The first wind

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm nay là một ngày trong lành, ngọn gió khẽ thổi làm mái tóc Dunk nhẹ chuyển động. Ánh hoàng hôn đang đang chiếu lên khuôn mặt của cậu trai trẻ khi cậu ngẩng đầu say sưa ngắm nhìn cánh đồng hoa hướng dương cao lớn trước mặt.
Một khung cảnh tuyệt đẹp, và nó sẽ hoàn hảo hơn nếu ánh mắt cậu không buồn bã đến vậy.

Dunk không biết mình đã ngồi đây bao lâu, cậu nhắm lại đôi mắt làm cho một giọt nước mắt khẽ rớt xuống lăn dài trên má cậu.
Hôm nay là sinh nhật Dunk, và cậu chỉ có một mình.

Cha mẹ Dunk là những bác sĩ hàng đầu Thái Lan, 1 năm trước họ đã chuyển công tác sang Paris. Họ muốn cậu đi cùng nhưng Dunk đã nài nỉ cha mẹ cho cậu được ở lại Thái học tập.
Thật ra cậu ở lại là vì muốn được ở cùng Joong - Joong Archen Aydin người bạn từ thuở bé của cậu, gọi họ là thanh mai trúc mã cũng không sai lắm.

Nhà cả hai ở đối diện nhau. Gia đình Dunk mới chuyển đến Bangkok khi cậu 5 tuổi, Dunk không có nhiều bạn.
Một lần khi chơi ở công viên Dunk đã bị mấy đứa trẻ bắt nạt vì thân hình có hơi mũm mỉm của mình, vô tình Joong cùng mẹ đi chợ đi ngang qua, thấy nhóc béo đối diện nhà bị bắt nạt liền làm một màn "anh hùng cứu mỹ nhân" giúp Dunk đánh mấy đứa trẻ xấu tính kia khiến chúng bỏ chạy.
Từ đó Dunk coi Joong như thần tượng của mình mà đi theo. Lúc nào cũng lẽo đẽo đi sau Joong ríu ra ríu rít như một chú chim con.

Nói về Joong thì ban đầu cậu cũng thấy rất phiền khi nhóc béo cứ đi theo, nhưng dần dần cậu đã quen với sự ồn ào này.
Nhưng với bản tính cộc cằn và dễ nổi nóng đôi khi Joong sẽ quát nạt Dunk. Lúc nhìn Dunk buồn bã đến mắt rưng rưng thì cũng hơi hối hận dỗ dỗ vài câu, nhưng vài phút sau nhìn Dunk lại tự vui vẻ ríu rít xung quanh mình. Dần dà cậu liền không dỗ dành Dunk nữa mà coi việc Dunk buồn bã hay sợ hãi vì mình như một việc hiển nhiên, Dunk sẽ tự hết buồn.

Cả hai cứ như vậy cùng nhau lớn lên.
Joong ngày càng đẹp trai, nam tính. Dunk lại đẹp theo nét nhẹ nhàng nhưng cũng sắc sảo hơn.

Ngày ngày Dunk luôn đi theo Joong, luôn chăm sóc Joong, ưu tiên Joong hàng đầu, việc gì Joong nói cậu cũng sẽ làm. Dù Joong quát nạt lớn tiếng thì cũng cười cười ngốc ngốc mà nghe rồi ríu rít xin lỗi - thế giới của Dunk luôn xoay quanh Joong.
Joong mặt trời chiếu rọi cho bông hoa hướng dương mang tên Dunk Natachai vậy.
Còn Joong dần đem sự hiện diện của Dunk quanh mình như một lẽ đương nhiên, không đáng quan tâm vì chắc chắn lúc nào Dunk cũng ở đó.

Cho đến giữa năm lớp 11, trong lớp có một bạn nữ chuyển đến tên Min - một cô gái xinh đẹp dễ thương.
Từ khi vào lớp Min đã để ý Joong, cô tìm cách đến gần Joong, xin làm bạn rồi tỏ tình cậu chàng...
Và cách hay nhất cô nghĩ đến là Dunk, cô đến làm quen với Dunk, nài nỉ Dunk giúp giới thiệu mình với Joong. Dunk ban đầu khó xử nhưng thấy cô nài nỉ và nhiệt tình như vậy thì cũng đồng ý giới thiệu, tạo cơ hội cho họ. Joong, Dunk và Min đã trở thành nhóm bạn thân khiến cả trường hâm mộ vì nhan sắc và thành tích.
Nhưng không hiểu sao càng giúp họ đến gần nhau Dunk càng khó chịu, thấy họ cười nói nô đùa Dunk cảm thấy tim mình đau đến thắt lại. Rồi dần cậu nhận ra... Hóa ra mình đã thích Joong rồi, hay nên gọi là yêu nhỉ...

Khi biết tình cảm của mình việc Dunk làm đầu tiên đó là nở một nụ cười buồn rồi lắc nhẹ đầu...
Cậu thật không biết mình thích Joong từ khi nào, đã bao lâu. Có lẽ là khi Joong chăm sóc mình lúc ốm, khi Joong nhẹ nhàng an ủi cậu hay ngay lần Joong giúp mình xua đi bọn trẻ bắt nạt nhưng chắc chắn một điều mình không có cơ hội.

Không phải cậu không tự tin về mình, hay không tin Joong. Mà chính vì đã quá hiểu Joong nên cậu biết Joong không thích con trai, vì sao ư? Joong không kì thị LGBT nhưng chắc chắn không dưới 10 lần cậu nghe Joong nhắc sẽ tìm một cô gái vừa xinh đẹp, dịu dàng, dễ thương và biết chăm sóc để yêu để cưới.
Và thật vừa vặn Min lại có đủ các yếu tố đó.
Nhìn Min học cách chăm sóc quan tâm Joong, còn Joong lại nhường nhịn, nhẹ nhàng nghe lời Min nói cậu biết mình không thể chen ngang và cũng không có quyền làm vậy.
Họ thật xứng đôi, khi gần nhau họ hòa hợp đến khó tả, làm cho Dunk từ từ xa cách và gần như tách khỏi nhóm khi họ gần nhau.
Một điều quan trọng nữa là Dunk biết có lẽ Joong ghét cậu, vì đã rất nhiều lần Joong nói ghét người lắm lời, ghét người mè nheo dễ khóc nên thật không hiểu sao có thể chịu được người phiền phức là cậu.

Hôm nay là ngày 01/10 sinh nhật Dunk, cậu háo hức vì có thể đón sinh nhật cùng Joong.

Tối qua khi cả hai cùng nhau về nhà, cậu đã mời Joong hôm nay cùng đến công viên cắm trại và ngắm hoa.
Tuy hơi trầm ngâm nhưng Joong đã nhận lời.
Sáng hôm đó Dunk dậy sớm, chuẩn bị đồ ăn để mang đi cấm trại. Sau khi xong xuôi cậu liền qua nhà gọi Joong đi cùng. Dunk nhấn chuông cửa:

- Au Dunk hả con?
- Dạ mẹ, con tìm Joong ạ, cậu ấy có ở nhà không ạ?
- À Joong vừa vội chạy ra ngoài đó con. Con thử gọi nó xem
- Dạ vâng, để con gọi cậu ấy. Xin phép mẹ con đi trước nhé.
- Ok con, sinh nhật vui vẻ nhé con trai. Tối qua ăn cơm nhé!
- Dạ vâng ạ.

Dunk chào mẹ Joong rồi từ từ đi bộ đến công viên. Trên đường cậu đã gọi Joong vài lần nhưng không được.
Dunk thất vọng nhưng lo lắng nhiều hơn không biết Joong có sao không vì mới 7h mà Joong đã ra ngoài, lại không gọi được.

Đến công viên Dunk chọn 1 chỗ trống có thể nhìn thấy rõ cánh đồng hoa, trải thảm, đồ ăn và ngồi bần thần ngắm chúng.

1 tiếng... 2 tiếng.... rồi đến 4 tiếng trôi qua....
Reng reng📱tiếng chuông báo cuộc gọi đến
📱Alo Dunk nghe nè Joong

📱Uk... hôm nay tôi không đi cấm trại cùng cậu được, sáng nay Min gọi báo khó chịu xong liền ngất... Tôi vội đưa cậu ấy đến bệnh viện nên chưa kịp báo cho cậu...
📱À....... mình biết rồi, Min cậu ấy ổn chứ?
📱Cũng ổn rồi, vừa mới ngủ
📱Ukm....... mà Joong nè
..... Cậu biết hôm nay là....
"Joong ơi, em khát"
📱Thôi Min tỉnh rồi, tôi cúp đây...
Tút..... Tút.....

Dunk tính hỏi Joong nhớ hôm nay là ngày gì không? Nhưng chợt nghe giọng Min mệt mỏi bên kia và tiếng nói vội vàng của Joong thì liền im lặng thả nhẹ điện thoại xuống.
Cậu lặng người ngước nhìn những cách hoa hướng dương trước mặt "Cậu ấy không nhớ"

1 năm trước khi cha mẹ Dunk đi Paris là trước sinh nhật Dunk 1 tuần. Đến hôm sinh nhật dù họ đã gọi chúc mừng nhưng Dunk vẫn rất buồn và cô đơn. Cậu bo gối ngồi khóc trên sofa mãi cho đến khi Joong mang bánh kem nhỏ đến trước mặt cậu.
Dunk rất ngạc nhiên, cậu nghe Joong nói "Cho cậu, mẹ tôi kêu mang qua sinh nhật cậu. Đừng mít ướt nữa, cậu lớn rồi"
Dunk nhận lấy và mỉm cười " Chỉ là tôi cô đơn khi đón sinh nhật 1 mình"
Joong vò đầu Dunk"Cậu không 1 mình, sau này tôi sẽ đón sinh nhật cùng cậu"
"Được, hứa nhé"
Cả hai ngéo ngón út rồi bật cười........

Thật không nghĩ chỉ 1 năm mà cậu ấy đã quên lời hứa đó.
Dunk chăm chú ngắm nhìn những bông hoa hướng dương.... Rồi 1 giọt... 2 giọt....
Cậu khóc rồi, tuy không muốn nhưng không kiềm lòng được mà bó gối khóc nức nở

Dunk thấy khó thở, tim quặn lại rất đau.
Ra là yêu đơn phương lại đau như vậy, đau đến mức Dunk sắp không chịu nổi rồi....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net