Đôi giày thứ mười ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi chưa từng có bạn gái lâu hơn một tháng kể từ năm mười sáu tuổi, nói đúng hơn là kể từ khi tôi gặp Valerie. Mối quan hệ lãng mạn thường chấm dứt với lý do là bọn họ cảm thấy bị đe dọa khi sinh vật giống cái duy nhất sống chung với tôi không phải là mẹ tôi, đã thế còn đẹp hơn bọn họ.

Phần cuối của câu đấy là tôi tự thêm vào, nhưng tôi nghĩ ai cũng nghĩ thế, chỉ là họ không nói ra thôi.

Thực ra Valerie khá tôn trọng những cô gái tôi dẫn về nhà, thậm chí còn đặc biệt yêu thích một vài người. Cô ta sẽ cười vui vẻ, chào hỏi, và buông một lời khen nào đó sau khi tôi giới thiệu hai người với nhau. Thường thì cô ta sẽ nói bạn gái tôi có đôi chân đẹp, hoặc lựa chọn trang phục của bạn gái tôi thật tuyệt vời, hoặc "tôi có thể thấy sao anh ta thích cô đến thế".

"Hai người có muốn tôi lặn xuống và làm ra vẻ không có ở đây không?" Sau đó cô ta sẽ nói thế với một cái nháy mắt ma mãnh.

Bạn gái tôi sẽ phá ra cười, có lẽ sẽ đùa lại với cô ta hoặc trả lời nghiêm túc rằng không, cô ta không cần phải làm thế.

Chỉ từng có hai trường hợp bọn tôi chia tay mà lý do không liên quan đến Valerie, và cả hai đều liên quan đến tiền hay địa vị xã hội. Còn tất cả các trường hợp còn lại, cô ta đều bị mang ra làm bia đỡ đạn.

Mỗi lần như thế, Valerie sẽ trở nên im lặng lạ thường và không hề đòi hỏi điều gì trong khoảng một tuần. Tôi nghĩ đó là cách cô ta an ủi tôi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net