Chap 78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Canh ca, không hay rồi , chuyện lớn rồi .”
Trong điện thoại truyền ra tiếng nói cấp bách , khiến trong lòng Hàn Canh nổi lên dự cảm không lành .
“Xảy ra chuyện gì ?”
“Em đang ở bệnh viện , cái thằng bị anh đánh hôm nay lúc đưa vào viện đã hôn mê bất tỉnh rồi , bác sĩ chuẩn đoán sơ bộ là chấn thương sọ não nặng , còn gãy hai cái xương sườn , gãy bốn ngón tay phải . Nếu như người bình thường thì cũng không có gì quá , nhưng nó là con của Triệu Dịch Quốc , anh không biết gia sản nhà họ Triệu lớn nhất nước sao ? Chuyện này phiền phức lớn.” Tiểu Chu không biết nói gì hơn nữa , lúc thấy Triệu Dịch Quốc chạy tới bệnh viện nhìn con trai bị đánh thành cái hình dạng kia , quả thực giận điên cuồng , lập tức gọi điện cho cục trưởng cục cảnh sát nói nhất định phải xử lý nghiêm kẻ làm con hắn thương tổn .
Lần này phiền phức của Hàn Canh thật sự lớn .
Hàn Canh còn đang nghe điện thoại , ngoài cửa có tiếng đập , Nghiên Hy đứng dậy đi ra mở .
Ngoài cửa là hai cảnh sát .
“Tìm được anh rồi .”
Hàn Canh nhìn hai cảnh sát đứng ở cửa , biết cái gì phải đến cũng sẽ đến .
“Tiểu Chu , tôi lập tức trở về cục lý , sẽ không làm khó cậu đâu , yên tâm .”
Hàn Canh đi tới bên Nghiên Hy , nở nụ cười nhu hòa với nàng .
“Em ngủ trước đi , đêm nay chắc anh không về .”
Dáng cười nhu hòa giống như ngày xưa , nhưng khiến Nghiên Hy cảm giác hoảng hốt , nàng kéo tay Hàn Canh , cắn chặt môi đầy lo lắng .
“Không có việc gì , là công tác nhỏ thôi , anh đi đây .”
Hàn Canh nhẹ gỡ tay Nghiên Hy ra , đi khỏi cửa .
Hai cảnh sát trên mặt cũng lộ vẻ khó xử , một người mở miệng “ Hàn Canh , chúng tôi…”
Hàn Canh đưa tay lên miệng làm hành động ý bảo hai người đứng nói nữa , quay lưng đóng cửa lại .
“Đi thôi.”
.
Chồng một đêm không về .
Nghiên Hy một đêm không ngủ .
Ngày mới đến , nàng rốt cục không chịu nổi khủng hoảng trong lòng , gọi điện thoại cho Đông Hải .
“Đông Hải , tôi là Lý Nghiên Hy . Là , tối hôm qua Hàn Canh đi cùng với hai đồng sự , thế nhưng tôi không nghĩ là đi đánh án , không giống , tôi không biết , có phải xảy ra chuyện gì rồi không ?” Nghiên Hy nói năng có chút lộn xộn , không biết làm sao biểu đạt được trực giác bất an của mình , có phải do nàng suy nghĩ nhiều quá không ?

Đầu dây kia im lặng , Nghiên Hy càng lo sợ .
“Chị dâu , Canh ca có chuyện , chị phải bình tĩnh trước đã , chúng ta sẽ tận lực giúp anh ấy .” Lý Đông Hải trầm giọng , bên tai Nghiên Hy nghe từng chữ lại chấn động như sấm rền , quả nhiên anh ấy xảy ra chuyện .
“Anh ấy làm sao vậy ?” Nàng tận lực khống chế run rẩy , ép bản thân trấn tĩnh .
“Canh ca , anh ấy đánh một người , người đó có địa vị , hơi phiền phức …” Lý Đông Hải không nói cho Nghiên Hy biết , chuyện rất nghiêm trọng , phiền phức không phải người bình thường có thể giải quyết được .
“Anh ấy đang ở đâu ? Tôi có thể gặp anh ấy không ?”
Chỉ là đánh người , cho dù rắc rối cũng không đến nỗi quá om sòm…Nghiên Hy tự nói cho bản thân mình , lại nghe thấy giọng nói đầy áy náy của Đông Hải .
“Chị dâu , xin lỗi , chuyện này bây giờ bọn em không thụ lý , là do cấp trên tiếp quản , Canh ca…Tạm thời không được gặp .”

Qua Đông Hải không có được câu trả lời rõ ràng , Nghiên Hy lập tức đến nhà cha mẹ Hàn Canh .
Nàng ngơ ngác nghe cha chồng thuật lại sự tình từ đầu đến cuối .
Người bị Hàn Canh đánh chấn thương sọ não hôn mê bất tỉnh , gãy xương nhiều chỗ ?
Sao anh ấy lại ra tay mạnh như vậy ?
“Cha , bây giờ làm sao ?” Ánh mắt đầy chờ mong nhìn về phía cha chồng , nàng mong muốn chính ông có thể trả lời rằng Hàn Canh sẽ không có việc gì .
“Làm sao ? Theo trình tự mà nói , phải xem hai nạn nhân thương tích ra sao , nếu như gia cảnh bình thường , hòa giải là được , thế nhưng…” Hàn Khiếu Khôn thần sắc uể oải , từ tối hôm qua khi biết con trai gây ra chuyện ông vẫn không chợp nổi mắt , cái thằng con này , sao lại gây ra chuyện nữa . “ Lần này còn chọc đến người có quyền .”
“Nhưng làm sao ? Không thể dùng tiền giải quyết sao ?” Nghiên Hy hoảng loạn hỏi , bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề , chỉ cần Hàn Canh không có việc gì !
“Tiền sao ? Tất cả tiền của chúng ta cũng không đủ , người ta cũng không thèm. Nghiên Hy , con không biết kẻ tên Triệu Khuê Hiền kia gia cảnh thế nào đâu . Ai , quên đi , không nói nữa , con cũng đừng quá lo lắng , xe đến trước núi ắt có đường .” Hàn Khiếu Khôn vô lực an ủi Nghiên Hy , chuyện có bao nhiêu phức tạp ông đều rõ . Chuyện này đã vượt quá tầm tay của ông , gọi điện cho cục trưởng cũng biết được thái độ lạnh lùng của người ta , ông càng bất lực .
Mặt mũi Nghiên Hy đã tái nhợt , thực sự , sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ ?
“Cha , mẹ , chúng ta đi bệnh viện thăm người kia , nói không chừng…”
“Nghiên Hy , tối qua cha mẹ đã đi rồi , nhưng đối phương căn bản không muốn gặp …” Đinh Ngọc Dung lau nước mắt , tối qua nghe người ta chửi rủa , nói bao lời khó nghe bà cũng nhịn , dù sao cũng là con trai gây tội , đánh con người ta ra như vậy , thế nhưng đối phương không ngừng nói , khiến bà run rẩy cả người .
“Làm sao bây giờ , làm sao , phải làm sao bây giờ …”
Nghiên Hy thì thào tự nói tự nghe , nàng không hỏi ai , ai cũng không trả lời được cho nàng .
Ai có thể cứu anh ấy ?
.
“Hi Triệt!”
Hi Triệt vừa ra khỏi trại giam đã thấy chị gái đứng chờ .
Kim Hi Trân vội chạy tới trước mặt em trai , tỉ mỉ xem xét một lượt , khẩn trương hỏi “Bọn họ đánh em không , em chịu khổ nhiều không?”
Hi Triệt mỉm cười trả lời “Không có , chị, không cần lo đâu .”
“Thật không ?”
“Thật .”
Kim Hi Trân nhìn Hi Triệt bộ dáng đúng là không có làm sao , tâm tư lo lắng mới được thả lỏng , lại bắt đầu mắng .
“Em có biết làm chị sợ thế nào không , sao lại dính vào chuyện bán ma túy ? Nếu cha mẹ biết , còn không hù chết bọn họ .”
Nàng quở trách , lại thấy em trai vẻ mặt trong nháy mắt lạnh lẽo .
“Hi Triệt , em giận sao ? Không phải chị trách em , nhưng…” Nàng muốn biện giải , bị Hy Triệt giơ tay ngăn cản .
“Chị , không phải em giận chị đâu , mình về trước đi , em tắm rửa ngủ một giấc đã .”
.
Kim Hi Trân đưa em trai về nhà , căn dặn cẩn thận mới rời đi .
Hi Triệt đầu tiên là trấn an Lệ Húc , sau đó đi tắm rửa , ăn một chút , muốn đi ngủ . Hắn phải nghỉ ngơi , sau đó tìm cái tên oắt con kia tính sổ .
Dám vu cáo hắn buôn bán ma túy , cho rằng hắn không làm gì được cậu ta sao .
Ra khỏi trại giam cũng đã quá trưa , hắn cảm giác vừa ngủ một chút khi thức dậy màn đêm đã buông xuống .
Gọi điện thoại cho Triệu Khuê Hiền , vẫn tắt máy , điện thoại không tìm được người , không làm khó được hắn , hắn tự đi vào hang bắt thỏ .
Hi Triệt thay quần áo , đi thẳng đến Hướng Nhật Quỳ .
.
“A Lạc.”
“A! Tiểu Hi !! Cậu là người không có lương tâm gì hết , bao lâu chưa thấy cậu .” A Lạc vừa thấy Hi Triệt đã kêu lên ,từ quầy rượu ra đón .
“Được rồi , được rồi , ôm chết tôi bây giờ .” Hi Triệt chịu không nổi nhiệt tình của A Lạc , vừa cười vừa vỗ vỗ vào tay đang ôm trên cổ hắn .
“Ha , gọi cậu cũng không thèm đến , xí!” A Lạc lườm Hi Triệt , ngón tay dí dí vào trán Hi Triệt .
Xoay người rót một ly rượu đưa Hi Triệt , nghĩ nghĩ mới mở miệng hỏi “Nói đi , chuyện gì nào ? Cậu đó , bây giờ không có việc cũng sẽ không thèm tới đây .”
Hi Triệt cười cười , A Lạc này , thực sự thông minh thành tinh rồi .
“Tôi đến tìm Triệu Khuê Hiền , gọi điện cũng không nghe , đến đây thử vận may xem .” Hi Triệt cũng không nói tìm Phương Tuấn , tìm ra Triệu Khuê Hiền không phải tự nhiên cũng tìm được thằng nhóc kia sao ?
“Triệu Khuê Hiền?” A Lạc có chút nghi hoặc nhìn Hi Triệt .
“Cậu vẫn chưa biết ?”
“Biết cái gì ?” Hi Triệt hơi nhíu mày , đã xảy ra chuyện gì ?
“Lẽ nào tối qua tên cảnh sát đó không phải thay cậu ra tay sao ? Tôi tưởng cậu biết “ A Lạc nhún nhún vai .
“Cái gì ? Hàn Canh thay tôi cái gì ? Anh ấy làm gì Triệu Khuê Hiền ?” Hi Triệt căng thẳng , anh ấy lại làm việc ngốc nghếch gì nữa ?
“Anh ta đánh Tiểu Khuê thê thảm , ôi , dã man nha , trên đất đều là máu , lúc đem đi viện vẫn hôn mê bất tỉnh , tôi đến bây giờ chưa từng thấy Tiểu Khuê dở sống dở chết như thế , cậu ấm quen an nhàn sung sướng lần này thảm rồi . Cái tên cảnh sát họ Hàn kia lần này đích thực là đàn ông , ra tay không lưu tình .” A Lạc tấm tắc khen , tuy hắn không thích Hàn Canh nhưng hắn thích đàn ông có khí chất .
“Sau thì sao ?” Hi Triệt trầm giọng hỏi .
“Sau đó , gọi cảnh sát , đưa đi bệnh viện , cảnh sát bắt cảnh sát đi . Sau nữa , tôi cũng chẳng biết .”

“A Lạc , anh biết Triệu khuê Hiền bây giờ nằm viện nào không ?”
.
Thực sự không nghĩ có một ngày , lại trở thành kẻ tình nghi bị giam giữ ở chỗ này .
Làm cảnh sát chấp pháp , lại phạm pháp , có bao nhiêu đáng cười đây .
Hàn Canh tối qua ở cảnh cục viết xong tờ khai , bị chuyển đến trại tạm giam , Đông Hải lẫn mọi người đều nói hắn không nên quá lo lắng , nói sao thì cũng là cảnh sát , cùng lắm thì …
Cùng lắm là khai trừ công tác phải không ?
Chỉ sợ lần này bị khai trừ không phải có thể giải quyết được chuyện .
Hắn là cảnh sát , hắn hiểu rõ hơn ai hết , nếu như người bị hại quyết truy cứu , hắn sẽ phải chịu trách nhiệm như thế nào .
Huống chi đối phương lại có gia thế như vậy .
Hàn Canh tựa đầu vào vách tường lạnh lẽo , gian phòng nho nhỏ , khí lạnh toát ra khác hẳn với bình thường .
Tựa hồ biểu thị…
Sẽ không thấy ánh mặt trời nữa .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net