Chap 89

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Canh bị một cánh tay lay tỉnh , mở mắt thấy được khuôn mặt hắn muốn nhìn thấy nhất .
Hi Triệt ngồi ở bên giường , ánh mắt chăm chú nhìn , thấy Hàn Canh tỉnh lại , khóe môi khẽ mỉm cười .
“Ra ngoài thoải mái rồi chứ ? Chí ít có thể thoải mái ngủ trên giường” . Hắn thu lại tay đặt trên vai Hàn Canh , hơi ấm nơi bàn tay vẫn còn trên da , chậm chạp không đi .
Hàn Canh từ giường ngồi dậy , hai tay mở rộng ôm lấy thân thể Hi Triệt .
Một tiếng thở dài , lo lắng tạm qua đi , yên lặng ôm ấp tình nhân , trong lòng trống trải rốt cục cũng được lấp đầy .
“Hi Triệt …”Hai chữ thốt ra nhẹ nhàng , tình cảm chất chứa còn hơn thiên ngôn vạn ngữ .
Khát vọng lớn nhất lúc này của hắn là được ôm Hi Triệt thật chặt . Hi Triệt nhắm mắt lại , nghe xong hai chữ , mở mắt , nhẹ đẩy Hàn Canh ra .
“Đợi lâu rồi phải không ? Ngủ mất nữa .” Hi Triệt thần sắc bình tĩnh khiến Hàn Canh giật mình .
Cái ôm quá ngắn , trong lòng cảm giác chút ấm áp đã quay về lạnh lẽo , hẫng hụt .
“Tôi không rõ bây giờ là mấy giờ …”Vừa tỉnh lại , trong mắt chỉ nhìn thấy Hi Triệt , mọi thứ khác đều mơ hồ không rõ .
“Bảy giờ tối rồi , có đói bụng không ?Có muốn ăn gì không ? Lệ Húc không có nhà , để tôi đi gọi đồ ăn .”
Hi Triệt bình tĩnh tự biên tự diễn , còn muốn đứng lên đi làm , trái tim Hàn Canh mãnh liệt co rút , kéo tay Hi Triệt .
“Hi Triệt , cậu làm sao vậy ?” Hoang mang nhíu mày , Hàn Canh đứng dậy khỏi giường , quay Hi Triệt lại đối diện với mình , gắt gao quan sát .
Vẫn là người ấy nhưng ngữ khí này , cảm giác kỳ quái .

“Tôi chẳng sao cả.” Hi Triệt đầu tiên là cười cười , sau đó ánh mắt nhìn thẳng vào Hàn Canh , chậm rãi “Tôi chỉ muốn trước khi chúng ta nói chuyện , có lẽ nên để no bụng đã .”
“Cậu muốn nói chuyện gì với tôi ? Hi Triệt , cậu nói cho tôi có phải cậu đáp ứng điều kiện gì của Triệu Khuê Hiền , cậu ta mới tha cho tôi phải không ?” Hàn Canh bắt đầu khủng hoảng , nắm chặt lấy cánh tay Hi Triệt .
“Ngồi xuống rồi nói .” Hi Triệt ngồi xuống bên giường , Hàn Canh cũng ngồi xuống nhưng vẫn không buông tay .
“Tôi không đáp ứng với cậu ta cái gì , cậu ta cũng không ra điều kiện gì .”
Câu trả lời hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Hàn Canh .
“Có thể như thế sao ? Bọn họ sao có thể dễ dàng như vậy được ?” Hắn không tin , chắc chắn có nguyên nhân nào đó .
“Không phải anh bây giờ đang ngồi ở đây sao ? Còn không tin cái gì ?” Hi Triệt nhíu nhíu mày nhìn ra sự ngờ vực của Hàn Canh .
Hàn Canh nhìn kỹ biểu hiện của hi Triệt , nỗ lực tìm ra lời nói dối của cậu ấy .
“Hi Triệt , cậu có phải có điều không thể nói không ?”
“Không .”
“Hôm nay tôi sẽ nói rõ tất cả .”
Hiểu rõ , nói rõ , rõ ràng tất cả .
Nói xong câu này Hi Triệt hơi cúi đầu , tựa hồ không biết nên bắt đầu thế nào .
Sau một lát , ngẩng đầu mở miệng “Anh ly hôn với Nghiên Hy sao ?”
Câu hỏi khiến Hàn Canh chấn động , nhất thời cảm giác xấu hổ , lắp bắp “Tôi mới ra…còn chưa…”
Hi Triệt cười , hắn hiểu , hiểu rất rõ , đáp án này hắn đã dự liệu .
“Lần này anh gặp chuyện không may , cô ấy lo lắng mà chịu nhiều ấm ức , tôi từng thấy Triệu gia làm khó dễ cô ấy . Nên , đừng ly hôn .”
Trong đầu như có tiếng đá lở , những lời này của Hi Triệt là có ý gì ?
Nắm cánh tay chuyển thành nắm chặt lấy bàn tay Hi Triệt , thần tình cấp bách , hoảng loạn , “Hi Triệt , cậu đang trách tôi sao ? Tôi đã nhắc tới chuyện ly hôn với cô ấy , nhưng…”
“Cô ấy không đồng ý phải không ? Rất bình thường mà , một người phụ nữ có chồng , có con sao lại vui vẻ đáp ứng ly hôn . Không phải tôi trách anh , những lời tôi nói đều thật lòng . Nghiên Hy thật sự yêu anh .”
Hàn Canh nhìn Hi Triệt , ba chữ muốn thốt ra lại nuốt vào .
Vậy còn cậu ?
Nghiên Hy yêu tôi , vậy còn cậu ?
Cậu lúc này trước mặt tôi khiến tôi bắt đầu không dám xác định…
Hàn Canh nghĩ Hi Triệt nói như vậy chỉ có một khả năng …
“Có phải lần trước cô ấy đã nói gì với cậu không ?”
“Tôi với cô ấy nói chuyện gì không quan trọng , quan trọng là …tôi quyết định .”
“Vậy cậu , muốn quyết định cái gì “ Hàn Canh nói ra cũng thấy tối nghĩa , càng cảm thấy chính mình không đủ dũng khí nghe lựa chọn của Hi Triệt .
“Hàn Canh , kỳ thực mấy ngày nay xảy ra một chuyện .” Hi Triệt không trực tiếp trả lời mà đem tình cảnh hắn đang đối mặt nói ra .
“Chuyện tôi là gay , gia đình của tôi đã biết , cha tức giận vào bệnh viện rồi .” Hắn đơn giản một câu nói ra tình huống , người có tâm tự cảm thấy chuyện đó đả kích cỡ nào .
“Sao lúc này lại biết ? Có phải do chuyện giữa tôi và Triệu gia không ? Nhà cậu..có làm khó cậu không ?” Hàn Canh hít một ngụm khí lạnh , tin tức này hắn không ngờ đến . Chính hắn cũng gặp phải sự phản đối của cha mẹ , không khỏi càng thêm lo lắng cho Hi Triệt .
Hi Triệt vẫn bình tĩnh , không biểu hiện gì nhiều , hắn hôm nay cũng không phải chờ Hàn Canh tới để kể lể .
“Không quan trọng , quan trọng là…Chuyện xảy ra khiến tôi suy nghĩ rất nhiều .”
“Hàn Canh , tôi sống rất tùy hứng phải không ?”
Tùy hứng ? Hi Triệt đột nhiên hỏi khiến Hàn Canh suy nghĩ “Tôi nghĩ là cậu sống rất tự do …”
“Không , đó chính là tùy hứng .” Hi Triệt lắc đầu cười , ánh mắt hiện lên vẻ khổ sở “Đâu thể nói được là tự do , chính là tự do vượt quá mọi giới hạn , tùy hứng không kiêng nể gì cả , tự mình sống theo ý mình nhưng quên mất mọi người xung quanh không giống mình .”
Như vậy là duy ngã độc tôn , chỉ vì một người đàn ông mà bỏ đi kiêu hãnh , trong khoảnh khắc bị thương tổn , bị làm nhục , nhưng lại quên chính bản thân mới là kẻ bốc đồng , quái dị .
“Hi Triệt , cậu rốt cuộc muốn nói gì ?” Hàn Canh không cho rằng Hi Triệt chỉ đơn thuần mắng mỏ bản thân , Hi Triệt bình thường sẽ không nói như vậy , cậu ấy rốt cuộc là có ý gì ?
“Tôi muốn nói , trước đây tôi không nên trách anh kết hôn , không nên trách anh không dám chống lại , không nên trách anh không ngừng lung lạc . Tất cả những gì anh làm đều là phản ứng bình thường của một người đàn ông có vợ , có con . Hàn Canh , tôi nghĩ anh nhu nhược bởi anh là người bình thường , còn tôi thoải mái bởi vì tôi quá tùy hứng .”
Hắn chính là ở bên giường bệnh của cha nghe những lời này .

.
.
Chương này hơi bị ngắn nhờ~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net