Đôi giày thứ mười lăm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


May mắn thay, tôi túm được Brandeis ở chỗ làm việc. Hoàn cảnh lúc đó không được lý tưởng cho lắm xét theo việc tôi vẫn còn ướt như chuột lột từ đầu đến chân và đang thở không ra hơi, song anh ta vẫn vội vàng xách túi đồ nghề chạy theo tôi.

Tôi nghĩ rằng tôi đã chạy quá tốc độ cho phép trong thành phố, nhưng vé phạt sẽ phải chờ sau.

"Cô ta sao rồi?" Tôi lên tiếng hỏi ngay khi Brandeis ngoi lên mặt nước, Valerie được kéo lên ngay bên cạnh.

"Bị sốc tâm lý." Anh ta nói. "Tôi đã sơ cứu qua, trước mắt không có gì đáng lo ngại, có lẽ khoảng một giờ nữa cô ấy sẽ trở về trạng thái bình thường. Cậu có bạo hành cô ấy không đấy?"

Mặt Brandeis nhìn như thể anh ta sẽ giết tôi nếu như tôi thể hiện dù chỉ một chút do dự khi trả lời 'không'.

"Không." Tôi đáp ngay lập tức. "Tôi nói chuyện với cô ta mỗi ngày, thực đơn đầy đủ, thay nước thường xuyên. Cô ta cũng không bày tỏ sự bất mãn nào."

"Người làm của cậu thì sao?" Anh ta tiếp tục chất vấn.

"Camera theo dõi 24/24. Nếu có vấn đề gì tôi sẽ biết."

"Ồ..." Brandeis nhìn tôi, rồi lại quay sang nhìn Valerie. "Thế có nghĩa là cô ấy đang suy nghĩ quá mức về điều gì đó đến độ xảy ra phản ứng như khi sốc tâm lý. Cần theo dõi sát sao hơn, nhất là nội dung các cuộc trò chuyện. Người cá là một sinh vật nhạy cảm."    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net