Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Kỳ Lâm cảm thấy có chút buồn cười. 

Bản thân trong gương mặc một chiếc áo khoác rộng màu đen, mũ lưỡi trai đội trên đầu được kéo xuống rất thấp, khẩu trang che gần hết khuôn mặt, cả người cảm giác như sắp trở thành kẻ trộm. 

Nhìn đồng hồ thấy gần đến thời gian phải xuất phát, buổi ký tặng của đại minh tinh nào đó bắt đầu lúc 1 giờ chiều, Hà Lạc Lạc nói với cậu rằng nếu không đến sớm trước năm sáu tiếng thì hãy chuẩn bị tinh thần chen lấn trong đám đông.

Lúc đó Hoàng Kỳ Lâm bĩu môi, nếu như cậu mở miệng thì một nghìn thẻ số còn không phải là của cậu sao.

Nhưng không thể mở miệng, vì nếu như nói ra thì kế hoạch nhỏ bản thân cất công chuẩn bị sẽ tan thành mây khói.  

Nhìn vào gương một lần nữa, sau khi chắc chắn không thể nhận ra bất cứ sơ hở gì Hoàng Kỳ Lâm liền cầm lấy túi đi ra cửa, chìa khóa trên ngón trỏ lắc lắc vang lên tiếng leng keng. 

Đã nửa năm trôi qua kể từ khi xảy ra hiểu lầm khó giải thích ấy, độ nổi tiếng của Hoàng Vũ Hàng vẫn duy trì cao không giảm, nội dung bộ phim cảnh sát và xã hội đen mới chiếu gần đây rất hấp dẫn, tiết tấu nhanh diễn biến hồi hộp kịch tính đã đột phá doanh thu phòng vé, càng khẳng định vững chắc vị trí của anh ấy trong vòng giải trí.

Điều này làm cho kim chủ của anh ấy - Hoàng tiên sinh cảm thấy cực kỳ hài lòng, những tài liệu trước kia bị chính mình ném vào máy hủy đã bị cắt vụn thành từng mảnh, giống như một trò đùa. 

Trong nửa năm qua hai người mập mờ nhập nhằng, nói ra cũng thật kỳ lạ vì vẫn chưa có ai chọc thủng lớp giấy mỏng đó.

Nói một cách đơn giản, lời tỏ tình bấy lâu nay hai người giấu kín trong lòng vẫn chưa được ai thốt ra. 

Hoàng Kỳ Lâm không cảm thấy lo lắng về chuyện này, nhìn theo cách họ hòa hợp với nhau, ngay cả khi lớp giấy luôn ở đó cũng không tạo ra nhiều sự khác biệt.

Dù sao vẫn luôn quan tâm chiều chuộng lẫn nhau, chuyện gì cũng nghĩ cho đối phương, như vậy mà vẫn khăng khăng muốn nghe câu “anh thích em” hay “em thích anh” thì có vẻ hơi sáo rỗng. 

...

“Ừm... vừa rồi là xe số…”

Vừa ra ngoài liền có một chiếc xe buýt lướt qua, Hoàng Kỳ Lâm lấy điện thoại ra tìm tin nhắn Hà Lạc Lạc gửi, đợi ở đâu và lên xe buýt số mấy, sau đó đổi sang chuyến nào, điểm chờ điểm đến và số xe đều được ghi rõ ràng. 

Nhìn lộ trình xe buýt hơi phức tạp, trong đầu chợt nảy ra ý nghĩ gọi taxi, nhưng sau một lúc liền gạt đi.

Lần đầu tiên dùng thân phận người hâm mộ đến gặp Hoàng Vũ Hàng, cậu không muốn đi bất kỳ con đường tắt nào, muốn từng bước từng bước, dùng cách đơn thuần ngu ngốc nhất đến bên cạnh anh ấy.

“A.” Chiếc xe buýt cần lên đã tới, Hoàng Kỳ Lâm lập tức giơ tay ra vẫy vẫy, “Cảm ơn, cảm ơn…”

Cậu vốn không quen đi xe buýt, cho đến lúc lên xe quẹt thẻ vẫn cảm thấy lúng ta lúng túng. Nhưng sau khi đi đến ghế trống phía cuối xe ngồi xuống, trong lòng lại rất bình tĩnh, trên môi nở nụ cười nhẹ, có thể nói trông có chút ngốc nghếch.

Điện thoại trong túi rung lên vài lần, Hoàng Kỳ Lâm lấy ra xem thử, là đại minh tinh đang trang điểm gửi đến một bức ảnh tự sướng kèm theo hai câu mèo khen mèo dài đuôi khiến cậu không nhịn được bật cười thành tiếng. 

“Rất đẹp trai, rất đẹp trai…”

Hoàng Kỳ Lâm vừa lẩm bẩm vừa nhập tin nhắn trả lời, đối phương đáp lại bằng một chiếc meme cười toe rạng rỡ, nhưng người đặc biệt quen thuộc kia còn không phải là chính cậu sao, nhăn mày hỏi anh ấy đã chụp lén lúc nào, đại minh tinh cười hehe bảo cậu đoán.

Hoàng Kỳ Lâm nheo mắt ghé sát lại màn hình, bộ đồ này có ấn tượng rất đặc biệt, hình như là trong lễ trao giải diễn xuất cách đây sáu tháng, lúc đó cậu đang sốt ruột đi tìm Hoàng Vũ Hàng nên đã tùy ý mặc đại một bộ đồ màu vàng xám đơn giản.

Nhìn lại nụ cười rạng rỡ mà đôi mắt vẫn còn đỏ hoe của chính mình trong bức ảnh, mới nhớ ra đây là lúc vừa trở về nhà, đại minh tinh đã bế cậu lên giường, vừa xin lỗi vừa dỗ dành.  

Hèn gì lúc đó Hoàng Vũ Hàng đút tay vào túi không biết đang làm cái gì, lẽ ra phải trách anh ấy xin lỗi mà không tập trung. 

Loa thông báo trên xe buýt đọc tên trạm dừng phải xuống, Hoàng Kỳ Lâm trả lời lại bằng chiếc meme shiba quay đầu không quan tâm, nhét điện thoại vào túi rồi vội vàng chạy xuống trước khi cánh cửa đóng lại. 

Nơi đổi xe nằm ngay đối diện, chỉ còn mười giây đèn xanh, Hoàng Kỳ Lâm ôm túi hấp tấp chạy qua.

Chiếc xe buýt phải lên đúng lúc đi tới, bước chân vừa chậm lại lại hốt hoảng tăng tốc, vừa chạy vừa giơ tay ra hiệu cho xe chờ mình, sau khi lên xe liền thở hổn hển, phải đứng một lúc rồi mới ngồi xuống.  

Vỗ vỗ ngực hai lần, cảm thấy bản thân vừa rồi như thể bị ai đó nhấn nút tăng tốc. 

Điểm chuyển xe chỉ cách địa điểm ký tặng ba trạm dừng, Hoàng Kỳ Lâm dựa vào cửa sổ nhìn bên ngoài, vốn chỉ nhìn thấy một dãy bảng hiệu cửa hàng vụt qua, nhưng không mất nhiều thời gian đã thay thế bằng những nhóm người tụ tập. 

Những người ngồi ở ghế trước đang rôm rả trò chuyện bỗng trở nên phấn khích, Hoàng Kỳ Lâm liếc mắt nhìn qua, cô gái buộc tóc đuôi ngựa bằng dải ruy băng màu tím, trên tay cầm một chồng slogan, tất cả đều là tên của Hoàng Vũ Hàng.

Bỗng nhiên Hoàng Kỳ Lâm nhớ lại ngày hôm đó sau khi Hà Lạc Lạc viết xong cho cậu chỉ dẫn đường đi đã ghé vào tai cậu nói thầm, nói rằng có rất nhiều tiếp ứng ở hiện trường, rảnh thì cứ đến lấy, đợi đến ngày kỷ niệm hẹn hò năm nay thì đưa ra cho Hoàng Vũ Hàng xem, để anh ấy biết Hoàng đại kim chủ không bao giờ đi ra khỏi nhà đã đặc biệt tạo bất ngờ cho anh ấy.

Hoàng Kỳ Lâm cười thầm, ngày kỷ niệm gì chứ, còn chưa tính là về cùng một nhà.

Những cô gái ngồi ở ghế trước cùng nhau đứng dậy, Hoàng Kỳ Lâm cũng ôm túi nhanh chóng đi theo.

Nhìn những đám đông tụ tập tại trạm xe và các cửa hàng gần đó, ông chủ Hoàng - người chưa bao giờ đích thân đến thăm bất kỳ hoạt động công khai nào của nghệ sĩ nhà mình cảm thấy đặc biệt mới lạ. 

Quần áo hay phụ kiện trên người các cô gái ít nhiều đều sẽ có sắc tím xinh đẹp.

Dòng người chỉ đổ về một hướng, Hoàng Kỳ Lâm khoác chắc túi, vốn dĩ lo lắng bản thân không tìm được địa điểm, bây giờ xem ra chỉ cần đi theo phía sau.

Trên túi xách của người đi trước có treo một chiếc móc khóa thú bông lắc qua lắc lại, Hoàng Kỳ Lâm nhớ Hoàng Vũ Hàng từ Nhật Bản trở về đã mang cho cậu một chú gấu brown mặc trang phục khủng long xanh cũng y như vậy. 

Quay đầu nhìn xung quanh một vòng, trên người của những người hâm mộ khác đều có thể thấy bóng dáng của Hoàng Vũ Hàng.

Hoàng Kỳ Lâm mở túi lấy ra chiếc móc khóa nằm bên trong rồi treo lên.  Cảm thấy chú gấu brown lắc lư theo bước đi của mình, tâm trạng tốt liền ngân nga hai tiếng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net