Mùa hè tuyệt nhất!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Đó là ngày đầu tiên của mùa hạ, trời không nóng bức như bây giờ.

Đó là góc nhỏ trên sân thượng, buổi tối có thể nhìn thấy những ngôi sao nhỏ.

Khi đó Oh Hanbin vẫn là một cậu nhóc mười ba mười bốn tuổi, vẫn còn sống với ông bà trong khu nhà tập thể, có một khoảng sân rộng, có gác mái và sân thượng để sinh hoạt chung cho tất cả.

Nhà cậu ở gần tầng cao nhất, nên đi lên sân thượng rất tiện. Buổi tối, khi những ngôi sao dần dần xuất hiện, cậu và ông nội sẽ lên sân thượng ngắm sao, hoặc cũng có thể xuống sân dưới để hóng mát. Không cần quạt cũng chẳng cần điều hòa, thậm chí đến quạt nan cũng không cần, vô cùng thoải mái mát mẻ. Chẳng sợ ai làm phiền vì lúc bấy giờ chưa có thang máy, chỉ leo thang bộ nên người ta cũng lười lên, nhà cậu nghiễm nhiên có khoảng sân thượng để sử dụng mà không bị ai nói ra nói vào. Trẻ con như cậu càng thoải mái nằm trên tấm phản gỗ sinh hoạt chung, dang chân dang tay tư thế con sao biển mà ngủ tới tận sáng.

2.

Ngày hôm đó, khi Hanbin đang nằm dài thư giãn trên chiếc phản gỗ quen thuộc thì nghe thấy tiếng cửa tầng thượng được mở khẽ khàng, có người đẩy cửa tiến vào trong sân.

Một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi dắt theo một đứa trẻ mặc áo hình quả sồi, trên đầu còn buộc một chỏm tóc nhỏ đi tới. Đứa trẻ nhìn thấy Hanbin liền đỏ mặt, đem mình giấu ở phía sau lưng người phụ nữ. Hanbin vừa nhìn thấy thế liền rất vui vẻ, gọi to "Chào bé Sồi!". Nhóc con đó núp sau lưng mẹ, chỉ thò ra đôi mắt lấp lánh nhìn nhìn lại cậu.

Mấy ngày sau nghe ông bà nói chuyện cậu mới biết đó là gia đình họ Kim mới dọn đến khu này ở, nhà họ dưới nhà cậu 1 tầng, chỉ cần chạy ù xuống hoặc người ở dưới ngước mắt lên chỗ cầu thang là có thể biết nhà trên có đi vắng hay không.

Lúc nhá nhem tối, Hanbin lên sân chơi nhìn thấy đứa bé kia đứng ở trong sân tập đứng tấn, không chút suy nghĩ liền chạy ra ngoài.

"Anh nghe mẹ của em gọi em là Teoknu. Nhưng đó chỉ là biệt danh phải không? Tên thật của em là gì vậy?"

Đứa trẻ kia cứ như vậy giữ nguyên tư thế, không thèm để ý đến Hanbin dù là liếc mắt một cái.

Hanbin vẫn không hết hi vọng: "Em gái, tại sao em lại không nói chuyện ?"

Người này cuối cùng cũng thật sự mở miệng : "Tôi không phải là em gái, mẹ tôi nói tôi là đàn ông"

Hanbin chẹp chẹp miệng không nói tiếp nữa, nhưng trong lòng vẫn nghĩ, âm thanh mềm mại như vậy còn nói mình không phải là con gái.

3.

Mặc dù đang là giữa tháng bảy, là thời gian được nghỉ hè nhưng đứa nhỏ tầng dưới vẫn cứ mỗi sáng dậy thật sớm đi ra ngoài cho đến tối muộn mới trở về.

Hôm nay, Hanbin bắt ve sầu chơi ở trên cây ngô đồng giữa sân, đúng lúc nhìn thấy đứa bé kia lại đeo thanh kiếm gỗ ở trên lưng đi vào sân

"Này!" Hanbin ở phía trên gọi to, "Đi lên đây chơi không?"

Người kia nhíu lại khuôn mặt nhỏ nhắn lắc lắc đầu.

Hanbin rất nhanh từ trên cây leo xuống, chạy đến phía trước người kia, mở hai bàn tay để cho cậu nhìn thấy vật ở bên trong, "Em có biết đây là cái gì không?"

Người kia bị dọa cho giật mình vội lùi một bước, có chút sợ hãi ngẩng đầu lên, mắt nhìn Hanbin.

Nhưng mà Hanbin vẫn không thèm để ý, còn giải thích thêm. "Con vật này thật ra có thể ăn được đó. Lúc nướng lên ăn phải nói là rất ngon."

Người kia vẫn cắn môi dưới không nói lời nào.

Được một lúc thì bà nội Hanbin đi tới, cầm quạt ở trên tay đánh vật ở trên tay cậu xuống, "Cháu làm anh kiểu gì vậy! Nhìn đi, cháu đem Sồi nhỏ dọa cho sợ rồi này."

Hanbin ngẩng đầu nhìn bà nội, "Em ấy gọi là Sồi ạ? Cháu chỉ muốn cùng em ấy chơi thôi mà."

4.

Thế nhưng có những chuyện cũng không thể tránh mãi được. Hai người tiếp xúc càng lúc càng nhiều hơn. Hanbin cuối cùng cũng biết, người kia tên là Kim Sunoo, biệt danh thì có nhiều nhưng do thằng bé để tóc trông giống quả sồi nên cả nhà hay gọi em là Sồi nhỏ; mỗi ngày đi sớm về muộn là bởi vì có lớp học hapkido.

Lớp hapkido của Sunoo đến cuối tháng bảy này đã kết thúc nhưng mà mẹ Kim vẫn còn phải đi làm cho nên ban ngày liền nhờ ông bà nội Hanbin chăm sóc hộ.

Buổi trưa, Hanbin và Sunoo cùng nhau nằm ở trên chiếu ngủ. Sunoo nằm ở bên trong, Hanbin nằm bên ngoài.

Nằm xuống chưa được một lúc, Hanbin liền không an phận kéo kéo góc áo người nằm bên cạnh, "Này bé Sồi, em bao nhiêu tuổi rồi ?"

Sồi nhỏ nằm sát vào bên trong mép chiếu, không thèm nhìn anh đáp "8 tuổi."

Hanbin lại đem người nọ kéo lui ra, "Này, em nằm gần vào đây một chút, sắp dán vào tường rồi".

"Nằm gần quá sẽ nóng."

"Làm sao mà như vậy được!" Hanbin chỉ chỉ quạt điện ở bên cạnh, "Em ngủ ở chỗ này sẽ có gió thổi tới, sẽ không bị nóng đâu".

Cứ từ từ như vậy, hai người trở nên thân quen. Biết em thích Teokbokki, mỗi lần tan học Hanbin sẽ ghé qua cô bán Teok mua lấy một phần đem về. Sợ bị nguội nên anh chạy thật nhanh về nhà, đem món bánh bỏ ra rồi gọi Sunoo tới ăn. Còn mua cả kombucha vị truyền thống cho em uống giải nhiệt.

Sunoo lần đầu tiên uống món lạ, cái mũi nhỏ hít hít ngửi ngửi, hỏi "Đây là cái gì?"

Hanbin uống một hơi lớn, chép chép miệng, "Uống ngon thật !"

Sunoo giương mắt nhìn Hanbin, cũng đưa tay lấy cái chai Hanbin đang uống dở, nhấp lấy một ngụm.

Nhưng vì chưa quen nên ngay lập tức liền nhăn mặt "Đây là cái gì vậy ?"

Hanbin cười đến vui vẻ, "Uống quen sẽ thấy ngon". "Lần sau anh sẽ mua vị trái cây cho nhóc!"

Một buổi trưa hè nóng nực, nhớ đến đôi mắt nhỏ lấp lánh ngày nào cũng hỏi anh vị trà kombucha trái cây nó như thế nào, Hanbin quyết định trốn ra khỏi trường mua về cho em.

Sunoo đang ngủ trưa ở nhà bị một tiếng cào nhẹ ở cửa thu hút. Tiếng rất nhỏ nên ông bà nội không nghe thấy được, nhưng lại làm đứa trẻ 8 tuổi như em tò mò. Ngó ra của sổ xem có gì lạ, em ngạc nhiên thấy anh Hanbin đưa tay lên miệng ra dấu bí mật và vẫy vẫy em.

Dúi vào tay chai trà trái cây ướp lạnh, người Hanbin nhễ nhại mồ hôi do chạy về vừa thở vừa nói "Uống thử đi Sồi!"

Sunoo uống 1 ngụm, cười lấp lánh "Ngon! Nhưng không bằng vị lần trước"

Hanbin ngạc nhiên "Không thể nào! Đây là vị đắt nhất tiệm đó, còn bán chạy nữa để chiều không bao giờ mua được luôn. Nào đưa anh thử"

Hanbin nhấp 1 ngụm "Ngon mà nhỉ, vị này không phải trẻ con đều thích hơn hay sao?"

Sunoo lấy lại chai trà, uống thêm ngụm nữa "Không hiểu sao bây giờ em thấy ngon hơn, có lẽ lúc nãy uống ít chưa cảm thấy hết"

Hanbin đắc ý ưỡn ngực chống hông, mắt cười tít "Đương nhiên là ngon rồi"

Sunoo chỉ cười cùng anh, trong lòng đứa bé cũng thấy khó hiểu tại vì sao sau khi anh Hanbin uống thì vị trà trong miệng lại...ngọt hơn?

Sau đó Hanbin lại phải quay về trường cho kịp lớp học chiều, tuy nhiên bằng cách nào đó lại bị phát hiện ra khỏi trường buổi trưa, giáo viên liền gọi về cho phụ huynh.

Về đến nhà quả nhiên là bị phụ huynh mắng cho một trận. Thế nhưng lúc đứng trong sân nghe lời giáo huấn, cả hai người không ngừng cùng nhau nháy mắt ra hiệu. Thật ra bị phạt cũng không đáng sợ như vậy.

5.

Dạo gần đây có tiệm kem mới khai trương gần khu nhà nên ngày nào Sồi nhỏ cũng mè nheo đòi được mẹ mua kem cho. Vị em thích nhất là sô cô la bạc hà, nhưng kem này hơi đắt, mẹ chỉ mua cho em 1 lần trong tháng thôi.

Một tối ngày hè, hai đứa lăn lăn trên tấm phản tầng thượng hóng mát, Sunoo liên tục than "Muốn ăn kem! Em muốn kem anh Hanbin ơi ~"

Hanbin cưng chiều xoa cái đầu tròn của em, cười dịu dàng "Ừ, mai anh mua cho em nhé!"

Sunoo quay lại đối diện với anh, mắt chớp chớp, cái miệng vì xị xuống làm hai cái má trắng tròn phồng thêm ra "Nhưng kem đó đắt lắm, anh Hanbin không mua được đâu"

Hanbin nhìn em, bẹo má thêm một cái "Anh sẽ để dành tiền ăn vặt, mai có thể chưa nhưng cuối tuần này được không? Anh sẽ mua cho Sồi!"

"Nhưng mà...tiền ấy của anh Hanbin mà, Sồi không lấy được đâu" Sunoo ngúng nguẩy lắc lắc, mái tóc đen ngắn vì thế cũng chuyển động, mềm mại như bông.

"Thì anh cùng ăn chung với Sồi, chịu không? Anh cũng chưa ăn món đó, muốn thử a ~"

Sunoo cười tít mắt, đôi mắt cong cong như vành trăng non, đầu nhỏ gật gật "Chịu chứ, anh Hanbin ăn đảm bảo sẽ thích mà, vị sô cô la bạc hà là ngon nhất đó!"

Kết quả cuối tuần ấy, Hanbin mua kem cho em thật. Nhìn thằng nhóc hồ hởi nhận, anh xoa xoa đầu em mà quên chính mình cũng muốn thử.

Hanbin nhìn thấy Sunoo ăn kem đến thỏa mãn, mắt tít lại, ở một bên liếm liếm môi, "Ăn ngon không?"

Sunoo lấy mu bàn tay lau miệng vì ăn nhanh mà kem lem một ít lên khóe môi, xoay người qua phía anh "Ngon lắm, vị này là đỉnh nhất!" "Anh cũng ăn thử đi"

Hanbin ăn 1 miếng, cảm thấy chỉ là vị the the mát mát của bạc hà và ngọt của socola, căn bản chẳng thấy đặc sắc lắm "Anh thấy bình thường mà, cũng không phải là vị bán chạy nhất tiệm, Sồi rất thích sao?"

Cái đầu nhỏ gật mạnh "Vâng, ngon nhất luôn á! Ngày nào em cũng có thể ăn"

Hanbin suy nghĩ tại sao cái vị nó lại hấp dẫn Sồi nhỏ đến vậy, anh vẫn cứ nhìn chằm chằm Sunoo, "Cho anh nếm thêm một miếng được không?"

Sunoo chớp chớp mắt, "Em ăn hết mất rồi."

Hanbin cũng không biết mình tại sao lại làm vậy, cúi người học theo hành động ở trong phim truyền hình, liếm liếm môi Sunoo.

Uhm, không hiểu sao bây giờ lại thấy vị nó ngon hơn.

6.

Thời gian lại tiếp tục trôi qua, gia đình nhà họ Kim chỉ ở 1 năm rồi đi thành phố khác do ba Kim chuyển công tác. Giữa những đứa trẻ không kịp để lại liên lạc cho nhau, cứ như vậy mà chia tay. Những mùa hè sau đó có thú vị hay không Hanbin cũng không nhớ rõ.

Chỉ nhớ rõ mùa hè năm đó,

Có mùi vị của teok cay cùng kombucha, hòa cùng với vị kem socola bạc hà.

Có 2 đứa trẻ hóng mát trên sân thượng cùng nhau, chơi cùng nhau, ăn ngủ cùng nhau.

Một mùa hè mát lạnh.

.

.

.

.

.

Mùa hè vài năm gần đây, trời càng ngày càng nóng.

Mới vào đầu tháng sáu mà đã có ba đợt nắng nóng kéo dài.

Năm nay Hanbin học đại học năm cuối cùng. Anh cùng mấy anh em cùng phòng giao hẹn, sau khi bảo vệ tốt nghiệp sẽ cùng đi tìm thành phố ven biển chơi vài ngày, coi như đấy là chuyến du lịch tốt nghiệp.

Ở bãi biển uống bia ăn hải sán, mấy nam sinh hăng hái nói chuyện tương lai.

Hanbin thật ra không thường uống rượu, lấy lý do nói mình đi xem bên bờ biển có nhà nghỉ nào có thể ở lại không, liền một mình đi dạo bờ biển.

Khí trời miền biển so với thành phố chen chúc mát mẻ hơn rất nhiều, bờ biển thì lại càng tuyệt hơn.

Lúc này trên bãi cát thật ra có không ít người, phần lớn đều là các đôi tình nhân.

Hanbin trong lòng nghĩ thầm, mặc dù là không phải quá nóng, nhưng mà mấy người đứng sát như vậy không sợ đổ mồ hôi đến mọc rôm sao.

Đi tới đi lui, phía sau đột nhiên có người dùng hòn đá nhỏ trên bờ ném về phía mình.

Hanbin cau mày quay đầu lại, liền nhìn thấy một người thanh niên mặc áo màu trắng, quần da báo, mắt tít lại như vành trăng non, cười cười tung cục đá trên tay miệng hét " Sồi nhỏ tới rồi nè"

Hanbin rõ ràng muốn cười lại không biết như thế nào vành lại mắt đỏ bừng. Lúc tiến đến ôm lấy người kia rốt cuộc hiểu rõ những người ôm hoặc đang vuốt ve nhau kia vì sao không cảm thấy nóng.

Sunoo ôm chặt anh, bên tai thỏ thẻ "Anh Hanbin, mua kem cho em đi ~"

"Được! Ngày nào cũng sẽ mua kem cho em ăn" Hanbin đáp lại rồi cười sảng khoái.

Vẫn là trời nắng nóng nhưng trong lòng anh đây mới chính là mùa hè mát lạnh nhất từ trước đến giờ.

Mát lạnh hệt như vị trà kombucha.

Mát lạnh hệt như vị bạc hà trên môi Sồi nhỏ. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net