Chap 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Cậu ngủ đi.”

Ba chữ cuối nói ra , căn phòng lại chìm vào im lặng .

Hi Triệt nằm một bên giường , Hàn Canh ngồi ở bên kia . Một người trùm chăn chẳng biết đang nghĩ cái gì , một người hút thuốc .

Giường rất lớn , hai người cùng một chỗ nhưng hoàn toàn tách xa nhau .

Cùng trên giường nhưng xa lạ .

Hi Triệt cựa quậy vài lần , ngực thầm nghĩ , giả cái gì chính nhân quân tử , cái gì là Liễu Hạ Huệ , lúc trước kích động như vậy , cho cơ hội lại không làm . Hàn Canh không dám nhìn hắn , chỉ lặng lẽ hút thuốc . Hi Triệt thế nhưng giữa căn phòng đầy mùi khói thuốc lại dần chìm vào giấc ngủ .

Hàn Canh nghe được tiếng Hi Triệt thở đều đều , xác định cậu ấy thực sự đang ngủ , ánh mắt chăm chú ngắm nhìn gương mặt Hi Triệt .

Hi Triệt , tôi thừa nhận tôi rất nhớ cậu , nhớ lại quá khứ cùng cậu trên giường thân mật không thể chia lìa , thế nhưng ngữ khí lãnh đạm của cậu khiến tôi nghĩ tôi đối với cậu chỉ có dục vọng tựa như cầm thú , khiến tôi , xấu hổ vô cùng .

Hắn không dám ngồi sát bên cậu ấy , hắn sợ bản thân kiên nhẫn không được , dục vọng với Hi Triệt tựa bài sơn đào hải , nhớ nhung lâu như vậy , nhưng khi gần trong gang tấc lại không dám đụng vào .

Trước đây , cậu ở trong lòng tôi .

Bây giờ cậu tựa như sinh mệnh của tôi .

Hi Triệt….Tôi phải làm gì với cậu bây giờ…Tôi nên làm cái gì bây giờ …

Trong lúc mơ ngủ Hi Triệt bỗng ho khan hai tiếng , lông mày cau cả lại . Hàn Canh vội vàng đưa tay tắt thuốc , cầm lấy tờ lịch để bàn quạt quạt khói thuốc bay đi .

…Ngủ đi , Hi Triệt , ngủ một giấc , sau đó , tôi và cậu đối mặt giải quyết mọi vấn đề .

/

Khi Hi Triệt tỉnh lại , chỗ trống bên giường đã lạnh .

Mở to hai mắt ngơ ngẩn nhìn trần nhà , vốn tưởng rằng hôm qua mọi chuyện rối loạn như vậy sẽ không ngủ được , không nghĩ tới ngủ say bất tỉnh , người đi lúc nào cũng không biết .

Xuống giường mở rộng cửa , toàn bộ căn nhà yên ắng , không một bóng người . Trên bàn phòng khách bày sẵn cơm nước , còn có một tờ giấy.

“Tôi hết ca sẽ tới . Hàn Canh.”

Đem tờ giấy đặt qua một bên , lười biếng đi rửa mặt , sau đó ăn điểm tâm .

Thức ăn so với Lệ Húc nấu có sự khác biệt , là anh ta làm sao ?

Thật giỏi nha , trước khi đi còn làm ăn sáng , chính sách dụ dỗ cũng biết dùng trọn bộ .

Cơm nước xong , thay quần áo muốn ra ngoài .

Nhướng mày .

Cửa sao không mở được ? Hi Triệt ngực nảy lên cảm giác bất thường .

Nửa ngày cũng không tìm thấy chìa khóa , hắn rốt cục nghiến răng nghiến lợi xác định mình bị nhốt trong nhà .

Mẹ kiếp! Làm cái gì ? Đây là nhà của hắn , dựa vào cái gì đem nhốt hắn ?

Lấy điện thoại di động ra đầu tiên gọi cho Lệ Húc , điện thoại vừa kết nối , hắn rống lên .

“Kim Lệ Húc ,cậu đùa kiểu gì vậy ! Sao nhốt tôi trong nhà ? Mau về mở cửa cho tôi.”

“Mở miệng ra cho tôi ,câm rồi à!”

“Anh , anh ở nhà đi , em không về đâu , Hàn Canh ca nói lát nữa sẽ gặp anh , anh cứ an tâm ở nhà chờ anh ấy đi.”

Lệ Húc nói xong cấp tốc ngắt điện thoại , Hi Triệt nổi giận gọi lại . Điện thoại đã tắt .

Hàn Canh….!

Hắn vội vàng gọi điện cho Hàn Canh , bấm dãy số đã lâu không còn bấm lại nữa .

“Alo…”

“Hàn Canh , anh muốn làm gì ?” Hi Triệt nghe được giọng nói của Hàn Canh , không rống lên nữa , bình tĩnh tra hỏi .

“Hi Triệt , cậu cứ ở nhà chờ , tôi tan trực sẽ về ngay.” Hàn Canh lúc này đứng bên ngoài trung tâm cai nghiện , đang định đi vào .

“Anh tan trực nên trở về nhà anh , anh không phải rõ ràng ở nhà còn vợ đang chờ sao , không phải tôi! Anh đừng nói linh tinh mua chuộc Lệ Húc .” Giọng nói bắt đầu nóng nảy , anh ta sao có thể bình tĩnh nói hắn ở nhà chờ anh ta về ? Đây là nơi anh ta muốn đến thì đến , muốn đi thì đi sao ?

“Tôi không mua chuộc cậu ấy , Lệ Húc là người mong cậu từ bỏ cái kia hơn tất cả mọi người . Không nói nhiều nữa , tôi sẽ nhanh trở về .” Hàn Canh biết hiện tại nói nhiều vô ích , hắn buổi sáng nói Lệ Húc nhốt Hi Triệt trong nhà , vì hắn dự liệu Hi Triệt sẽ lên cơn .

Hi Triệt , tôi không cho cậu lún sâu thêm nữa , tôi phải cứu cậu!”

Lần thứ hai điện thoại bị ngắt , Hi Triệt tức giận quăng di động đi . Điện thoại rơi vào sofa sau đó rơi xuống mặt đất , linh kiện tách rời .

Hắn đạp một phát vào cánh cửa đóng im , sau đó ôm theo đầy bụng ấm ức trở về phòng , ngã lên giường .

Tính cái gì chứ ? Hàn Canh anh tính toán cái con mẹ gì ? Anh hiện tại có tư cách gì chạy tới can thiệp vào cuộc sống của tôi ? Tôi không quản anh , anh có quyền gì quản tôi ?

Trong ngực dâng lên một trận xao động ,cả người bắt đầu cảm thấy khó chịu .

Hắn biết , đây là lên cơn nghiện .

Xoay người xuống giường , trên giá sách lấy ra cái hộp nhỏ , ở trong có ma túy với một tờ giấy bạc , bật lửa , động tác thành thạo hít ma túy vào .

Hít xong , hắn ngồi dưới đất tựa vào giường , nhắm mắt lại đầu ngửa ra sau , cảm thụ máu sôi trào , cảm giác linh hồn tách rời thể xác .

Ngoại trừ làm tình , chỉ có lúc này , mới thực sự vui vẻ .

Tuy rằng mỗi lần hút xong lại nghĩ tới sinh mệnh dần bị bóng tối dơ bẩn triệt để ăn mòn , thế nhưng khi cơn nghiện tái phát , còn có thể khống chế được bản thân sao ?

Hắn hiện tại có thể hối hận sao ? Cho dù hối hận cũng không trách ai được , đều do chính bản thân hắn gây ra .

Hi Triệt biết ở gay bar có vài người thậm thụt hít ma túy , trong cái thế giới dơ bẩn này có bao nhiêu hỗn loạn , hắn người trong cuộc biết rất rõ . Khi Trịnh Duẫn Hạo đưa hắn vào trong thế giới này đã từng nói cho hắn , cái gì cũng có thể chơi , chỉ trừ ma túy , có bản lĩnh đến đâu dính vào nó cũng xong đời

Cũng từng bị dụ dỗ , dùng cảm giác phiêu diêu, dục tiên dục tử dụ dỗ hắn , nói cái gì là hít chơi chơi thôi sẽ không nghiện . Nhưng hắn luôn nhớ kỹ lời Duẫn Hạo , không dính vào ma túy là giới hạn của hắn .

Thế nhưng , con mẹ nó vận khí hắn sao mà tốt như vậy , gặp phải thằng khốn Triệu Khuê Hiền kia .

Lần đầu tiên bị uống thuốc là do cậu ta lừa , sau đó từng bước một cho tới hôm nay , toàn bộ đều có can hệ tới cậu ta .

Bốn tháng trước , hắn liên tục đi tìm đàn ông , giống như cưỡi ngựa xem hoa , cho đến khi Khuê Hiền kéo hắn tới , nói với hắn , anh cùng người khác chi bằng ở cùng tôi . Chí ít so với bọn họ tôi vẫn tốt hơn .

Cậu ta có tiền , kiêu ngạo , lần đầu tiên nhìn thấy Khuê Hiền hắn chỉ đoán cậu ta là công tử có tiền .

Đúng vậy , cùng ai mà chả như nhau . Sao không tìm một thằng đàn ông dễ nhìn ? Hắn nghĩ vậy nên cũng chẳng có lý do từ chối Khuê Hiền .

Cùng một chỗ với Khuê Hiền , dần dần không hề có người nào đến gần hắn , hắn biết Khuê Hiền nhất định sử dụng thủ đoạn , hắn cũng lười đi hỏi , mấy tên đàn ông xấu xí , buồn nôn không đến gần hắn cũng coi như cho hắn chút thanh tịnh .

Sau đó…Từ lúc nào cũng không còn cự tuyệt thuốc lắc cậu ta đưa cho ?

Hòa vào trong rượu , không mùi không vị nhưng “sắc vị” lại song toàn .

Nó khiến hắn bay lượn , thiên đường địa ngục dạo chơi một vòng , sau đó rơi xuống biển tình .

Không có thời gian , không có không gian , không có áp lực , không có thể xác nặng nề , đầu óc trống rỗng sẽ không còn tịch mịch, không bao giờ phải suy nghĩ…cái gì hôn nhân , cái gì con cái ….

Không bao giờ ….phải suy nghĩ…vị đắng của ái tình .

Giới hạn cứ từng chút từng chút lùi dần .

Lần đầu tiên cũng giống như hình ảnh trên TV từng nhìn thấy , tham lam hít bột trắng .

Lần đầu tiên , kim tiêm sắc nhọn đâm vào da , uống rượu để giải khát , bởi vì nước , không thỏa mãn được hắn.

Lần đầu tiên , hắn biết kiêu ngạo của mình vì tình dục mà cúi đầu .

Lần thứ hai , hắn không quay đầu được nữa .

Anh biết không…Tôi đã không thể quay trở về ….

Tôi không muốn anh thấy tôi ra cái dạng này …Lại càng không muốn anh nhìn thấy tôi khi lên cơn nghiện .

Như vậy rất xấu …Sẽ không chịu đựng nổi….

Đó không phải …Kim Hi Triệt trong ký ức của anh .

Nước mắt hắn cắn chặt bao ngày từ hốc mắt chảy ra , từng giọt từng giọt rơi xuống .

Tóc màu đỏ rực rỡ , đã từ từ phai màu .

/

Khi Hàn Canh đẩy cửa vào Hi Triệt vẫn duy trì hình dạng .

Thân thể như đã chết , không động đậy , không dằn vặt .

“Hi Triệt , Hi Triệt?” Hàn Canh ngồi xuống trước mặt Hi Triệt, nhẹ giọng kêu tên cậu ấy, cho rằng cậu ấy đang ngủ .

Con mắt hắn từ trên mặt Hi Triệt chuyển dời xuống sàn nhà , tờ giấy bạc bị đốt cháy .

Bên người cậu ấy có ma túy…

“Hi Triệt , cậu lại hít ?” Hàn Canh nắm bờ vai Hi Triệt , lay lay cho cậu ta tỉnh táo lại .

Hi Triệt rốt cục mở mắt , nhìn  Hàn Canh khẽ cười .

“Nếu tôi không hít , anh có tin tôi sẽ nhảy từ trên này xuống không ?”

Tay Hi Triệt chỉ hướng cửa sổ , hắn cùng Hàn Canh đều biết , chuyện hắn nói tuyệt đối không phải nói đùa .

Hắn thực sự sẽ nhảy từ tầng sáu xuống .

Hàn  Canh nhắm mắt , thở dài một hơi , hắn phải xua tan cảm giác vô lực của Hi Triệt , nếu hắn không cho cậu ấy hi vọng , ai có thể ?

“Hi Triệt , cai đi , tôi liên hệ trung tâm cai nghiện cho cậu rồi .”

Hắn nhẹ nhàng khuyên giải an ủi , cũng là không cho Hi Triệt trốn tránh .

Hi Triệt lại chỉ ngón tay về hướng cửa sổ .

“Anh bắt tôi đi cai nghiện , anh tin tôi nhảy từ đó xuống không ?”

Hàn Canh nắm vai Hi Triệt càng mạnh , sắc mặt cũng càng căng thẳng .

“Hi Triệt cậu đừng ương bướng như vậy , cậu muốn hủy hoại bản thân sao , sau này đừng nói bậy bạ nữa .”

“Sau này? Hàn Canh , anh có nghe câu sáng nay có rượu sáng nay say không ?”

“Say cái rắm . Cậu muốn say chết phải không , cậu phải đi cai nghiện.”

“Đừng có lằng lằng nói vô ích nữa , tôi không đi , nếu tôi không muốn cai , anh mang tôi đi đâu cũng không cai được .” Hi Triệt ngẩng mặt châm chọc tươi cười , trong mắt Hàn Canh thật khó coi .

“Kim Hi Triệt , sao cậu cố chấp như vậy !”

Những lời này hắn nghĩ trong lòng , kiềm không được mà tuột ra khỏi miệng .

“Tôi cố chấp ? Tôi không cố chấp , tôi chỉ không muốn chết mà thôi .”

Con mắt mở lớn , quang mang kỳ dị , tiếu ý cũng từ đó tràn ra .

“Hàn Canh ,anh là cảnh sát , anh đi bắt thuốc phiện , thế nhưng anh có làm bằng sắt cũng không qua được cửa ải của nó , anh có can đảm hít thử một lần xem có cai được không , tôi không nói nữa , tôi chết cũng không đi cai nghiện .”

“Anh dám không ?”



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net