Chap 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hi Triệt tỉnh dậy , phát hiện bị Hàn Canh ôm trong ngực . Mở một mắt , đối diện với Hàn Canh , nhíu mày .

Hàn Canh thấy Hi Triệt tỉnh lại , thần kinh căng thẳng , mở to hai mắt hỏi dồn “ Cậu cảm thấy thế nào ?”

Hi Triệt ngơn ngẩn một lúc , nhớ lại chuyện mới xảy ra .

“Tôi vừa…rất khó coi phải không?” Bởi vì không có sức , tiếng nói cũng khàn khàn , khóe miệng lại hiện lên tia cười khổ sở , bao nhiêu yếu đuối của hắn đều lộ rõ .

“….Tốt xấu gì qua là được rồi.” Hàn Canh thấy Hi Triệt không còn phản ứng dữ dội , ánh mắt cũng không còn đỏ ngầu cuồng loạn , cũng yên lòng được phần nào , sờ sờ gáy Hi Triệt :”Còn đau không ?”

Hi Triệt nhướng mày , hắn mơ hồ cảm nhận được cảm giác đau đớn . Cơn đau khiến hắn nhớ lại ký ức trước khi ngất xỉu .

“Tôi đã nói anh đánh tôi ngất đi , cuối cùng vẫn dùng đó thôi.” Sớm một chút đánh hắn , hắn sẽ không ở trước mặt Hàn Canh mà phát rồ , điên loạn .

“Tôi thực sự không muốn đánh ngất cậu…Tôi đi lấy cho cậu chút nước.” Hàn Canh định buông Hi Triệt ra , cảm thấy áo của mình bị nắm .

“Tôi không muốn uống .”Nắm lấy áo Hàn Canh , níu nhẹ nhưng kiên trì .

Hàn Canh lại quay về tư thế cũ , ôm lấy thân thể Hi Triệt .

“Khi tôi lên cơn , rất đáng sợ đúng không?” Khi hắn lên cơn nghiện , trước mặt hắn không có gương , hắn cũng chưa từng nhìn qua bộ dạng mình lúc đó , thế nhưng hắn đã gặp qua những kẻ nghiện lên cơn , vặn vẹo dữ dội , không còn hình dạng người…Hắn giương mắt nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong ánh mắt Hàn Canh ,tưởng như mắt Hàn Canh cũng như chiếc gương , phản chiếu cho hắn thấy hình dáng khốn khổ của hắn lúc trước .

Hàn Canh không trả lời , hai cánh tay càng ôm chặt lấy hắn .

“Chắc chắn vô cùng xấu xí , giống như người điên…Đúng rồi , hình như tôi cắn anh một cái?” Hi Triệt nhăn mặt hồi tưởng lại .

“Không có việc gì cả…” Hàn Canh mạnh mẽ đáp , Hi Triệt quay người nhìn lên vai Hàn Canh .

Vết thương kia Hàn Canh chưa từng để tâm , cũng không nhìn qua , cảm giác đau cũng không cảm nhận được .

Hi Triệt thấy trên vai Hàn Canh lấm tấm dính máu , bởi vì bị áo che mà không nhìn thấy vết thương .

“Anh cởi áo ra cho tôi xem.”

Hàn Canh nghe lời cởi áo ra , Hi Triệt nhìn qua , thở dài .

Hai dấu răng rất sâu , hằn rõ .

“Tôi đi lấy thuốc.”

“Không cần.” Lần này là Hàn Canh kéo Hi Triệt , “Không thấy đau , không sao đâu . Vết thương nhỏ thôi , so với tội lỗi của tôi với cậu không đáng tính toán.”

Hi Triệt cũng thuận theo lần thứ hai quay người nằm trong lòng Hàn Canh , xem xét vết thương trên vai , bỗng nhiên nở nụ cười .

“Anh nói nếu bị nghiện cũng lây qua đường máu được , tôi đem anh cắn như vậy , anh không được cũng nghiện nha.”

Hàn Canh ranh mãnh tươi cười “Tôi cũng chấp nhận .”

Chấp nhận , thời gian trốn cũng không thoát , chỉ có thể chấp nhận .

Lúc này tư thế hai người vô cùng ám muội , Hàn Canh ở trần hai tay ôm lấy hông Hi Triệt mà cậu ta nằm yên trong lòng hắn .

Hơi thở của đối phương phả vào mặt , Hi Triệt chủ động hôn lên môi Hàn Canh , bộ dạng Hàn Canh lúc này thực sự là gợi cảm đáng ghét.

Một tay xoa lên khuôn ngực rắn chắc , sau lại trêu đùa cơ bụng , toàn bộ bàn tay cảm nhận được mùi vị của Hàn Canh .

Cảm giác rất yên bình , cũng rất lâu rồi hắn không có được .

Xa nhau đã lâu , hô hấp cũng nặng nề , thế nhưng không tiến thêm bước nữa , Hi Triệt không còn sức lực , mà Hàn Canh cũng đang rối loạn trong lòng .

“Sau này lên cơn , anh cứ đánh tôi.” Hi Triệt hôn lên ngực trái nơi trái tim Hàn Canh một cái , nghiêm túc nói .

Cứ đơn giản bớt việc , hơn nữa , trong lòng Hàn Canh được tỉnh lại…cảm giác thật là tốt.

Hàn Canh không trả lời , hỏi lảng sang chuyện khác.

“Hi Triệt , bây giờ có thể nói cho tôi biết là ai đem cậu hại thành như thế này , là ai cho cậu hít thuốc phiện ?”. Vấn đề này tuy rằng hắn đã có đối tượng nghi vấn , nhưng hắn muốn chính miệng Hi Triệt xác thực , muốn chính tai nghe cậu ấy nói .

“Không phải anh cũng đoán được rồi sao ?”Hi Triệt không trực tiếp trả lời nhưng đáp án trong lòng cả hai đều đã sáng tỏ .

“Vì sao ?”

“Cái gì vì sao? Vì sao hít thuốc phiện ? Vì sao lại ngủ với cậu ta ?…Vì sao…Không biết. Đáp án này anh thỏa mãn không ?” Cười tự giễu .

“Hi Triệt…Cậu muốn bảo vệ cậu ta ?” Hàn Canh thận trọng , không tình nguyện nói ra .

“Bảo vệ?” Từ này thật đáng buồn cười .

“Tôi không bảo vệ cậu ta , chỉ là chính tôi tự vứt bỏ đi bản thân mình, phải đổi lỗi cho ai chứ . Ma túy là do cậu ta đưa , nhưng hít hay không quyền lựa chọn nằm trong tay tôi , cậu ta cũng không phải lén lút bỏ thuốc .”

Hắn không phải thánh nhân , cũng ý thức được dính vào chất gây nghiện sẽ bỏ không được , hắn cũng từng oán hận . Hận Khuê Hiền đem ma túy đến trước mặt hắn , trong lúc hắn không có sức chống cự lại . Thế nhưng đây đều không phải do hắn chọn lựa sao? Cho dù không dính ma túy hắn cũng chán chường thối nát mà sống lay lắt mấy tháng qua , cũng chẳng khác so với nghiện .

Mỗi loại nghiện đều khống chế thân thể hắn , cho dù trong tâm hắn chưa bao giờ thuần phục .

“Không có cậu ta , cậu cũng sẽ không hít thuốc phiện.” Hàn Canh cau mày nói ra kết luận , hắn thực sự chán ghét kẻ tên Khuê Hiền kia .

“Không có cậu ta ? Tôi sẽ thế nào ?”

“Không có anh , tôi phải sống thế nào ?”

Nếu như không gặp nhau , có lẽ sẽ rất tốt .

Cậu sẽ vui vẻ như hoa trôi , tôi sẽ là nước chảy , không đau thương , không buồn phiền .

Trong ngực thầm than một tiếng , hai vấn đề thật ngu xuẩn , Hàn Canh có thể trả lời cho hắn sao ? Lạnh lẽo trong lòng , được rồi , quên đi .

Buổi tối khi Lệ Húc trở về , Hàn Canh đã thu dọn mọi thứ sạch sẽ , hỗn loạn lúc sáng như chưa từng xảy ra .

Lệ Húc xem ra hai người ở nhà đều an ổn , tâm tình càng nhảy nhót , lập tức chạy vào phòng bếp phụ Hàn Canh làm cơm .

Ba người cùng ăn một bàn , Lệ Húc thật sự hy vọng hình ảnh này sẽ mãi mãi có thể duy trì .

“Đúng rồi , anh , điện thoại của anh.” Lệ Húc vỗ đầu , nhớ tới cái gì chạy vào phòng ngủ . “Hôm đó em nhặt được dưới đất , nát bét , em đem đi sửa rồi.”

“Thảo nào , cảm giác hai ngày nay thiếu cái gì đó…” Hi Triệt cầm điện thoại trong tay , điện thoại di động từ hôm hắn ngã trên mặt đất không thấy tăm hơi , sau lại xảy ra rất nhiều chuyện hắn cũng không nhớ tìm lại , hóa ra là Lệ Húc cầm đi sửa .

Khởi động điện thoại , lập tức âm thanh báo tin nhắn liên tục vang lên . Hàn Canh nhìn hắn , không hỏi gì , lẳng lặng gắp thức ăn vào bát cho hắn .

Hi Triệt xem hết tin nhắn , nét mặt không lộ ra biểu tình gì , tắt nguồn , đem điện thoại để sang một bên .

Hàn Canh nhàn nhạt cười , hắn biết Hi Triệt làm như vậy là muốn hắn an tâm .

Hi Triệt bỏ điện thoại ra , điện thoại của Hàn Canh lại kêu , móc ra nhìn , khẽ cau mày , đứng lên đi ra ngoài ban công .

Hi Triệt mặt không biểu tình , chỉ là ánh mắt lành lạnh , cảm giác bộ dạng mình vừa tắt máy thật là khờ . Hắn căm giận cầm lấy điện thoại mở lên , cầm chiếc đũa chỉ vào Lệ Húc đang nhìn ra ban công , âm u nói một câu “ Nhìn cái gì , ăn!”

Hàn Canh đứng ngoài nhận điện thoại của Nghiên Hy .

“Ừ , anh rất khỏe ,em sao ? Muốn ăn gì cứ nói mẹ nấu .Mọi chuyện thuận lợi , em không cần lo lắng , em phải chăm sóc cho bản thân tốt , để anh bớt lo … Cứ như vậy đi , anh đi có việc một lát , về sẽ nhắn tin cho em.” Hàn Canh ngắt điện thoại , thở dài , sau đó mỗi ngày hắn nên gọi điện về nhà trước , không để trước mặt Hi Triệt nhận điện thoại của Nghiên Hy, thật đúng là xấu hổ .

Trở lại phòng tiếp tục ăn , nhưng bầu không khí rõ ràng không như lúc trước , ba người lặng lẽ ăn cơm .

.

Tâm tình không được tốt không chỉ có một , có kẻ cũng đang ngồi uống rượu giải sầu .

Từ đêm ra khỏi nhà Hi Triệt , Khuê Hiền chưa gặp lại anh ta. Lúc đầu còn ngại mất mặt , không gọi điện thoại , sau nhịn không được , gọi tới gọi lui , thế nhưng đều tắt máy , nhắn tin cũng không có hồi âm .

Đi , anh lợi hại ,anh sẽ chết cho mà xem . Tôi không tin anh không tới tìm tôi lấy thuốc! Hắn dằn mạnh ly rượu , ngực oán hận nghĩ .

Hi Triệt lấy ma túy đều qua hắn , Hi Triệt cũng không phải trực tiếp mua thuốc , là bởi trong đó hắn gánh chịu phần lớn nguy hiểm cùng tiền thuốc , cam tâm nỗ lực , bởi có ý muốn đền bù sao ?

Hắn không nên mê hoặc Hi Triệt hít thuốc phiện , hắn hiểu rõ , dính đến nó cả người sẽ bị phá hủy .

Năm xưa bởi vì hiếu kỳ , lại có tiền , bạn bè khích bác , dần dần hít thuốc , ngay từ đầu vốn chỉ muốn cho Hi Triệt thuốc kích thích để hưng phấn một chút , thế nhưng sau đó lại không thể cứu vãn .

Nhìn Hi Triệt lần đầu tiên ở trước mặt hắn hít thuốc , hắn không hề ngăn cản , trong lòng lại mơ hồ có cảm giác hưng phấn .

Nhìn Hi Triệt từng bước rơi xuống hố đen , hắn không kéo Hi Triệt lên , bởi vì hắn không ở trên bờ , hắn ở đáy vực chờ Hi Triệt .

Kim Hi Triệt , anh cuối cùng sẽ giống như tôi thôi , chúng ta đều không có thuốc nào cứu được .

Thế nên , chúng ta ở cùng một chỗ không phải chuyện đương nhiên sao ?

Hắn cầm điện thoại di dộng , cũng không ôm hy vọng bấm một dãy số .

Đầu óc mờ mịt nhưng nghe tiếng báo đường dây thông trong nháy mắt tỉnh táo

“Alo .”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net