Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Chị Phàm, nói chuyện thế----”

Lời còn chưa nói xong, người đại diện đã bị nắm cổ áo kéo lên cầu thang. 

“Lý do khiến Vũ Hàng bài xích kim chủ không chỉ là vì lòng tự trọng có đúng không?”

Còn chưa đứng vững, cả khuôn mặt Phàm Tương đã phóng đại trước mắt người đại diện.

“...A …” Người đại diện gãi gãi đầu, “...Có phải Vũ Hàng đã nói gì rồi?”

“Cậu ấy mà nói thì chị còn cần hỏi lại cậu sao?”

“Chị Phàm chuyện này…”

“Nhanh nói cho chị!”

Phàm Tương lớn giọng, người đại diện sợ tới mức lập tức giơ tay lên như muốn đầu hàng. Cổ áo bị nắm chặt có chút khó thở, người đại diện không còn cách nào phải ngẩng đầu lên. 

“Vũ Hàng em ấy…...”

Vòng giải trí rất đen tối.

Câu nói này là lúc Hoàng Vũ Hàng tham gia cuộc thi vũ đạo năm đó, mẹ anh ấy đã nhắc nhở anh hết lần này đến lần khác. Vốn dĩ cũng chỉ vừa nhắc nhở vừa an ủi nếu Hoàng Vũ Hàng có bị loại, nhưng ai biết được con trai của mình lại một đường suôn sẻ giành chức quán quân. 

Sau khi ký hợp đồng anh vẫn không quên lời nói này, nhưng với tiến độ trôi chảy của lịch trình phát hành album, thuận lợi xuất hiện trên các chương trình tạp kỹ và thành công tổ chức fan meeting, Hoàng Vũ Hàng bắt đầu nghĩ rằng vòng giải trí có thể không phức tạp như người ngoài nghĩ đến vậy.

Khi về nhà trong một kỳ nghỉ thuận miệng nhắc đến chuyện này với mẹ, ngay lập tức bị mẹ nhéo tai và bảo rằng đừng ngây thơ như vậy, dù trong lòng có chút không đồng tình nhưng chỉ dám rụt rè gật đầu. Suy cho cùng bản thân vẫn còn trẻ, lời nói của mẹ phần nào khiến nhận thức của anh hơi lung lay, bởi vậy đối với tiền bối đều hết sức lễ phép kính trọng, nhận được bất kỳ công việc nào cũng cảm thấy biết ơn.

Nhưng thực tế luôn phũ phàng, ít nhất là với một chàng trai trẻ đầy nhiệt huyết đang dốc hết sức lực theo đuổi ước mơ. 

Đó là lần đầu tiên Hoàng Vũ Hàng nhận được lời mời tham gia diễn xuất một bộ phim truyền hình, hai chữ “nam chính” được in trên kịch bản rõ ràng và dễ thấy. Anh vẫn nhớ lúc đó người đại diện đã phấn khích như thế nào, bản thân cũng vui mừng đến mức không nói nên lời. 

Mang theo tâm trạng tràn đầy mong đợi tiến vào đoàn phim, gặp ai cũng cúi chào chín mươi độ, mỗi câu đều là “mong được chỉ giáo” nói đến mức khản cả cổ. Dù sao hầu hết mọi người đều là tiền bối, đã lăn lộn trong vòng giải trí nhiều năm nên thái độ rất chuyên nghiệp, người duy nhất tỏ vẻ xem thường Hoàng Vũ Hàng chính là tiểu thịt tươi vừa mới ra mắt 2 tháng. 

Ngày đầu tiên Hoàng Vũ Hàng đã cảm nhận được sự ác ý, nhưng tính tình của anh vốn tốt, cũng hiểu rõ trong vòng giải trí không nên dây dưa với bất kỳ ai, vì vậy chỉ đơn giản chọn cách không để tâm mà bỏ qua. Nhưng sự ác ý của tiểu thịt tươi này càng lúc càng lộ rõ, cư xử không mấy lịch sự là một chuyện, cố tình mỉa mai trước mặt hay ngấm ngầm chế giễu anh không đủ tư cách đóng vai nam chính lại là một chuyện khác. 

Hoàng Vũ Hàng luôn tự nhủ phải nhẫn nhịn, chịu đựng một chút là mọi chuyện sẽ ổn, anh thật sự đã rất kìm chế, mặc kệ tiểu thịt tươi ngông cuồng khiêu khích. Vốn dĩ cứ tưởng như vậy cậu ta sẽ thấy nhàm chán mà từ bỏ, ai biết rằng một khi đã gây chuyện thì không chịu dừng lại, sự thờ ơ của Hoàng Vũ Hàng ngược lại càng khiến cậu ta thêm chướng mắt.

Tiểu thịt tươi hống hách chặn Hoàng Vũ Hàng lại trước cửa nhà vệ sinh hỏi anh có ý gì, Hoàng Vũ Hàng cau mày nói không có ý gì hết sau đó xoay người rời đi. 

Hai ba ngày sau, tiểu thịt tươi giống như đã bị điểm huyệt, không chỉ ngoan ngoãn gọi anh là “anh” mà còn lễ phép đưa nước. Hoàng Vũ Hàng cực kỳ không quen, nhưng so với lúc trước dù sao thế này sẽ tốt hơn nhiều.

Cứ như vậy bình an qua hết giai đoạn chuẩn bị, buổi tối trước ngày quay đầu tiên, Hoàng Vũ Hàng tắm xong nhìn mình trong gương tự cổ vũ bản thân vài lần, lúc chuẩn bị đi ngủ thì nhận được cuộc gọi từ người đại diện. Người đại diện ngập ngừng giải thích rằng vai diễn của anh đã bị đạo diễn thay đổi, Hoàng Vũ Hàng nghe xong đầu óc trở nên trống rỗng, sau nhiều năm, giấc ngủ đêm hôm đó lại là một cơn ác mộng. 

Khi bộ phim được phát sóng, Hoàng Vũ Hàng mặt không chút biểu cảm nhìn tiểu thịt tươi thay mình diễn vai nam chính trên màn ảnh. Tiểu thịt tươi dựa vào bộ phim này mà nhanh chóng nổi lên. Một ngày Hoàng Vũ Hàng xem tin tức mới biết kim chủ chống lưng cho tiểu thịt tươi là một phú nhị đại, vì tiểu thịt tươi mà bỏ ra không ít tiền, đột nhiên anh chợt nhớ lại lời mẹ vẫn luôn nói.

- - Vòng giải trí rất đen tối.

Không báo cho người đại diện, Hoàng Vũ Hàng tự mình bắt taxi trở về căn hộ. Ném chiếc túi đeo trên xuống đất, anh lững thững bước vào căn phòng tối om, không bật đèn mà ngả mình xuống giường.  

Thực ra không nghiêm trọng đến vậy, càng hoạt động lâu trong làng giải trí Hoàng Vũ Hàng càng hiểu rõ đạo lý này. Có lẽ lúc đó còn quá trẻ, mới không đủ sức lực để vượt qua những vết thương đó.

Những lời của Phàm Tương lấp đầy tâm trí, Hoàng Vũ Hàng nghĩ đi nghĩ lại chỉ biết bật cười, cảm giác bất lực nhưng không thể bác bỏ có lẽ là thế này.

Nhớ lại những năm tháng chìm nổi trong vòng giải trí, chẳng phải chỉ luôn ao ước có cơ hội để lật ngược tình thế sao? Hiện tại Hoàng Kỳ Lâm đã mang hy vọng chờ đợi từ lâu đến trước mặt, vậy mà anh lại kiêu ngạo từ chối.

Thời hạn ba ngày Hoàng Kỳ Lâm đưa ra vẫn còn một tiếng rưỡi.

Hoàng Vũ Hàng nhìn lên kim giây đang quay từng vòng, suy nghĩ càng lúc càng hỗn loạn. Hoàng Vũ Hàng nhắm mắt lại, hai tay gác sau đầu và bắt đầu nhớ lại cảm giác khi đứng trên sân khấu. 

Trên sân khấu ánh sáng trực tiếp chiếu vào người rất nóng, dưới sân khấu là tiếng hò reo không ngớt của người hâm mộ, các khớp xương đang chuyển động trên cơ thể bắt đầu đau, tiết tấu bài hát nặng nề đập vào màng nhĩ, quần áo lộng lẫy ướt đẫm mồ hôi, kết thúc bản nhạc là những tràng pháo tay và tiếng reo hò phấn khích, rõ ràng là phải thở hồng hộc để bình tĩnh nhưng lại chẳng cảm thấy khó chịu chút nào. Khi anh cúi đầu xuống cảm ơn và tạm biệt, ai đó dưới khán đài đã hét lên tên anh, cảm giác này thật sự rất kỳ diệu.

Hoàng Vũ Hàng ngồi bật dậy, giơ tay chạm lên khóe mắt mới nhận ra nước mắt đã chảy từ bao giờ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net