Chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hy Triệt đã về, không có lý gì Anh Vân lại bỏ qua việc tập hợp đội kịch. Họ cùng nhau tụ tập ở quán bar cũ, riêng với Hy Triệt và Thiếu Hoa thì nó hoàn toàn xa lạ. Thiếu Hoa đi cùng Hàn Canh ngay sau khi kết thúc giờ làm việc nên cô không cần lo lắng, vả lại thực tế là cô không thuộc dạng quá xinh đẹp nên từ đầu đến cuối cũng không bị trêu chọc. Cái người khiến cả đội lo lắng nhất là Hy Triệt kìa ! Luôn luôn xuất hiện trong những bộ quần áo phụ nữ, quá thừa để người ta phải gọi là mỹ nhân, lại còn khăng khăng có thể tự đi một mình. Cả đội phải căng mắt nhìn cửa ra vào, đề phòng trường hợp kẻ xui xẻo nào đấy trêu chọc người đẹp mà bị cậu tế thành thái giám.
Nhìn kìa, nói có sai đâu ! Mọi ánh mắt trong bar đều đổ dồn lên kẻ vừa xuất hiện rồi !
Một cô gái đẹp đến mức khiến người ta nín thở, ánh mắt sắc bén đảo một vòng, nhìn đến ai là khiến kẻ đó nhũn chân. Mái tóc đỏ buông xõa đầy ma mị. Bộ váy đỏ rực trùng với màu tóc hở vai, bó sát cơ thể, lại còn ngắn cũn cỡn, phía sau cặp mông no tròn đốt mắt người nhìn, kiêu kỳ bước đi trên đôi giày cao gót nhọn hoắt. Hàn Canh há hốc miệng - anh không ngờ cậu dám ăn mặc như vậy đến đây !
Không chỉ có anh, cả đội cũng sắp chết vì trợn mắt quá cỡ. Mà những tên đàn ông "lang sói" theo lời Hy Triệt thì đang nuốt nước miếng ừng ực, bộ dáng như sắp sửa nhào vào ăn thịt cậu đến nơi.
- Người đẹp, tôi có thể mời em một ly không ?
Một tên khá bảnh chặn đường cậu. "Người đẹp" liếc hắn một cái, cười khinh miệt.
- Tránh !
Ừ thì, vì đẹp nên người ta có quyền kiêu.
- Em đẹp như vậy mà không có người bồi thì thật tiếc.
Hắn vẫn không tránh đường. Nhác thấy Hy Triệt chuẩn bị nhấc chân lên hạ sát một đời trai nữa, Hàn Canh tự thấy mình cần có trách nhiệm ngăn cản.
- Xin lỗi anh bạn, người đẹp này có chủ rồi.
Anh cười mỉm cứng nhắc, đưa tay cho Hy Triệt. Mất một giây để cậu cân nhắc xem nên phối hợp hay làm anh bẽ mặt, nhưng rồi cậu chọn phương án đầu tiên. Nở nụ cười vạn người mê, cậu đặt một bàn tay thon dài lên tay anh, để nó nằm gọn ở nơi ấm áp ấy, làm nũng :
- Lần sau không được để em đi một mình đâu nhé !
- ... Em muốn sao cũng được.
Một tay anh khoác lên bờ vai trần thanh mảnh, đẩy cậu đi lên phía trước. Anh thừa nhận - mình ghen ! Anh không cho phép bất kì ai được thấy cậu hở hang, thấy cặp mông căng tròn kia, thấy cả đôi chân thon dài như người mẫu. Tất cả đều trắng mịn, đều xinh đẹp dụ dỗ người ta phạm tội, và đều là bảo bối của riêng anh !
- Cảm ơn đội trưởng đã cứu em một lần.
Đến bàn, cậu thản nhiên ngồi xuống cạnh Thiếu Hoa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
- Người đẹp, lâu lắm không gặp thật sự là rất nhớ đấy !
Cách cậu nói thực khiến người ta liên tưởng đến một gã trai hư hỏng. Cô gái che miệng cười.
- Xin cậu ! Từ "người đẹp" căn bản không dành cho cậu đi khen người khác. Chị thấy tổn thương lắm ấy !
- Sao ? Đàn ông không khen phụ nữ mới là làm tổn thương người ta !
Lệ Húc bĩu môi.
- Xong cậu rồi ! Nếu bây giờ cậu không thân mật với đội trưởng, lát nữa anh ấy sẽ phải đánh nhau với lũ sói kia để giữ cho cậu về nhà an toàn đấy.
- Thật à ?
Giọng nói mềm mại cùng với cái nghiêng đầu, thực sự rất đáng yêu !
- Còn đợi gì nữa ? Boss, mau thân mật với cậu ấy đi !
Hàn Canh máy móc ngồi sát vào cậu, lần nữa khoác vai. Hy Triệt nheo mắt, thỏ thẻ :
- Đội trưởng, anh cứu em thật hả ?
- ... Ừ, tôi không muốn đánh nhau giành gái.
Vẻ mặt Anh Vân giống như nuốt phải đồ thiu.
- Anh Anh Vân, thoải mái lên ! Chúng ta là đội kịch cơ mà, sao anh lại lộ ra vẻ không chuyên nghiệp thế ?
Bị Hy Triệt nhìn thấu, anh xấu hổ ho khù khụ.
- Yên tâm, em làm sao dám đắc tội với vợ anh !
Mọi người đều ngầm hiểu, cậu đang khẳng định mình sẽ không làm gì có lỗi với Park Jung Hwa. Hàn Canh cảm thấy tay mình lạnh buốt.
Vẫn trong cái ôm của anh, cậu thản nhiên lấy ra một tệp thiếp mời, nhanh nhẹn đưa cho tất cả, trừ anh.
- Xin lỗi, anh yêu, nếu đưa cho anh thì chẳng khác nào báo cho lũ sói chúng ta đang diễn kịch.
Cậu cười khúc khích.
- Mời mọi người đến dự đám cưới của em. Ba tháng nữa, em là chồng người ta rồi !
- Bộ dạng cậu thế này tốt nhất đừng có lấy vợ, chỉ làm khổ con gái nhà người ta thôi !
Trừ Thiếu Hoa, không ai có đủ can đảm cười nói chúc mừng.
- Biết sao được ? Con gái nhà người ta quyết rước em về, mà em cũng muốn lấy vợ lắm !
- Nào, mọi người nâng ly chúc mừng Hy Triệt !
Cậu cười thoải mái nâng ly, uống một ngụm rượu lớn. Có vẻ cậu chẳng động đến bia rượu bao giờ, bằng chứng là qua ánh đèn mờ cũng thấy da thịt nổi lên từng mạt hồng phấn. Hàn Canh gần kề có thể cảm nhận được độ nóng bỏng của thân thể cậu, hơi thở phả ra mùi rượu nồng đậm khiến người ta say.
- Lễ cưới của em chỉ có mọi người là khách thôi. Em sẽ gửi vé máy bay và y phục đến tận nhà mọi người. Không được từ chối, là lễ phục Rella Kim tự tay may, từ chối là xúc phạm tay nghề của em đấy !

Bế Hy Triệt xỉn đến ngủ gục ra xe, Hàn Canh áy náy nói với Thiếu Hoa :
- Em về cùng Anh Vân nhé, anh không yên tâm giao cậu ấy cho ai.
- Được rồi mà. - Cô gái cười khổ - Cẩn thận đấy nhé, cậu ấy sắp kết hôn, vả lại nếu anh không kiềm chế được em sẽ buồn lắm đấy.
Cô tung tăng chạy ra xe Anh Vân.
- Cho tôi về với bạn thân ơi !
Quay lại nhìn thân hình nhỏ nhắn ngả ngớn trên người mình, anh lại thấy đầu óc nặng trịch. Đặt cậu nằm xuống băng ghế sau, anh dứt khoát không nhìn cậu thêm một giây nào nữa, chuyên tâm lái xe.
Anh mang cậu trở về ngôi nhà từng đầy ắp kỉ niệm hạnh phúc. Còn cậu sắp rời bỏ nó lần nữa để đến một ngôi nhà mới, có người phụ nữ cậu yêu.
Cậu như con bạch tuộc nhỏ quấn chặt lấy anh, làm anh mở cửa thực vất vả. Mùi rượu vẫn nồng đậm lan tỏa trong không gian, anh thấy mình chếnh choáng. Tiểu bảo bối của anh vẫn ôm anh thật chặt, anh không thể rời đi, nằm sấp đè lên người cậu - trên giường ! Tư thế thật ái muội, anh khổ sở nhận ra mình lại mất kiểm soát nữa rồi. Hai dòng suy nghĩ đánh nhau trong đầu anh, một bên bảo anh không được chạm đến cậu nữa, cậu sắp thuộc về người khác, anh không có quyền. Bên kia lại thúc giục anh chiếm lấy cậu, thà có được thể xác cậu còn hơn mất trắng ! Mà, cậu cũng đã trao cho anh lần đầu rồi đấy thôi ?
- Ưm...
Cậu khẽ cựa mình, ôm cổ anh chặt hơn nữa, phả hơi thở nóng hổi thơm mùi rượu vào tai anh. Da thịt cận kề tiếp xúc, hương hoa thanh nhã quẩn quanh. Anh không nghĩ sẽ có ngày nó gần với anh như vậy, áp sát người anh nóng bỏng. Thân nhiệt tăng vọt đến mức báo động. Nhất là khi nhìn đến vẻ mặt ngoan ngoãn lạ thường, ửng lên như mời gọi, anh nghĩ, lợi dụng một lần cũng chẳng sao ! Biết đâu cậu sẽ nghĩ lại...
- Anh không nhịn được nữa. Tiểu bảo bối, anh chỉ muốn em mãi là của anh.
Nghĩ là làm, anh cúi xuống nhấm nháp đôi môi ngọt chết người. Hy Triệt có thể dìm anh đến chết chỉ bằng đôi môi của mình, nhưng anh tình nguyện ! Cậu không phản kháng, thậm chí còn hơi hé môi ra, bật đèn xanh cho anh dễ dàng âu yếm. Tham lam như muốn hút hết mật ngọt trong vòm miệng cậu, anh thành công khiến cậu thở hổn hển và đôi mắt mở ra mơ màng. Cậu vẫn say, sẽ không nhận ra đâu nhỉ ?
- Anh yêu em, anh yêu em...
Để lại một dấu hôn đỏ chói lên cổ cậu, anh lần mò cởi chiếc váy ngứa mắt này ra. Nó khiến anh nổi lên dục vọng, khiến những thằng đàn ông khác có cơ hội chiêm ngưỡng thân thể cậu. Anh không chấp nhận được !
- Làn da em, ngực em, vùng bụng này, cả cặp mông xinh đẹp này nữa - Mạnh tay bóp một cái khiến cậu rên ư ử - đều là của anh !
Ngay cả quần lót cũng là của nữ giới, anh không hiểu cậu định lấy vợ làm sao ?
Vứt cái quần lót màu hồng đi mà Hy Triệt vẫn để mặc anh làm loạn trên thân mình, chỉ bật ra những tiếng rên nho nhỏ. Thần trí cậu như đang chìm trong một thế giới khác, hết thảy phản ứng đều chỉ là bản năng. Anh không quan tâm nữa, cái anh muốn bây giờ là thân xác cậu, và sau đó là niềm hy vọng cậu sẽ còn tình cảm mà quay lại bên anh. Hoặc là, vì xảy ra chuyện với anh nên cậu sẽ hủy đám cưới. Không bên anh cũng được, miễn là đừng thuộc về ai...
- A !
Hy Triệt kêu lên đau đớn. Anh đã thực sự đi vào bên trong cậu !
Vẫn chật chội, nóng bỏng đến mức làm anh đau. Biểu hiện ngây ngô cho anh biết 7 năm qua cậu không hề làm loại chuyện này. Cảm giác hài lòng xâm lấn, cậu vẫn là người của anh, vẫn như một người tình thủy chung chờ anh đến để dâng hiến. Khóe mắt ươn ướt, hình như cậu tỉnh rồi ! Cậu đã thoát khỏi cơn mộng để về với hiện thực, tỉnh lại trong cuộc giao hoan đầy khoái lạc. Cho dù cậu giận dữ, hận anh nhiều hơn nữa vì đã xâm phạm cậu, anh cũng chẳng chùn bước đâu. Ai bảo cậu đã khiến anh đau khổ chứ...?
- Hàn... Canh... Anh... a ! Khốn nạn ! Buông... ra !
Giờ phút này cậu có phản đối thì cũng muộn rồi. Tức giận nhưng bộ dáng mê người thế kia, mắt ươn ướt long lanh trừng không nổi, khổ sở vì tình dục, chỉ khiến anh muốn đàn áp cậu hơn nữa. Từng cú thúc mạnh mẽ như muốn xuyên thủng người cậu, gắt gao đem cậu ăn sạch sẽ.
- Anh...
Bạch dịch nóng bỏng xuất vào bên trong cậu, cậu cũng đã ra đầy tay anh từ lúc nào. Mọi chuyện xong xuôi, cậu mệt lả thiếp đi lần nữa. Yêu thương vuốt mái tóc đỏ vì mồ hôi mà bết lại, anh bế cậu đi tẩy rửa, rồi ôm người thương vào lòng cùng tiến nhập mộng đẹp.

Tỉnh mộng. Có thứ gì đó gắt gao đốt cháy anh. Anh cảm thấy mình nóng ran, bức bối.
- Tỉnh ?
Hy Triệt lạnh lùng ngồi ở ghế nhìn anh chằm chằm. Hóa ra chẳng có gì đốt anh cả, chỉ là ánh mắt dữ dội của cậu mà thôi.
- Giỏi thật. Lẽ ra tôi không nên mất cảnh giác uống say để anh đưa về, hoặc là nên nhờ Chung Vân Anh Vân mới đúng.
Khó khăn đứng dậy, người cậu thật sự rất ê ẩm !
- Đê tiện !
- ... Em gọi đám đàn ông cứ hau háu muốn "ăn" em là sói, tôi cũng thế, tôi chỉ là đồ lang sói thôi. Chứng tỏ em đối với tôi vẫn chẳng có chút nào cảnh giác. Tôi có nên xem đó là lời động viên không ?
- Đừng tưởng tôi không biết anh nghĩ gì ! Đám cưới của tôi vẫn sẽ tiến hành bình thường, hy vọng anh dành ra chút thời gian quý báu đến dự, người-vừa-cưỡng-bức-tôi ạ !
Cậu đùng đùng sập cửa, bỏ đi ! Anh bàng hoàng, lấy chăn quấn tạm, chạy ra ngoài thấy cậu đã lên xe đi mất rồi. Hành lý cũng sạch sẽ. Cậu - lần nữa bỏ anh lại một mình - trở về Hàn Quốc !
Tựa lưng vào cánh cửa và trượt xuống như thể không còn sức lực, anh nhắm mắt hồi tưởng lại khoảnh khắc cậu gọi tên anh. Đầy phẫn nộ nhưng ngọt ngào. Để nó xoa dịu trái tim mình rồi thì, anh bật khóc. Anh bối rối không biết mình phải làm gì, như một đứa trẻ lạc mẹ. Yêu cậu rất nhiều, vì cậu mà trở nên ích kỷ đến mức đê tiện với hy vọng sống lại những hồi ức của 7 năm trước, khi cậu vẫn yêu anh, vẫn cần anh, anh có thể tự do bày tỏ tình yêu với cậu và tất cả những đau khổ này chưa hề xuất hiện. Cố gắng kéo mình ra khỏi ảo tưởng rằng hai người có thể bên nhau lần nữa nhưng rồi lại tự mình dìm chết mình. Cứ quanh quẩn như thế, anh không tìm thấy lối ra nào mang ánh sáng trong đường hầm đen ngòm mang tên cậu.
Khổ sở chết mất thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net