Đôi giày thứ chín

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cha tôi gọi cho tôi chỉ để kiểm tra xem Valerie thế nào. Không 'con vẫn khỏe chứ?' hay 'công việc của con thế nào?', và ngay cả 'tiền trong tài khoản còn bao nhiêu?' cũng không.

Một ông bố tuyệt vời, tôi biết. Nếu tôi là con gái và có khuôn mặt giống mẹ, có lẽ ông ấy sẽ quan tâm đến tôi hơn nhiều. Nhưng đáng tiếc thay, tôi là con trai, vậy nên tôi chỉ có thể cầm tiền của ông mà thôi.

"Cô ta vẫn ổn và vui vẻ." Tôi trả lời ông. "Và vẫn nói rằng cô ta thích con thường xuyên hơn cần thiết."

"Tốt. Nhưng ta phải nhắc con rằng---"

"Người cá rất nhạy cảm về sự gắn bó." Tôi thở dài. "Vâng, con biết, con biết. Con không có bỏ bê cô ta, con thề."

Cha tôi im lặng, một dấu hiệu cho thấy ông không tin lời tôi lắm. Là một nhà nghiên cứu, cha tôi không mấy khi tin tưởng những kẻ không đụng đến khoa học, ví dụ như tôi chẳng hạn.

"Chuyển máy cho Valerie đi."

"Vâng, thưa cha."

Tôi chuyển cuộc gọi qua cái máy điện thoại cố định chống thấm nước đặt bên cạnh bể bơi, và gào lên qua cửa sổ.

"Valerie, cha tôi gọi."

Ngay lập tức, với một tốc độ đáng kinh ngạc, cô ta ngoi lên bắt máy.

"Vâng, ngài Chancey?" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net