Cố vừa nói vừa gõ bàn phím, thu lại ống nhòm súng.

"Được."

Chỉ còn một đội, lúc Thẩm Ngôn Cố đi vòng vòng thì gặp hai người đang núp dưới tảng đá, thò đầu ra nhìn phương hướng của Trần Quân.

Thẩm Ngôn Cố tìm vị trí thích hợp, ngón tay sờ lên bàn phím, luôn luôn trong tâm thế chờ đợi phản công.

Hai giây sau, trong tai nghe vang lên □□ âm thanh, tiếp tục lại một trận nữa □□ âm thanh, sau đó màn hình loé lên.

"Ghê gớm a, huynh đệ huynh thắng rồi á! Trận đấu này sẽ khiến tôi phi thăng mất a."

"Tiểu Cảnh.*"

*小场面(Tiểu Trường Diện/Tiểu Cảnh): Khum hiểu lắm nên mong cao nhân chỉ đường.

Thẩm Ngôn Cố bỏ tai nghe xuống, quay đầu hỏi Dương Dương đang chơi điện thoại: "Cái gì mà học đệ cơ?"

Dương Dương mới nói chuyện xong trong nháy mắt lại bắt đầu kích động lên: "Tân sinh viên, học đệ cùng khoa chúng ta, nghe nói cực kỳ đẹp trai!"

Thẩm Ngôn Cố nghi hoặc: "Tân sinh viên không phải ngày mốt mới báo danh sao? Làm sao mà hôm nay đã đến rồi?"

Âm thanh Diệp Lan từ phía trên truyền xuống: "Khả năng là do nhà xa, lúc trước tôi cũng đến sớm trước một ngày, ngày đó cũng có không ít người đâu."

Trần Quân ngồi đối diện cũng nói: "Tôi cũng đến sớm một ngày, lúc ấy nghe nói đến sớm một ngày sẽ có tiền bối học tỷ phục vụ riêng, không cần phải chen, nên tôi đi luôn." Trần Quân nói xong liền hỏi: "Có ảnh chụp không? Cho tôi xem một chút."

Dương Dương: "Không có đâu, tôi cũng chưa thấy."

Thẩm Ngôn Cố đối với chuyện này không có hứng thú lắm, cậu lại đeo tai nghe lên: "Chơi trận khác không, Trần Quân?"

Trần Quân nhìn thời gian: "Khoá nhanh nhanh đi."

Thẩm Ngôn Cố cũng nhìn thời gian: "Một trận cũng không lâu lắm đâu."

Trần Quân không chống cự nổi dụ hoặc này, đeo tai nghe lên: "Dô dô dô."

Tới lúc này rồi, quả nhiên thời gian không đủ chơi.

Buổi chiều là tiết lập trình máy tính, lão sư tiết này không có khuyết điểm gì nhiều, khuyết điểm duy nhất là thích điểm danh, mỗi tiết chuông reo là liền điểm danh, điểm đến tên người không thấy là liền trừ điểm cuối kỳ, đến trễ cũng không cho bù, bất thường cực kìii.

Cho nên Dương Dương với Diệp Lan bấm ngón tay tính toán, lập tức bỏ hai người còn trong trò chơi lại đi trước.

"Một phút!" Trần Quân ngồi xổm trong bụi cổ, kêu gọi đầu hàng trong vô vọng: "Tui gia hạn cho ní trong một phút lòi ra dây cho ba ba!"

Thẩm Ngôn Cố đang thong thả di chuyển, quan sát bốn phía.

Quá đáng thiệc, mới nãy còn ba người, lề mà lề mề một vòng tới tận bây giờ.

Ranh giới cuối cùng của Thẩm Ngôn Cố là 3 giờ 15 phút, đến 3 giờ 15 phút trận này mà không kết thúc, cậu sẽ kết thúc chính mình.

"Ra rồi, 275 nằm sấp dưới cây á Tiểu Cố!" Trần Quân hô

Thẩm Ngôn Cố mắt thấy thời cơ đã đến, trực tiếp đứng lên, di chuyển, mở ống nhòm lên, nghiêng người.

"Ầm!"

"A a a a Thẩm Ngôn Cố không hổ là cậu!" Trần Quân để tai nghe lên bàn: "Thắng rồi a."

Thẩm Ngôn Cố thì đứng lên, không nói nhảm nhiều mà cầm sách giáo khoa lên: "Đi thôi, đừng để lỡ tên."

Đóng cửa ký túc xá rồi rời đi, hai người càng chạy, càng nhanh, cứ như bỏ lại phía sau mà chạy.

Thẩm Ngôn Cố chạy ở đằng trước, Trần Quân chạy ở sau, ra đến hành lang có một chỗ ngoặt, Thẩm Ngôn Cố chạy tới khúc này không kịp phanh chân, y đâm thẳng vào một người.

"Thật xin lỗi thật xin lỗi." Thẩm Ngôn Cố lui lại mấy bước, vội vàng nói xin lỗi.

Sau đó cậu ngẩng đầu lên nhìn người này.

Mẹ ơi!

Đẹp trai vãi!

"Cậu không sao chứ bạn học?" Vì hắn là một soái ca, cậu thấy hắn có khuôn mặt đẹp nên mới quan tâm hắn nhiều hơn một chút đó.

Người này một chút dáng vẻ như bị đụng cũng không có, dáng đứng thẳng tắp, Thẩm Ngôn Cố còn dùng ánh mắt không hiểu lắm nhìn hắn.

"Không sao." Soái ca nói.

A toi thông suốt rồi, thanh âm cũng dễ nghe nữa.

"Không sao là tốt, thật xin lỗi a."

Thẩm Ngôn Cố nói lại lần nữa, rồi tiếp tục đi xuống dưới lầu.

Đi được nửa tầng cầu thang, y không biết sao, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn một chút.

Trên bậc thang nam sinh vừa mới bị đụng phải kia còn chưa rời đi, ánh mắt Thẩm Ngôn Cố nhìn ra cửa sổ chính, bên ngoài ánh nắng mạnh mẽ xuyên qua từng lớp không khí, chiếu thẳng lên mặt y, cũng làm nam sinh mặc áo sơ mi trắng phía trên kia toả sáng, làm cái bóng hắn kéo dài.

Đối diện với ánh sáng, Thẩm Ngôn Cố thấy không rõ biểu cảm của nam sinh ấy, song, hắn vẫn nở nụ cười với cậu rồi mới rời đi.

Hai người suýt nữa là trễ chuông đến lớp học, bước vào thấy Dương Dương vẫy tay với bọn họ, hai người nhanh nhanh chạy tới chỗ Dương Dương chiếm chỗ ngồi.

Mông vừa đụng vào ghế thì lão sư đến.

"Điểm danh nào."

Tiết buổi chiều luôn có hiệu quả thôi miên, huống chi còn có giọng nói hỗn độn của lão sư lập trình này, mỗi câu nói đều như phảng phất bên tai người ta mà nói "Ngủ đi ~ Ngủ đi ~".

Cho nên không tới nửa tiết, bên dưới đã ngủ hai hàng.

Có điều lão sư này vẫn có ưu điểm, ông ấy ngoại trừ việc điểm danh kia ra thì cái khác chuyện gì cũng mặc kệ, phía dưới nằm ngủ, ông ấy trên bục vẫn giảng, hai bên không hề liên quan gì đến nhau, hết giờ là hết tiết.

Tiết học kết thúc, giữa thời gian nghỉ ngơi của tiết, Thẩm Ngôn Cố nghe hai nữ sinh ở bàn sau đang truyền đến tiếng thảo luận.

"Học đệ này đẹp trai quãi, Trương Nguyệt chỉ tiện tay chụp thôi đó."

"Tui cũng mới nhận được, Diễm Hương gửi cho tui đó, sao Trương Nguyệt không chụp thêm nhiều bức nữa nhỉ, có một bức ảnh mà truyền qua truyền lại."

"Hôm nay người ta mới đến thôi bà, làm học tỷ thì đừng doạ người ta, về sau còn có nhiều cơ hội gặp mặt cơ mà."

"Ha ha, thế thôi vậy."

"Ảnh chụp gì vậy, cho tui xem với." Trần Quân quay đầu lại.

Tử Hàm lấy điện thoại ra, ấn mở hình ra cho Trần Quân xem: "Cực kỳ đẹp trai đó, học đệ hôm nay mới ra lò."

"Phú gì gì đó hả? Bọn Dương Dương giữa trưa cũng nói về hắn."

"Giang Phú."

Trần Quân cầm lấy điện thoại, Thẩm Ngôn Cố cũng tiến lại xem.

"Ui, đây không phải nam sinh cậu đụng ở lầu ký túc xá sao?" Trần Quân đưa điện thoại sang bên Thẩm Ngôn Cố: "Thật sao? Là cậu ấy á?"

Thẩm Ngôn Cố duỗi hai ngón tay phóng to ảnh lên: "Hình như là vậy í."

Trần Quân gật đầu, nói với hai nữ sinh đằng sau: "Đẹp trai ha, tui nói với các cậu, tui đã gặp người thật, người thật so với ảnh còn đẹp trai hơn." Trần Quân như trúng thưởng cái gì lớn, nói xong dùng sức đập vào bả vai Thẩm Ngôn Cố: "Là cậu ấy đó, chúng ta vậy mà đụng phải cậu ấy."

Thẩm Ngôn Cố bị túm rồi lung lay mấy lần: "A! A! Đụng phải thì đụng phải, cậu kích động như vậy làm gì?"

"Trùng hợp a!" Trần Quân cười lên: "Chỉ chúng ta mới gặp được người thật, cậu nói xem đây liệu có phải cuộc đụng độ ngoài ý muốn không?"

Thẩm Ngôn Cố nhăn mặt: "Cái quái gì."

Hắn nói xong lại đứng lên, dùng sức vung tay đánh hai đứa cùng phòng đằng trước đang nằm sấp ngủ tỉnh.

"Ai za, các cậu buổi trưa thảo luận về học đệ soái ca, tui đi học cùng Tiểu Cố thì đụng phải," hai người phía trước liền tỉnh, nghe Trần Quân còn nói: "Do các cậu không đợi tụi tui, chứ nếu các cậu đợi tụi tui một chút thì cũng có thể gặp được hắn, nhưng mịa, hắn đẹp trai vãi!"

Trần Quân như đụng phải đại minh tinh, chia sẻ với hàng trên xong, lại quay đầu chia sẻ với bạn học đằng sau.

Còn nói Thẩm Ngôn Cố trực tiếp đụng vào ngực người ta, nói học đệ này vừa cao lại đẹp trai chân dài, giọng nói cũng dễ nghe, nói hắn có dáng người siêu đẹp.

Thẩm Ngôn Cố trong lòng cười, chuyện dáng người này cậu cũng biết rồi?

Buổi chiều chỉ có tiết lập trình, kết thúc bốn người đi ăn cơm rồi cùng nhau về ký túc xá 306, sau đó ai nấy chơi đồ của mình.

"Uỳnh Uỳnh Uỳnh."

Ngoài cửa truyền tới tiếng đập cửa, phá vỡ ký túc xá vốn yên tĩnh, Dương Dương ở gần cánh cửa nhất nên tạm dừng phim truyền hình rồi qua mở cửa.

"Lâm Huống," Dương Dương gọi người tới, gọi xong lại oa một tiếng: "Đưa học đệ đến nè."

Lâm Huống là bí thư chi bộ đoàn bọn họ, tân sinh viên đều là hắn an bài tiếp đãi.

"Đưa tới làm quen một chút, một mình cậu ấy ở ký túc xá cũng nhàm chán." Lâm Huống nói.

Dương Dương tràn đầy nhiệt tình: "Vào đi vào đi."

Lâm Huống: "Không cần giới thiệu hả?"

"Haiz!" Dương Dương xua xua tay: "Giang Phú chứ gì!" Hắn cười với Giang Phú: "Chào cậu."

Giang Phú sau lưng Lâm Huống gật đầu mỉm cười: "Tiền bối."

Sau khi đi vào, Dương Dương lập tức nhường cái ghế của mình, còn mang cái ghế của Diệp Lan kéo qua: "Mời ngồi."

Diệp Lan trên giường cũng tắt điện thoại, thò người ra.

"Học đệ trong truyền thuyết tới, hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh." Diệp Lan một mình vỗ tay.

Dương Dương chỉ vào hai người đang đeo tai nghe: "Hai người bọn họ đang chơi game, sắp xong rùi á."

"Moá!" Trần Quân trong game đột nhiên hô to một tiếng.

Dương Dương: "Sao? Thua à?"

Trần Quân bỏ tai nghe xuống: "Tiểu Cố tự nổ* doạ tui sợ" Trần Quân nói rồi vỗ một cái vào ghế của Thẩm Ngôn Cố: "Tự nổ cũng không nói với tui một tiếng, tui còn tưởng đối diện ném lựu đạn nên né nửa ngày đó."

*Tự nổ: Thuật ngữ trong game, ý nói người kia dùng bom/lựu đạn/mìn để tự sát vì quá tuyệt vọng, không còn hi vọng.

Thẩm Ngôn Cố cười cười, bỏ tai nghe xuống: "Học đệ tới."

Trần Quân la to: "Buổi chiều sắp đến trễ cũng không thấy cậu tự nổ, hai người đây là đụng ra tình cảm đúng không?"

"Đụng ra tình cảm?" Dương Dương cười trộm một chút, ngữ khí đột nhiên thay đổi: "Ồ? Đụng ra tình cảm."

Lâm Huống cũng nghi hoặc: "Cái gì mà đụng ra tình cảm?"

Thẩm Ngôn Cố giải thích: "Buổi chiều lên lớp không cẩn thận đụng phải cậu ấy một chút," sau đó cậu đưa tay ra với Giang Phú: "Hi."

Giang Phú cũng cười với Thẩm Ngôn Cố một cách mười phần khéo léo, cả người tản ra khí tràng như bị ép buôn bán khiến cho như có mười phần khoảng cách.

"Biết tui vì chuyện gì mà dẫn cậu ấy đến ký túc xá các cậu trước hả?" Lâm Huống hỏi.

Trần Quân: "Bởi vì 306 tụi tui nhiệt tình hiếu khách bạn học trong đây đều ưu tú, cậu mang học đệ đến đương nhiên là vì muốn để tụi tui hun đúc cậu ấy."

"Thôi đi ní, cậu đừng hun chết cậu ấy," Lâm Huống nâng tay lên đặt trên vai Giang Phú, đẩy hắn đến một chỗ: "Cậu ấy cùng thành phố với một trong số các cậu đó, các cậu đoán coi là ai?"

Diệp Lan giơ tay lên: "Tui! Thành phố Giang Thạch, có phải không?"

Lâm Huống lắc đầu: "Không phải."

Dương Dương: "Tui, nhà tui xa thứ hai, là tui đúng không?"

Lâm Huống tiếp tục lắc đầu.

Trần Quân nhướng mày: "Chẳng lẽ là tui? Tui là người của tỉnh này."

Lâm Huống: "Ài!"

Trần Quân lập tức đứng lên, giang hai tay: "Ha, đồng hương a, tới đây, tiền bối đau a..."

Trần Quân mới đến trước mặt đã bị Lâm Huống ngăn lại: "Nói cậu hả? Đi ra."

Thẩm Ngôn Cố ngồi xem trò vui sững sờ, từ sau lưng Dương Dương nhô lên nửa người: "Tui?"

Lâm Huống cười: "Đúng rồi."

Tất cả mọi người kinh ngạc.

"Không thể nào, Tiểu Cố ở thành phố này mà."

"Đúng a, nếu Giang Phú là người thành phố này sao lại đến sớm hai ngày?"

"Căn bản là không có gì không thuận tiện mà?"

Lâm Huống giúp Giang Phú trả lời: "Tới trường đại học sớm để trải nghiệm không được sao?"

Nếu là đồng hương, Thẩm Ngôn Cố đứng lên, đi qua đưa tay phải ra: "Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu."

Thẩm Ngôn Cố cứ nghĩ Giang Phú sẽ tuỳ tiện nắm tay cậu một chút, sau đó tuỳ tiện khách sáo với cậu một câu là kết thúc đoạn này, dù sao thì tính cách người này cũng đặt ở đây.

Nhưng cậu lại không nghĩ tới vậy mà tay Giang Phú mãi không thả ra.

Hắn còn hỏi: "Bao lâu rồi?"

Thẩm Ngôn Cố nghĩ nghĩ: "Nửa ngày có tính là lâu không?"

"Tính," Giang Phú nhẹ nhàng gật đầu, cũng khách sáo: "Đã lâu không gặp."

Thẩm Ngôn Cố nhớ tới chuyện buổi chiều kia đụng phải hắn, cười gật đầu: "Cũng là nửa ngày rồi nhỉ?"

Giang Phú chỉ gật đầu không đáp, sau đó mới thả tay ra.

"Tui nói với cậu a Giang Phú," Lâm Huống lại khoác lên vai Giang Phú, chỉ vào không khí một hai ba*: "Mấy tiền bối này rất không đứng đắn đâu a, lần sau tui dẫn cậu đi đường vòng."

(*): Lâm Huống chỉ đếm Thẩm Ngôn Cố, Dương Dương, Diệp Lan, Trần Quân.

Giang Phú nghe xong hỏi: "Anh ấy cũng không đứng đắn sao?"

Người Giang Phú nói là Thẩm Ngôn Cố, so sánh với ba người kia đứng không rõ tướng đứng, ngồi không rõ tướng ngồi, nằm không rõ tướng người nằm, bởi vậy quả thật nhìn Thẩm Ngôn Cố có mười phần thuần lương vô hại, cậu còn là người công bằng rõ ràng, bộ dáng lại càng nhìn càng khiến cho người ta thương yêu.

"A, ngoại trừ cậu ấy," Lâm Huống chỉ vào Thẩm Ngôn Cố: "Tiền bối này đặc biệt ưu tú đó nha, cũng là người duy nhất bình thường trong phòng ký túc xá này."

Trần Quân nghe xong lập tức không phục, nhanh chân đi tới ôm lấy cổ Thẩm Ngôn Cố: "Điều đó không hẳn đúng đâu, cậu vẫn chưa hiểu rõ về Tiểu Cố chúng tôi mà."

Thẩm Ngôn Cố: "Cút."

Giang Phú nở một nụ cười trông rất đẹp mắt.

Ký túc xá chỉ có hai cái ghế, lúc đầu là một cái cho Lâm Huống, một cái cho Giang Phú, nhưng Giang Phú không ngồi, Dương Dương liền không khách khí mà ngồi lên.

Mấy người cứ như vậy mà trong ký túc xá hàn huyên gần nửa giờ, có điều hình như đều là Lâm Huống cùng 306 nói chuyện.

Lâm Huống trong lớp nổi tiếng là có năng lực trò chuyện, nếu bạn nói với hắn một câu, hắn có thể từ chỗ này bắt đầu nói, bá đến nỗi chủ đề của chuyện phiếm không hề giống nhau.

Cho nên trong một thời gian ngắn như thế, mọi người đã nghe được tin tức từ hôm qua đến biệt danh của con chó được Diệp Lan nuôi trong nhà, chủ đề lúc đó cứ thế không có khe hở mà dính lại với nhau.

Mà bạn học Giang Phú vẫn đứng sau lưng Lâm Huống, hỏi hắn, hắn mới trả lời một chút, ừm a đúng a, không hỏi là không nói lời nào, không liên quan không đếm xỉa gì đến mọi người.

Quả thật là có chút cao lãnh.

Thẩm Ngôn Cố cũng đang trò chuyện, nhưng điều cậu thấy kỳ quái là, mỗi lần cậu ngẩng đầu là luôn chạm vào ánh mắt của Giang Phú. Ban đầu cậu còn có thể cười một cái với Giang Phú nhưng về sau thực sự nhiều lần quá cậu cũng chỉ dám dùng ánh mắt lướt qua nhìn Giang Phú.

Lúc vô tình đối mặt thì không có sao nhưng đây là quá nhiều lần khiến cho cậu giống như nhìn trộm học đệ người ta, chuyện này để học đệ hiểu lầm thì sẽ không tốt.

Cho nên lần sau, cậu dứt khoát ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.

Trò chuyện đủ rồi, Lâm Huống đứng lên: "Được rồi, vậy tụi tui đi trước nha."

Dương Dương: "Oke*, Giang Phú có thời gian nhớ ghé thăm tụi tui nha."

(*): Gốc là 好 (Được) nhưng tui muốn để oke cho thân thiết hơn dù sao họ cũng là bạn khá thân.

Lâm Huống: "Được rồi, các cậu tiếp tục việc mình đi, hai cậu tiếp tục chơi game đi."

Ánh mắt bốn người nhìn bọn họ ra ngoài, vốn là Lâm Huống đi trước, nhưng giờ lại là Giang Phú đi trước, nhưng đến gần cổng, Giang Phú đột nhiên dừng lại một chút, quay người sang một bên để Lâm Huống đi ra ngoài trước.

Sau đó hắn xoay người một cái, thẳng đường quay lại luôn.

"Thẩm Ngôn Cố," Dưới ánh mắt của mọi người, Giang Phú đứng trước mặt Thẩm Ngôn Cố: "Em có thể thêm bạn Wechat với tiền bối không?"

P/S: Truyện ngọt ngào dthw cuti ngắn ngủi, editor sẽ cố gắng edit xong, một chương khá dài đó nha!

Ai thắc mắc hai ní Trần Quân với Thẩm Ngôn Cố chơi game gì thì là PUBG nha :> Tui không chơi nên không hiểu thuật ngữ, nếu có sai thì mong được sửa ạ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net