Chap 71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Canh trở lại đơn vị làm việc đã hơn một tháng , vài ngày đầu , đồng sự nhìn hắn có chút không được tự nhiên , ánh mắt cách nói chuyện cũng khác lạ . Nhưng thời gian trôi qua , còn mấy ai để tâm đến chuyện của người khác nữa ? Câu chuyện để chê cười trong lúc trà dư tửu hậu cũng không đem ra nói mãi được .
Hàn Canh trở về cục , người cảm thấy vui vẻ nhất là Đông Hải .
Về phần bản thân Hàn Canh , vẫn là nhàn nhạt không buồn không vui , cả ngày trầm mặc , lặng lẽ làm công tác được giao .
Lý Đông Hải biết Hàn Canh bởi vì sao không thoải mái nhưng hắn cũng sẽ không chủ động nhắc tới người đàn ông làm anh ấy hao tổn tinh thần . Tuy rằng đêm đó biểu hiện của Hàn Canh khiến hắn chấn động nhưng hắn không có cách nào có thể hiểu được giữa hai người đàn ông có thể tồn tại loại tình cảm yêu đương gì .
Hắn thủy chung vẫn là một người ngoài cuộc .
Huống chi hắn luôn đứng về phía Nghiên Hy , bất luận là yêu hay không yêu , dù sao Hàn Canh với Nghiên Hy cũng là hôn nhân hợp pháp , còn có đứa con , người ngoài nhìn vào cũng cảm thấy rất mỹ mãn .
Còn người đàn ông kia có thể mang đến cho Hàn Canh cái gì đây ?
Thế nên mới nói ái tình không phải là chuyện có thể dùng lý trí mà nói , hiện thực xem ra rối rắm , hỗn độn .
Lý Đông Hải hiện tại mỗi ngày đều chỉ có thể chủ động cùng Hàn Canh nói chuyện phiếm , nói mấy chuyện vui vẻ thú vị để làm anh ấy vui lên , đồng thời sau lưng uy hiếp đồng sự , ai còn dám len lén bàn tán về chuyện của Hàn Canh hắn sẽ đi mách cho coi .
.
Lý Đông Hải vì hắn làm bao nhiêu chuyện , trong lòng Hàn Canh đều ghi nhớ .
Đêm đó say rượu thổ lộ tâm tư với Đông Hải , tuy rằng hắn không nhớ được toàn bộ nhưng đại khái ý chính đều nhớ , thế nên khi mới đi làm nhìn thấy Đông Hải có điểm không được tự nhiên nhưng thấy cậu ấy cười hi hi ha ha , vui vẻ , trong ngực tràn đầy cảm kích .
Cảm động người anh em Lý Đông Hải này ,nhưng cho dù Đông Hải là anh em tốt cũng không thể tiếp thu chuyện tình của hắn và Hi Triệt .
Không tiếp nhận , mãi mãi vẫn không thể tiếp nhận .
Cuộc hôn nhân của hắn từ đêm đó trở đi tiếp tục mang màu sắc nặng nề .
Nghiên Hy giống như trở thành một người đa nghi phiền phức , hắn gọi điện thoại phát hiện cô ấy dỏng tai nghe là ai gọi tới , buổi tối không về nhà ăn cô ấy càng khẩn trương , vô duyên vô cớ phát giận ngày càng nhiều .
Bất quá những chuyện này hắn cũng không nói gì , hắn hiện tại ngoại trừ những chuyện đã chôn chặt trong lòng thì không còn gì phải nói dối cô ấy nữa .
Cùng với chuyện tâm tính Nghiên Hy thay đổi , một chuyện nữa cũng khiến hắn đau đầu chính là sinh hoạt vợ chồng giữa hai người .
Hắn phát hiện chính mình có cái gì đó ngăn trở , đối mặt với thân thể Nghiên Hy hắn không có cảm giác , nếu hắn có phản ứng , thật sự muốn làm tình thì trong đầu lại không tự chủ nghĩ đến một người khác .
Mỗi khi nhớ tới cậu ấy , sẽ có hai kết cục .
Hoặc là hắn sẽ rất hưng phấn , hoặc là sẽ rất nhanh mềm nhũn , qua loa kết thúc .
Vô luận là kết quả nào cũng khiến hắn thấy trống rỗng.
Không lừa được chính là nhân tâm , thân thể cũng không thể không thành thực .

Thế nên hắn và Nghiên Hy sinh hoạt ngày càng ít , rất nhiều lần hắn tình nguyện trốn trong phòng tắm tự giải quyết cũng không muốn đi đối diện với khuôn mặt chờ mong của Nghiên Hy .
Mà phản ứng này của hắn khiến Nghiên Hy ngày càng bất an , phiền muộn .
Nhưng ít ra cô ấy không nổi giận đùng đùng , ngoài mặt vẫn tiếp tục duy trì cuộc sống vợ chồng bình ổn .
Ở nhà , điểm sáng duy nhất là đứa nhỏ .
Thân thể nhỏ bé mỗi ngày một lớn thêm , Hàn Canh ôm lấy con gái , hít hà hương thơm trên người con , bao nhiêu tối tăm , nặng nề trong lòng tựa hồ có thể tiêu tán , mỉm cười nhìn con gái .
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn , hắn lại tự nhắc nhở chình mình .
Hàn Canh , mày chính là người làm sai , không thể lựa chọn lại .
Không thể hối hận .
.
.
“Lệ Húc , em nhìn đã đủ chưa thế ?” Hi Triệt nhăn mày nhăn mặt nhìn Lệ Húc chống tay lên cằm nhìn mình chăm chăm .
“Anh , em phát hiện …Anh béo lên một chút!” Quan sát nửa ngày Lệ Hục rốt cục chốt hạ một câu , mặt mày rạng rỡ .
“Em nhìn nửa ngày chính là thấy anh béo lên một chút ?” Hi Triệt dở khóc dở cười .
“Đúng vậy , cái này rất quan trọng đó ! Nếu anh còn gầy có da bọc xương nữa em sẽ nghi ngờ rằng đồ ăn mình nấu rất khó ăn .” Vẻ mặt nghiêm túc .
“Em nấu mà khó ăn gì chứ ? Nấu đủ loại món khiến vị giác của anh muốn loạn lên .” Hi Triệt cũng không phải quá khoa trương mà thực là từ khi hắn trở về Lệ Húc mỗi ngày đều làm nhiều món cho hắn , coi hắn như ông chủ chỉ ăn với ăn . Nếu như hắn tỏ ý không muốn ăn , cậu nhóc lại làm bộ mếu máo muốn khóc , thật là , càng sống lâu lại càng giống trẻ con .
“Em đổi nhiều món như vậy anh ăn mãi mới béo được một chút , nếu em không cố gắng anh sẽ biến thành bạch cốt tinh mất!” Lệ Húc chu môi trừng mắt .
“Em nghĩ em mập hơn anh chắc ? Em còn nhẹ cân hơn anh nữa .” Lệ Húc mấy ngày trước mua một cái cân điện tử về , nói giám sát cân nặng Hi Triệt , kết quả Lệ Húc còn kém Hi Triệt ba cân .
“Anh , anh trêu em lùn chứ gì …”
Trêu chọc Lệ Húc đáng yêu một hồi , uống xong chén canh lớn Hi Triệt trở về phòng .
Vừa uống canh nóng , thân thể ấm áp , trái tim cũng dần ấm lên .
Đêm đó sau khi gặp Hàn Canh , tinh thần hắn sa sút mấy ngày , mỗi ngày không nói lời nào cũng không cười , nhưng không có khóc . Vừa nghĩ muốn khóc lại dùng tinh thần áp chế , ép nước mắt phải quay về .
Hắn tự nhủ với chính mình không thể sống không mục đích , không tương lai như trước kia . Không quan hệ lung tung , không tái hít thuốc phiện , không chìm vào trò chơi không thể tự kiềm chế .
Cuộc sống sau này không thể bởi vì một người đàn ông mà kết thúc .
Còn có Lệ Húc , cậu nhóc không phải dùng cách mặc kệ hắn như Trịnh Duẫn Hạo mà chính là mỗi ngày đều lải nhải .
Lải nhải giục hắn ăn , lải nhải kêu hắn đi tản bộ , lải nhải nói hắn phải cười , ba hoa rằng ánh mặt trời tốt lắm .
Chỉ là không hề một lần nhắc tới cái tên kia .
Không chỉ có Lệ Húc , chị gái thỉnh thoảng cũng qua nhà hắn , quả nhiên lúc nào chị cũng là người thỏa hiệp trước , bị hắn chọc giận gần chết vẫn phải tới .
Mỗi lần đều ôm con trai tới cùng , nói xa nói gần ý tứ đều ám chỉ có một đứa con chính là việc hạnh phúc như thế nào .
Chị hắn vẫn chưa từ bỏ ý định .
Để chị có chút hi vọng , hắn bây giờ không muốn làm tổn thương ai nữa .
Hắn quá mệt mỏi cần nghỉ ngơi .
Lẳng lặng yên ổn mà sống qua ngày .
Lẳng lặng mà quên đi chuyện cũ trước kia .
Quên một người cũ .
.
.
Trên ghế dài trong gaybar , một đống đàn ông hoặc ở trần , hoặc quần áo không chỉnh tề , ngồi ở giữa là Triệt Khuê Hiền .
Một kẻ gày gò , cười đến híp cả mắt nói với hắn “Tiểu Khuê , lần trước hàng của cậu thật là tốt , khiến tôi không bị đại ca chửi nữa .”
Triệu Khuê Hiền liếc mắt nhìn kẻ đó một cái , dáng cười khinh miệt .
“Tốt xấu gì cũng coi như là cùng hội , tôi tuy không phải đại ca của anh nhưng cũng có chút giao tình , làm thế là phải đạo thôi .” Hắn nói xong ôm chầm một cậu trai xinh đẹp bên cạnh hôn .
“Tôi biết Tiểu Khuê nhất định rất tức giận , chúng tôi …chuyện kia đương nhiên sẽ tri ân báo đáp , không giống cái kẻ không có mắt không có tim kia , Tiểu Khuê đối với nó tốt như vậy còn không cảm kích , đúng là đề cao bản thân quá rồi !” Kẻ gầy gò tiếp tục xun xoe vuốt mông ngựa nhưng lại vuốt đúng phải chỗ nhạy cảm .
Triệu Khuê Hiền lập tức không nể mặt , đẩy thiếu niên trong lòng ra .
“Đừng nói mấy lời vô dụng đó nữa ! Đem tiền đổ vào mồm còn không câm sao ?”
Hắn cao giọng quát lớn , nhất thời phá tan bầu không khí dâm mỹ trong phòng .
Đúng lúc ấy , cửa phòng bị mở , A Lạc cầm hai bình rượu mang vào .
“Tiểu Khuê , cậu muốn thêm rượu không , xem đó tôi nể mặt cậu lắm đó, người khác còn lâu tôi mới đem tới .” A Lạc đem đặt rượu lên bàn đang chuẩn bị ra ngoài bị một giọng nói gọi lại .
“ A Lạc ở lại một chút , các người , ra ngoài hết đi .”
Triệu Khuê Hiền đuổi bọn đàn ông ngồi xung quanh ra hết , rót một chén rượu đưa đến trước mặt A Lạc .
“A Lạc , ngồi xuống uống với tôi một chén .”
A Lạc ngồi xuống , cầm chén rượu nhấp một ngụm , sóng mắt lưu chuyển , trong lòng hắn vốn từ lâu đã nhìn ra phiền não trong lòng Khuê Hiền .
“Tiểu Khuê , cậu nhiều ngày không đến , còn mời tôi rượu , thật đúng là không quên tình cũ nha .”
“Không quên tình cũ ? A , tình cũ .” Triệu Khuê Hiền khóe miệng giật giật , không biết là đang cười những lời này hay đang cười chính bản thân mình .
Hắn uống một hớp rượu lớn , cảm giác hơi cồn trong miệng bốc lên , kích thích hắn mở miệng .
“Nhớ tình cũ cái rắm , người ta không thèm nhớ , tôi lại như thằng ngốc nhớ nhung .”
A Lạc cười đến quyến rũ , người trước mặt hắn lúc này , nhìn qua ngỡ là một tiểu đại ca có tiền hô hậu ủng , kỳ thực chẳng phải cũng chỉ là một đứa nhóc xấu tính thôi sao . Trong lòng có chuyện là nhịn không được , chọn hắn làm người để nói chuyện , bởi vì hắn có giao tình với Hi Triệt sao ?
“Tiểu Khuê , quên đi , cậu với Tiểu Hi không hợp đâu , cái cậu thiếu niên kia của cậu cũng được đó , da thịt mềm mại .”
Triệu Khuê Hiền liếc A Lạc một cái , ánh mắt không cam tâm “ Anh cũng nói tôi với anh ấy không hợp . Không hợp cái gì chứ ?”
A Lạc cười tủm tỉm cho Khuê Hiền một đáp án “Nếu nói về bề ngoài nha , cậu với Tiểu Hi là một đôi rất xứng , đều là những người khiến cho bọn đàn ông khác phát rồ , thế nhưng…”
“Thế nhưng cái gì ?”
“Tôi đã quen biết Tiểu Hi rất nhiều năm , từ khi cậu ấy chỉ là một cậu thiếu niên lần đầu tới gaybar , tôi đã thích cậu ấy . Trên người cậu ấy có sự tinh khiết , rất ý vị , cho dù sau này cậu ấy lại cùng lên giường với rất nhiều đàn ông , tôi vẫn cảm thấy cậu ấy tinh khiết . Cậu ấy có thể chơi đùa nhưng có chừng mực . Chỉ có duy nhất hai chuyện cậu ấy không khống chế được bản thân.” Tiếu ý chuyển đạm , A Lạc nhìn chằm chằm vào Triệu Khuê Hiền .
“Hai chuyện ?”
“Cậu cũng không thích nghe đâu , chuyện thứ nhất chính là quan hệ giữa cậu ấy và người cảnh sát kia .”
Nói xong A Lạc bắt đầu cười rộ lên , ngoài cười nhưng trong không cười ,
“Chuyện thứ hai , chính là cậu ấy hít thuốc phiện .”
“Trong giới gay chuyện không thể dính vào chỉ có hai thứ , một là straight , hai là chất gây nghiện . Cậu ấy đều gặp phải . Nhưng mà cậu ấy bây giờ đã bắt đầu quay đầu lại , Tiểu Khuê , đi theo cậu thực sự không phải con đường nên chọn .”
“Tiểu Khuê , để cho cậu ấy sống an ổn ngày qua ngày đi , cậu ấy cũng mệt mỏi rồi .”
A Lạc nói xong , cũng uống xong chén rượu , đứng lên .
“Tiểu Khuê tiếp tục vui vẻ đi , tôi có việc phải ra ngoài .”
A Lạc đóng cửa phòng , nhìn một lần cuối cậu nhóc cúi đầu trầm tư , không sai , trong mắt A Lạc đừng nói là Triệu Khuê Hiền , ngay cả Hi Triệt cũng là trẻ con , đương nhiên tên cáo già Trịnh Duẫn Hạo thì không tính .
Hắn không muốn Hi Triệt lại dính vào quan hệ với Khuê Hiền nữa , straight với ma túy , hắn thà để Hi Triệt dính vào thứ đầu tiên còn hơn .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net