Phần 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 12

HANKYUNG
Part 1

Tôi nhìn con Hamster thêm một lúc rồi thở dài, thật không ngờ món quà mình tặng em ngày cuối cùng ở Trung Quốc thành ra thế này. Tôi muốn em khi nhìn con Hamster này sẽ nhớ tới tôi. Vậy giờ đây ...

-Heechul ah...

Tôi gọi, em quay sang chỗ tôi, tay vẫn không ngừng trêu chọc con Hamster.

-Nó ... - Tôi chỉ vào con chuột - Thôi thì ...

-Rongrong.

-Hả???

-Tên của nó. - Em chỉ vào con chuột trên tay.- Nhớ là phải chăm sóc nó cho tốt nhé.

Tôi cười mếu máo. Lần này em đúng thật là rất làm khó tôi rồi. Công việc bận rộn làm cho mỗi lần về nhà tôi chỉ muốn ngủ thôi làm sao chăm sóc được nó.

Có vẻ như em đoán được những suy nghĩ trong tôi nên trán em khẽ nhăn lại, đôi mắt sắc lẻm chiếu thẳng vào tôi như đọc được tất cả suy nghĩ của tôi. Tôi đành gượng gạo cười cầu hòa, chăm sóc thì chăm sóc, có sao đâu, cũng như ngày xưa tôi chăm cho em. Đầu em gục gặc, khóe miệng em cười. Lúc này tôi biết em hiểu tôi đang nghĩ gì.

-Kyung, đây là món quà Kyung mua cho em nên nhớ phải chăm sóc cẩn thận nhé ... cho tới ngày ... em nhận lại nó từ tay anh.

Em nói mà đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt em vẫn vậy, vẫn rất kiên định và mạnh mẽ. Nhìn ánh mắt này của em tôi hiểu quyết định của em, chờ đợi ... đó là cách em thấy tốt nhất bây giờ.

Tôi cũng vậy ...

-Chullie ... Cảm ơn em.

Tôi đặt lên trán em một nụ hôn, nhẹ nhàng và rất trân trọng. Nhưng em bĩu môi nói không thích và hôn lại lên môi tôi. Đột ngột đến, đột ngột đi, như chính em vậy. Ngọt ngào và hụt hẫng. Em luôn là một người như vậy.

Chúng tôi ở bên nhau tận hưởng từng giây phút trôi qua. Tôi mong muốn thời gian ngừng lại, nó càng trôi đi tôi càng lo sợ, thời gian tôi được ở bên em không còn bao lâu nữa. những nuối tiếc bắt đầu đến bên tôi, gặm nhấm linh hồn tôi. Tôi siết em chặt hơn như thể nếu lơi lỏng tay em sẽ biến mất vậy. Em khẽ cựa trong lòng, có lẽ tôi đã ôm em quá chặt chăng? Đôi môi tôi lại mấp máy câu xin lỗi không ngừng cho đến lúc em thật sự khó chịu vùng ra khỏi vòng tay. Hối hận ... Tôi biết bất kể cái gì nếu nắm quá chặt, nó sẽ vỡ tan.

Có thể em thấy vẻ mặt của tôi quá sức tội nghiệp hay thế nào tôi không rõ mà quay lại ôm lấy tôi, em cười.

-Kyung ngốc của em.

Tôi ngốc lắm sao?

-Về thôi không mẹ sẽ lo.

Em kéo tôi dậy, hướng về nhà. Chúng tôi lại tay trong tay im lặng đi về.

Từ từ ...

Trước khi vào nhà, em nói với tôi :

-Kyung ah, lần sau khi nhóm sang Trung Quốc, em sẽ tới chào hỏi ba mẹ và thú thật với hai người. Mọi hậu quả, em sẽ chịu hết.

Em thật ngốc, em nghĩ em đủ mạnh mẽ để vượt qua chuyện này sao? Hay em nghĩ thời gian có thể xóa nhòa đi tất cả, kể cả những vết thương trong trái tim. Thật sự tôi rất lo, nếu mẹ không chấp nhận, mẹ làm tổn thương em thì sao? Chúng tôi sẽ thế nào khi Trung Hoa và Hàn Quốc quá xa vời? Tôi không thể để em đợi đến cuối cuộc đời, và tình yêu này, tôi không thể buông tay được.

Cả đêm, tôi mất ngủ vì những suy nghĩ điên rồ của mình.Tôi nghĩ ra hàng loạt những giải pháp rồi chính tay gạt nó ra, vì tính không khả thi của chúng. Chẳng lẽ chỉ có "thành thật mới được khoan hồng" thật sao? Chuyện này chắc tôi sẽ phải đấu tranh còn ác liệt hơn SM nữa đấy. Bất giác tôi thở dài, vẫn biết mỗi lần thở dài thì hạnh phúc sẽ rời đi một phần mà sao tôi vẫn hay làm vậy. Em nằm bên cạnh, hơi thở đều đặn trong giấc ngủ say. Em đang mơ gì mà sao khuôn mặt tươi vậy? Có phải chăng em nhìn thấy hạnh phúc của chúng ta? Nhìn em, lòng tôi càng quặn đau hơn, em thế này ai nỡ rời xa, em thế này sao có thể để một mình. Ngày em khóc nức nở tại Super show, tôi chỉ muốn lao đến bên em, an ủi em, vỗ về em, nhưng tôi không thể. Sự bất lực ấy làm tôi muốn phát điên.

-Heechul, xin lỗi em.

Em cựa mình, quay sang ôm lấy tôi, rúc sâu đầu em vào ngực tôi, ấm áp. Sự ấm áp đó giúp tôi đi sâu vào giấc ngủ, không mộng mị, không mệt mỏi.

Buổi sáng khi thức dậy còn gì hạnh phúc bằng nụ cười và khuôn mặt của người mình yêu. Sáng nay tôi là người hạnh phúc nhất khi nhìn thấy em ngồi bên cạnh, vuốt tóc và cười với tôi, khuôn mặt em rạng rỡ sáng bừng hơn cả vầng dương trên cao. Tôi mỉm cười bên em, lòng thầm mong hình ảnh này sẽ được diễn ra mãi mãi, cho tận đến lúc chúng ta rời khỏi dương thế.

Em cười, một điệu cười mà tôi bỗng thấy gai sống lưng, linh tính mách bảo tôi rằng còn nằm đây chắc chắn là sẽ có chuyện nên tôi bật dậy, hôn chào buổi sáng và ù té vào nhà tắm. Nhưng trước khi đóng sập cửa nhà tắm, tôi không quên quay lại nháy mắt với em, dù có quay đi tôi cũng thấy đôi má em ửng hồng. Em thật đáng yêu.

Hạnh phúc chỉ cần là như vậy.

Buổi sáng mẹ nấu một bữa ăn thật ngon, thật thịnh soạn để tiễn em, nhưng tôi thấy mẹ định lấy thức ăn để dụ em ở lại thì đúng hơn. Vẫn biết em cũng không phải người phàm ăn như Shindong, hay như Changmin nhà DBSK nhưng với thức ăn mẹ nấu em cũng có những hứng thú nhất định. Có phải vì mẹ là mẹ không Chullie? Tôi nheo mắt, cố thu hình ảnh em vào trong tâm trí, hình ảnh em đứng với mẹ, cười với cha, hình ảnh em đang ăn thật nhỏ nhẹ, nói thật dịu dàng, dù cho những hình ảnh này chỉ là cái mặt nạ, là vai diễn em đang tham gia diễn xuất thì với tôi đó cũng là hạnh phúc. Nhưng, tôi vẫn thích Chullie đích thực của tôi hơn.

Nhìn em, thật lâu, thật lâu mà tôi mới phát hiện ra rằng, hôm nay em không còn mặc Sườn xám như mọi ngày nữa mà chuyển sang Hanbok cách tân. Chiếc áo xanh viền đỏ nổi bật trên váy trắng càng làm em nổi bật hơn, xinh đẹp hơn rất nhiều. Bây giờ tôi mới nhận ra rằng bộ áo truyền thống luôn biết cách tôn vinh vẻ đẹp của người con gái của đất nước đó. Mải nhìn em mà bữa ăn kết thúc từ lúc nào tôi không hay, cho đến tận lúc em đá tôi hỏi ăn xong chưa em còn dọn thì tôi mới giật mình tỉnh dậy, bàn ăn còn duy nhất mỗi mình tôi ngồi chơ vơ. Em cười.

-Ai ăn cuối thì dọn nha, cưng?

Cái chất giọng cao vút,ranh mãnh xuất hiện, phả bên tai tôi nhồn nhột. Tôi nhìn em bất lực, đứng dậy dọn bàn, dù cho bên ngoài nhìn vào thấy em đang làm còn tôi đứng sau ôm lấy em nhưng thực tế cho thấy thì toàn tôi làm còn em đứng chơi thôi. Ôi cái số tôi, chạy về đây rồi mà cũng bị bắt nạt như thường.

Một ngày dài mà cũng thật ngắn, tôi và em chỉ đi loanh quanh một hồi, dọn dẹp một lúc, và té tạt vài nơi là cũng đến lúc em phải đi. Đưa em ra sân bay về Hàn đồng nghĩa với việc tôi đưa em trở lại ngục tù, tâm không muốn nhưng không thể làm gì khác, nụ cười đưa tiễn nay bỗng méo mó đi. Em cần tay tôi trấn an, rằng em không sao.

-Vì Chullie là hyung sao?

Tôi thốt lên câu nói đầy xót xa khi em làm vậy. Em không nói, vẻ mặt nghiêm túc nhìn thẳng phía trước. Tôi biết còn hỏi nữa thì em có thể khóc. Heechul của tôi mạnh mẽ thế đấy.

-Đưa em về căn hộ của anh đi.

Tôi quay xe về phía căn hộ của mình, bây giờ em muốn đi đâu tôi sẽ đưa em đi, vì tôi biết em có nguyên do của mình.

Chúng tôi ghé qua căn hộ để em lấy đi vài thứ, để lại vài thứ, lúc đó em liếc tôi và nói:

-Cấm dịch chuyển.

-Định làm gì vậy, Chullie? -Tôi cười.

-Đánh dấu, những gì được đánh dấu thì sẽ là mãi mãi là của Kim Heechul này.

Em vừa nói vừa nhướng chân lên hôn tôi, em nháy mắt, cười tinh nghịch.

Thật sự em không cần làm vậy đâu. Vì từ rất lâu về trước, tôi đã là của em rồi. Nhưng trước hành động đó tôi thấy mình cũng quan trọng hơn, Có phải em sợ mất tôi? Thích thú với suy nghĩ của bản thân, tôi cũng có món quà muốn đưa cho em.

-Qùa cho em.

Em nghiêng mặt, đón nhận nó từ tay tôi. Mà tôi có nên nói hành động này là đón nhận không khi mắt em sáng rực lên, chộp lấy hộp quà trên tay, háo hức mở nó.

-Gì đây?

Dù miệng hỏi nhưng tay vẫn thoăn thoắt mở, như thể nếu không mở nhanh là em có tội với bản than do để thắc mắc lâu vậy. Chullie ah, cái tật đấy phải sửa nghe chưa, nhỡ đâu món quà có vấn đề thì sao? Mà giờ có quan trọng vấn đề này không nhỉ?

-Đây là ... ???

Em ngắt luồng suy nghĩ của tôi bằng một câu hỏi. Dù đã cầm trên tay, đã biết nó là gì mà sao em vẫn thích hỏi thế nhỉ?

- Là thứ để em mở nơi này ... và ... nơi này.

Vừa nói một tay tôi chỉ vào cánh cửa căn hộ, và một tay chỉ vào trái tim mình. Chìa khoá - phải tôi đưa em chìa khóa căn hộ cũng như chìa khóa trái tim tôi, để bất cứ khi nào đến Bắc Kinh em có nơi để tới, để về.

-Đừng đưa thêm cho bất kỳ ai nhé.

Em nói giọng run run, làm sao tôi có thể đưa thêm cho ai cơ chứ, vì trái tim này chứa đựng em là đã đầy kín, chỗ của cha mẹ, của các thành viên tôi lỡ đưa họ lên đầu mất rồi.

Khi chúng tôi tới sân bay thì bố mẹ đã ra tự lúc nào đang sốt ruột lườm tôi như thể tôi đã làm điều gì sai lầm lắm thì phải. Trước khi em vào phòng cách ly, mẹ cũng lại đưa cho em một bộ chìa khoá và một món quà nhỏ.

-Chullie, cầm lấy nó, khi nào qua đây thì nhớ về nhà nhé con. Nếu bố mẹ không có nhà thì còn có nó để vào nhà. Đừng đứng ở cửa như lần trước nhé.

-Dạ. Em nói khẽ, gật đầu. Mẹ vẫn còn nhớ lần đầu em tới đây, đúng lúc mẹ không có nhà nên đã đứng chờ mẹ. Mẹ sợ lần sau lỡ con dâu mẹ sang cũng thế thì nguy. Nhưng thực sự tôi không ngờ đằng sau chiếc chìa khoá còn có một ẩn ý khác mà mãi sau này tôi mới nhận ra.

-Còn nữa, món quà này cho con dâu bé bỏng của mẹ, con đừng mở bây giờ, khi nào về Hàn hãy mở.

Dù cho không hiểu câu nói của mẹ nhưng em vẫn gật đầu. Món quà được bỏ ngay ngắn trong valy của em.

-Còn nữa - mẹ cầm cái túi nhỏ từ chỗ bố đưa cho em - Con cầm mấy món này lên máy bay mà ăn. Đồ ăn trên máy bay không đủ chất dinh dưỡng đâu. Con gầy quá, phải nhớ tẩm bổ nhiều cho béo nghe chưa. Lần sau qua đây mà không béo lên là không được về đây đấy.

-Kìa mẹ. - Tôi có chút hoảng nhảy vào - Mẹ định làm gì?

-Bắt nó ở đây cho mẹ tẩm bổ đến khi béo lên mới cho về.

Em bật cười.

-Dạ, con biết rồi mẹ ạ. Con xin lỗi không ở bên bố mẹ được lâu.

-Con dâu ngốc, có gì phải xin lỗi chứ. Hai đứa còn công việc của mình mà. Khi nào công việc ổn định thì bố mẹ sẽ sang chào nhà bên ấy, lúc ấy mẹ sẽ ở bên con đến lúc con kêu "sao bà già này sống dai thế" thì thôi.

-Mẹ ...

Mẹ xoa đầu em, vỗ lên bờ bai gầy,

-Đi đường mạnh khỏe nhé.

-Dạ, con biết rồi,chào bố mẹ, con đi.

Em cúi người thật thấp, chào bố mẹ rồi kéo hành lý vào làm thủ tục. Mẹ đứng nhìn theo bóng lưng gầy của em mà khóc. Chullie, mẹ thật sự yêu em lắm đấy. Rồi chưa đầy 5 phút sau mẹ quay sang chỗ tôi, vỗ mạnh vào tôi trách móc.

-Sao không giữ Chullie lại? Đến bao giờ hai đứa mới ở bên nhau.

Tôi cúi mặt, xấu hổ vô cùng, Câu hỏi ấy của mẹ tôi còn không biết câu trả lời thì sao có thể trả lời mẹ đây.

-Xin lỗi me, hiện giờ tình cảnh không cho phép chúng con bên nhau. Nhưng con hứa sẽ cố gắng đưa Chullie về trong tương lai gần.

Mẹ im lặng, rồi xoa đầu tôi.

-Mẹ tin con.

-Cảm ơn mẹ.

Một cái ôm tạm biệt và nhìn theo em cho tới tận khi máy bay cất cánh, tôi lặng lẽ lê bước trở về. Heechul, hai tuần em ở Trung Quốc là hai tuần đáng nhớ nhất của tôi. Có thể chỉ 12 tiếng nữa là em và tôi sẽ ở hai phương trời khác nhau, hai đất nước khác nhau nhưng những ngày em ở bên tôi, tôi sẽ nhớ mãi mãi, nhớ cho đến tận lúc cầm tay em, nối lại những ký ức bị cắt đứt này. Rồi sẽ có ngày tôi và em ngồi bên nhau kể chuyện cho con, cho cháu chúng tôi rằng ngày xưa Chullie của tôi đẹp đến nhường nào, ngày xưa em yêu tôi như thế nào và ngày ấy Đại ma vương - Nữ vương - Kim Heechul đáng sợ ra sao. Tôi cười trước những suy nghĩ về tương lai đó, một tương lai hạnh phúc có tôi và em, một tương lai mà tôi sẽ vươn tới. Heechul, đợi anh nhé.

Những ngày đầu em về nước, mặc dù những hoạt động của em luôn cập nhật trên các phương tiện thông tin truyền thông, cả em nữa, em vẫn gọi điện cho tôi, hay nhắn tin cho tôi nhưng nỗi nhớ em không hiểu sao cứ lớn dần lên. Tôi nhớ em, nhớ ánh mắt, tiếng cười, dáng đi. Ngày nào tôi cũng về nhà dù công việc có bận rộn, có mệt mỏi, về nhà để được thấy hình bóng em, về nhà để được thấy hương thơm em vẫn còn vương vấn. Tôi về nhà để thi thoảng lại nghe tiếng mẹ nhớ em, mẹ nhớ cách em giúp mẹ, nhớ đến những buỏi đi chơi của hai mẹ con, để thi thoảng nghe tiếng bố đồng ý với mẹ, bố nhớ tiếng nói, nhớ cách em kể chuyện, nó thật có hồn và đáng yêu. Và tôi cũng dần hiểu ra nhờ có em mà gia đình tôi gắn bó hơn, nói chuyện nhiều hơn, cười nhiều hơn, đó là điều mà bao lâu nay tôi chưa làm được cho cha mẹ. Heechul ah, cảm ơn em.

Rồi công việc lại nhấn chìm tôi, nào là album mới, là nhưng show truyền hình mới, những MV mới, những dự định mới, và cả những tin đồn mới. Những bức ảnh tôi chụp với em đã làm xôn xao dư luận một thời gian. Tôi thật không ngờ rằng fan của chúng tôi lại có thể tinh ý như vậy, không chỉ E.L.F, hotkiss, Metal mà cả fan của tôi bên Trung Quốc cũng nhận ra. Các fan không làm rộn ràng lên mà chỉ là những đường link trên mạng, những lời bình luận trong cộng đồng với nhau, không báo chí, không tin tức ... Tất cả làm tôi nực cười. Đã có nhiều người hỏi vu vơ với tôi về ngươì con gái - trông - giống - Kim Heechul, tôi cười,

-Anh nghĩ sao?

hay

- Ừm, maybe ...

Cái thái độ lấp lửng của tôi có khi làm cho tin đồn còn nổi hơn những cũng có khi càng làm cho tin đồn xẹp xuống, Nhưng rồi chuyện này cũng qua đi, chỉ còn làm râm ran phía trong fan mà thôi.

Không ...

Còn nhà tôi nữa, mẹ lấy về tấm đẹp nhất cũng là tấm tôi thích nhất, đóng khung nó, mang vào treo rên đầu giường tôi.

-Tấm này coi như ảnh cười của hai đứa. Sau này con liệu hồn mà chụp ảnh cho đàng hoàng, nghe chưa?

-Dạ, tôi gật đầu rõ mạnh, rồi nhìn tấm ảnh mơ màng. đây là tấm ảnh đầu tiên khi tôi chụp hình với em, lúc đó tôi còn quá sững sờ trước vẻ đẹp thuần khiết của em, không phải tôi chưa được nhìn em trong trang phục nữ nhưng đó là trên show, người ta không trang điểm kỹ cho em như một cô gái, các stylish vẫn giữ lại những nét nam tính của em, nên có thể nói đây là lần đầu tiên tôi thấy em là ... con gái.

Em đẹp ...

Kiêu sa ...

Quyến rũ ....

Và cũng rất thuần khiết mà hiếm cô gái nào có được.

Sự sững sờ của tôi, nét đẹp nghịch ngợm của em khi hôn phớt lên môi tôi làm cho bức hình càng toát lên vẻ đẹp của nó. Cũng nhờ nó mà cư dân mạng mới xôn xao như vậy. Vì lúc đó em là Kim Heechul mà.

TBS

End part I Chap 12

Chap 12

Part 2

Super Show 3 tại bắc Kinh, tôi cũng thật không ngờ hiện giờ mình lại đang ngồi năn nỉ mẹ đi mua vé cho mình. Những lúc thế này mẹ không còn là mẹ tôi nữa mà đã thành Heechul rồi hay sao ấy, nhìn cách mẹ cười khi nhận chén trà từ tay thằng con, rồi cái cách mẹ nhìn, mẹ đòi hỏi thù lao thì tôi chắc chắn em đã tiêm nhiễm vào đầu mẹ không ít đâu. Heechul à, em đúng thật là cao tay đó. Nhưng cũng thật là ... nhớ em quá. Tôi mất hai ngày để năn nỉ mẹ, rồi mất ba ngày để nhìn thấy mẹ ... lao vào đấu tranh cùng các E.F.L trong cuộc chiến mua vé. Đăng ký, rồi lấy vé, bây giờ tôi mới biết các fan đã nhọc nhằn thế nào khi có được tấm vé trên tay, cảm giác hồi hộp, và sung sướng theo tôi cho đến tận ngày diễn ra concert, mà không nhận ra một điều rằng hiện giờ nhà tôi chẳng có ai hết. Mặc kệ tất cả, gần đến giờ tôi mới đi, vì nếu vào sớm dù có chỗ tốt thì tôi cũng bị tóm mất. Chuyện này là hoàn toàn bí mật ... với em với cả công ty.

Em gầy quá, có phải sự gấp rút luyện tập cho album mới và concert lần này đã rút hết trọng lượng và sức khỏe của em không? Ngày gặp em khi quay MV cho Holding an umbrella cũng không thấy em gầy như vậy. Ngày ấy em còn cười, còn bô lô ba la bên tôi, còn dẫn tôi đi xem ảnh cười của chúng ta. Còn rất nhiều thứ, nhưng bây giờ nụ cười của em không còn tươi như trước, đôi mắt em không còn sáng mà có chiều mệt mỏi. Dù vậy, em không khóc, không còn khóc như hồi SS2 nữa, tôi vui vì điều đó, vì cả sự trưởng thành đến nỗi không biết từ lúc nào hai tay tôi nắm chặt, đến bật máu. Em đang hát, solo ... không ... cùng với ... cô gái ... Dẫu biết đó là đàn em thân thiết với chúng tôi hồi còn ở Sm mà sao tim đập nhanh hơn, máu bỗng sôi lên, mắt mờ đi ..vì ghen tức mà không nhận ra có người dù đang hát cũng vẫn cười nửa miệng, nụ cười rất ... Heechul. Năm ngoái SS2, không có tôi, em còn rất lạc lõng, vẻ mặt mất mát, cô độc của em làm tôi nhớ mãi không quên, nhưng nhìn em với người khác thì thật không thể chịu nổi. Tôi có quá mâu thuẫn không? Rồi, Lady Gaga, em bắt chước cô ta đó ư? Nhưng thế lại giống Heechul hơn, và em rất giống hôm đó.

Đã có rất nhiều fan tặng quà cho em và các thành viên, ồ tôi còn thấy những chiếc khăn thêu hai chữ HanKim màu xanh nổi trên nền khăn trắng. Em nhận mà miệng cười toe. Vui lắm không, Heechul của anh? Còn anh, anh đang rất hạnh phúc.

Tôi rời đi khi concert vừa kết thúc, dù rất muốn gặp em nhưng các fan không muốn như vậy khi vây quanh kín các khu vực bên ngoài sân. Tôi thở dài rồi lững thững đi về. Đêm Bắc Kinh se se lạnh, tôi khẽ rùn vai rồi ngắm đường phố, dư âm của đêm diễn vẫn còn, lại không muốn về nhà sớm nên tôi quyết định đi bộ về nhà. Bắc Kinh nhộn nhịp, người qua, người lại, ai cũng đang tranh thủ về nhà hoặc lững thững đi bên người yêu, chỉ có tôi rảo bước một mình. Tôi nhớ em, nhớ những đêm hai đứa kéo nhau ra đường chỉ để ngắm người qua đường, nhớ em đang chay tung tăng nghịch những đài phun nước rồi kéo tôi vào chết cho đủ chùm, sau đó hai đứa ướt sũng về nhà, bị mẹ la cho một trận vì tội lớn đầu mà như con nít. Mà nhớ kỹ hình như người bị mắng chỉ có tôi thì phải, em được tha bổng.

Heechul ah, anh muốn gặp em quá.

Mới vừa về đến cổng tôi thấy nhà mình vô cùng náo nhiệt như trong nhà có chứa cả một gánh xiếc vậy. Giày dép la liệt kéo dài từ tận cổng vào đến thềm nhà. Tôi nghe thấy những tiếng la hét quen thuộc, có phải chăng vừa đi xem concert về nên tôi bị ảo giác rồi.

-Con về rồi ạ.

Mở của vào nhà, câu nói còn chưa dứt thì nguyên hằng hà sa số những cái gì đó từ gối dựa, dép đi trong nhà, nệm ngồi, vải vóc gì đó bay tá lả đến chào ... mặt tôi. Sau đó là những cục thịt đè lên. Tôi đã nghĩ ... mình sẽ chết. Nhưng không, tôi vẫn sống sau khi có người dẹp được những đống thịt đó ra khỏi tôi. Dù thế nào, tôi vẫn rất bất ngờ.

Em đang đứng trước mặt tôi, cười cười.

Tôi dụi mắt.

Em vẫn ở đó, đổi điệu cười.

Tôi lại dụi mắt.

Em nhíu mày, lao đến chỗ tôi, dung hai tay hết sức bẹo má làm tôi la lên oai oái.

-Này thì không nhận ra em này. Này thì nhìn em một cách kỳ quái này.

Tôi cười, ngu ngơ.

Em cười, rạng rỡ.

Đằng sau em, có 9 tên cười gian xảo.

Đêm nay, nhà tôi như vua chúa thời xưa mở yến, linh đình. Mà hình như không phải, tôi thấy giống cảnh mua bán ngoài chợ hơn. Và tôi mong, ngày mai đừng có ai sang nhà tôi mắng vốn là tôi hạnh phúc rồi. Chúng tôi ngồi ôn lại những chuyện đã qua, kể nhau nghe những chuyện của mình, và lại mơ mộng đến tương lai.

Vừa ngồi nghe cái lũ em kể tội tôi vì chuyện bắt cóc Heechul hyung của chúng khiên cho mọi chuyện xào xáo hết lên, rồi những tủi hờn và cuộc chiến thầm lặng với công ty trong những ngày em biến mất, tôi vừa cười. Họ nói vậy nhưng họ không nghĩ vậy, những thành viên đều như là họ đang ghen tỵ với tôi hơn là họ đang giận tôi. Câu chuyện ngọt ngào cảm động của chúng tôi kết thúc bằng câu nói muôn thưở:

-Anh là người nước ngoài mà.

Tôi lăn ra chịu đòn ngay sau khi phát ngôn. Một loạt những thứ không thể hiểu nổi lao thẳng vào mặt, em ngồi bên uống và cười hết cỡ. Chúng tôi ... vẫn như ngày nào ...

Một đêm "thác loạn" với đủ các trò phá phách, nghịch ngợm không thể hiểu và đỡ nổi trôi qua, chỉ còn tôi và Chullie còn thức, có vẻ như em không uống mà cũng không ngủ. Khi những ánh mặt trời đầu tiên chiếu rọi vào khung của sổ, những tia nắng tinh nghịch vén rèm tìm những thiên thần, em quay sang tôi, cười nhẹ, tôi gật đầu, đứng dậy đi theo em. Sáng nay, một chuyện quan trọng hơn đang chờ chúng tôi thực

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hanchul