🥑Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ Diệp đi rồi, Giang Nguyễn nằm ngủ, khi tỉnh dậy đã là buổi trưa, vừa mở cửa đi ra liền trông thấy mười mấy nha hoàn thái giám đến đứng trong viện, nhìn thấy nàng bọn họ quỳ xuống đất: "Nô tài/tì khấu kiến Hoàng Hậu nương nương."

Giang Nguyễn nhìn họ sững sờ.

Yến Côn đi tới bên cạnh nàng nhỏ giọng nói: "Đây là chủ tử chọn tới để hầu hạ phu nhân."

Giang Nguyễn gật đầu, nâng tay lên: "Đều đứng lên đi."

Không chỉ ở chỗ của Giang Nguyễn, trong Kỳ Vương phủ có thêm rất nhiều rất nhiều người, trên đường Giang Nguyễn đi tới gặp Thái Hậu, gặp được không biết bao nhiêu cung nữ ma ma, ngủ một giấc mà khác quá.

Sắc mặt của Thái Hậu hôm nay đã tốt hơn nhiều, Giang Nguyễn hành lễ thỉnh an bà, Thái Hậu xua xua tay: "Không cần mấy cái lễ nghi khách sáo này, tới đây đi, đến ngồi bên cạnh Mẫu hậu."

Giang Nguyễn đi tới ngồi xuống bên người bà, Thái Hậu vẫy tay, có một ma ma có chút lớn tuổi đi tới hành lễ với Giang Nguyễn: "Nô tì Nguyệt Cốc diện kiến Hoàng Hậu nương nương."

Đối với xưng hô Hoàng Hậu nương nương này Giang Nguyễn vẫn cảm thấy không ổn chút nào, ở trước mặt Li phi nương nương hay còn là Thái Hậu, nàng càng cảm thấy không ổn, một lúc sau cũng không biết nói gì.

Thái Hậu thấy nàng do dự, vỗ tay nàng: "Vị Nguyệt Cốc ma ma này là khi ta mới tiến cung Tiên Hoàng phái tới làm nha hoàn cho ta, bà ấy vẫn luôn theo ta bao nhiêu năm nay, sau khi ta bị đày vào lãnh cung bà ấy cũng bồi bên cạnh ta, sáng sớm hôm nay, Hoàng Đế có tới, nói ngày đăng cơ sẽ lập hậu luôn, ngươi chưa từng vào cung, về sau cứ để Nguyệt Cốc đi theo bên cạnh ngươi, có gì không hiểu thì hỏi bà ấy."

"Mẫu hậu, ngày đại điển đăng cơ lập tức lập hậu, ngài đồng ý sao?" Giang Nguyễn chần chờ hỏi.

"Tất nhiên là đồng ý, sao lại không đồng ý?" Thái Hậu cười cười, nhận lấy chén cháo nắm tuyết linh chi cung nữ bưng tới, dùng muỗng khuấy nhẹ cho nguội bớt rồi đưa cho Giang Nguyễn: "Ăn cái này đi cho ấm người."

Giang Nguyễn rủ mắt, xoắn khăn tay trong tay nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ Mẫu hậu không cảm thấy thời cơ không ổn sao ạ?"

Thái Hậu nhìn nàng một lúc lâu, lắc đầu thở dài: "Ngươi đó nha, cũng ngốc như ta năm đó vậy, vì nam nhân mà không suy xét cho chính mình, chỉ muốn vì hắn mà trả giá."

Giang Nguyễn ngước mắt lên, Thái Hậu nhìn nàng, lại tựa như không phải đang nhìn nàng, mà là thông qua nàng nhìn về chính mình thật lâu thật lâu trước đây: "Lúc ấy ta cũng giống như ngươi, cảm thấy chỉ cần hắn tốt thì ta thế nào cũng không sao."

Thái Hậu cười khổ một tiếng: "Cho tới bây giờ chỉ có thể đổi lấy kết cục như thế này."

Giang Nguyễn nắm lấy tay bà: "Mẫu hậu..."

Thái Hậu cười với nàng: "Không sao, đã qua hết rồi, cũng may con ông ta không giống với ông ta."

"Từ nhỏ Kỳ Nhi đã có chút cổ quái, tính tình cũng cổ quái, nó không giống mấy hài tử khác, không thích mấy món đồ chơi hoa lệ, cho cái gì cũng không thèm để ý, trước khi Thụy Nhi có nói, nếu như nó làm được thế này làm được thế kia thì Thụy Nhi sẽ cho nó bảo kiếm này, bảo châu kia, nhưng mà Kỳ Nhi lại khinh thường không nhìn một cái, Thụy Nhi bất lực thở dài nói là đệ đệ này chơi không vui gì cả."  Nhắc tới Đại Hoàng Tử, vẻ mặt Thái Hậu ôn nhu hơn nhiều.

Dừng lại một chút, Thái Hậu lại nói: "Nhưng mà một người càng không để bụng tới cái gì thì lại càng chấp nhất với chính mình, mấy năm nay ta không ở bên cạnh nó, nó bị bao nhiêu ủy khuất bao nhiêu cực nhọc, khiến người làm mẫu thân như ta đây khi nghĩ tới không khỏi đau lòng, nó là nhi tử do ta sinh ra, tính tình của nó như thế nào, mẫu thân như ta sao có thể không biết, cái gì cũng đều tự mình chịu đựng, trên lưng đeo bao nhiêu là trách nhiệm như vậy, nó lại cứ gắng gượng một mình, trong lòng nó hẳn là rất đau khổ."

Tim Giang Nguyễn như bị đâm nát, đau nhức từng hồi.

Thái Hậu nghiêng đầu lau nước mắt, lại nói: "Ngôi vị Hoàng Đế này từ trước tới giờ nó chưa bao giờ muốn ngồi, nhưng vì sao lại hao tâm tổn trí để có được nó, nói cho cùng thì cũng chỉ là vì để có thể tự bảo vệ mình mà thôi, nó ngồi trên vị trí này, mọi người đều sẽ bình an, nhưng ngày tháng sau này có thể an an ổn ổn mà qua đi, đây chính là giá trị tồn tại của ngôi vị Hoàng Đế này."

"Gần nửa cuộc đời của nó trải qua quá vất vả, nửa đời sau nên được vui vẻ một chút, làm gì để nó vui vẻ đây?" Thái Hậu nhìn về phía Giang Nguyễn: "Lúc ngươi ở bên cạnh nó, là lúc mà Mẫu hậu cảm thấy nó vui vẻ nhất, nếu như lập ngươi là Hoàng Hậu có thể khiến nó vui vẻ, vậy thì cứ lập thôi, nó quản ai phản đối làm gì, nó làm Hoàng Đế không phải khắp thiên hạ đều phản đối đó sao, nhưng làm gì có ai có thể ngăn cản được."

"Cho nên, không cần nghĩ nhiều như vậy làm gì, nếu nó nói được chắc chắn có thể làm được, ngươi phải chăm sóc cho mình thật tốt, chăm hài tử thật tốt, cứ làm gì mà cho bản thân vui vẻ là được."

Đây là lần đầu tiên Thái Hậu mở lòng bình tĩnh nói cho Giang Nguyễn nghe về chuyện đã qua, nàng biết, đó là chỗ đau của Kỳ Diệp cũng là chỗ đau của Thái Hậu, mười hai năm gặp lại, cả hai mẫu tử bọn họ đều không còn như trước nữa.

Hiện giờ bà có thể nói ra như này, trong lòng hẳn là có phần nào đó đã buông bỏ được, Giang Nguyễn thầm thở phào nhẹ nhõm, bởi vì lời nói của Thái Hậu mà cảm động, nàng đứng dậy hành đại lễ với Thái Hậu, vạn từ ngàn lời biến thành một câu: "Tạ Mẫu hậu."

Trong cung phái ma ma tới đo kích cỡ y phục cho Giang Nguyễn, mấy ngày nữa là tới ngày lập hậu, nên phải gấp gáp làm phượng bào.

Phủ Kỳ Vương bận rộn không ngừng, trong cung tất nhiên cũng không nhàn rỗi, một bộ phần Trường Nhạc Quân quay về biên cương, để lại ba vạn quân đóng ở kinh thành, U Vân kỵ tiếp nhận Cấm quân, chỉnh đốn lại binh lực, trong lúc đó, Kỳ Diệp chỉnh đốn lại triều đình, vây cánh của Thái tướng người bị cắt chức người đày địa lao, trong thời gian ngắn trong lòng quan lại hoảng sợ không nguôi, nhưng Kỳ Diệp lại muốn để Hàn Lâm Viện học sĩ Dương đại nhân tạm thời đảm nhận chức vị Tề tướng, điều này  làm cho những quan viên có học thức có một ít hy vọng, Dương đại nhân này chức quan là Hàn Lâm Viện học sĩ nhưng lại không có quyền thực, ông ta làm người chính trực, không nịnh hót, cũng không hùa theo ý nói của Hoàng Đế, dù rằng học thức uyên bác nhưng lại không được Hoàng Thượng trọng dụng.

Lúc này Tân Hoàng giao trọng trách lớn cho ông ta, tân triều có phải sắp bắt đầu tốt lên không?

Sự tình trên triều tiến hành thuận lợi, chuyện trong cung Kỳ Diệp không rảnh rỗi để mà giải quyết, Hoàng Hậu bị cấm túc, Thái tướng bị đày vào đại lao, Thái gia bị niêm phong, phe Thái Tử bị giam lại trong phủ, tất cả đều đã hữu tâm vô lực, lại có một người lửa giận càng thêm lớn, đó là Hoàng Thái Hậu trước kia, nay là Thái Hoàng Thái Hậu.

Trong một ngày, trời long đất lở, Thái Hoàng Thái Hậu sao có thể nuốt trôi cơn giận này.

Thôi Thuyền bưng trà tới cẩn thận đặt lên bàn, nhỏ giọng nói: "Bệ Hạ, tỳ nữ bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu tới đây nói Thái Hoàng Thái Hậu mời Bệ Hạ tới đo một chuyến."

Kỳ Diệp cầm bút lông phê duyệt tấu chương, không ngẩng đầu: "Không đi."

"Chỗ Thái Hoàng Thái Hậu, nói thế nào thì Bệ Hạ cũng nên đi một chuyến, dù sao bà ấy cũng là tổ mẫu của Bệ Hạ, nếu làm không xong, để mấy người có tâm tư bắt lấy làm nhược điểm thì sợ là lại phải nhuộm máu bốn phía."

"Sau khi đăng cơ xong, hiện giờ Trẫm không có thời gian đối phó bà ấy."

"Vâng, vậy nô tài ra ngoài đuổi tỳ nữ kia đi."

Thôi Thuyền nhanh chóng quay lại, Kỳ Diệp lại nói: "Tẩm điện trong cung sắp xếp thế nào rồi?"

"Hồi bẩm Bệ Hạ, những phi tần của Tiên Đế, nô tài đã an bài cho các nàng tới Thanh Lương Điện, nơi đó trước đây là Thái phi ở, mấy cung khác cũng đã sắp xếp xong rồi ạ."

"Ừ." Kỳ Diệp gật đầu: "Thái Hậu thì vẫn để ở lại Vân Tuyền cung đi, phái thêm một ít cung nữ thái giám nữa qua đó."

"Vâng." Thôi Thuyền hỏi: "Vậy Hoàng Hậu nương nương ở đâu ạ?"

Kỳ Diệp dừng lại, gác bút xuống: "Cung nào cách Sùng Hoa Điện gần nhất?"

Thôi Thuyền nghĩ: "Nơi cách gần nhất, cảnh trí tốt một chút thì là Mính Tụy cung, lúc trước không có phi tử nào ở đó, nơi đó cách Sùng Hoa Điện quá gần, Thái Hoàng Thái Hậu sợ nhưng phi tần đó nhân cơ hội tiếp cận Tiên Hoàng cho nên cung kia vẫn để không, không có ai ở."

"Ừ, chọn nơi đó đi." Kỳ Diệp gật đầu: "Ngươi chuẩn bị một chút, ngày mai Trẫm sẽ đón Thái Hậu cùng Hoàng Hậu vào cung."
*
Hôm sau là đại điển đăng cơ, Kỳ Diệp tự mình về phủ đón Thái Hậu cùng Giang Nguyễn vào cung, Kỳ Vương phủ đã sớm chuẩn bị ổn thoả, nhưng khi Kỳ Diệp tới lại không thấy Giang Nguyễn đâu.

Kỳ Diệp nhíu mày: “Phu nhân đâu?”

Yến Côn tiến lên nói: "Phu nhân đi tìm Hoàn Nhi công tử."

Kỳ Diệp gật đầu, xoay người đi tới đình giữa hồ.

Xa xa đã nhìn thấy Giang Nguyễn cùng Dung Hoàn đang đứng trên cầu đá nói chuyện, bước chân Kỳ Diệp dừng lại, một lát sau mới đi lên.

Thị lực cùng thính lực của Dung Hoàn đều hơn người, sớm đã thấy hắn, cậu hành lễ: "Tham kiến Hoàng Thượng."

Giang Nguyễn xoay người nhìn Kỳ Diệp, vội hành lễ: "Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng."

Kỳ Diệp nhìn hai người cung kính hành lễ với hắn, trong lòng bực bội không thôi, nhẫn nhịn nói một tiếng: "Miễn lễ."

Giang Nguyễn đứng dậy: “Tướng công...”

Một tiếng tướng công này làm sắc mặt Kỳ Diệp hoà hoãn hơn.

"Tướng công, Hoàn Nhi nói sẽ không cùng chúng ta vào cung." Giang Nguyễn cau mày, nàng khuyên cậu mãi nhưng mà Dung Hoàn vẫn quyết định không tiến cung.

Kỳ Diệp chắp tay ra sau lưng, nhìn thiếu niên đứng trước mặt, thật lâu sau mới nói: "Nếu không muốn tiến cung thì không tiến cũng được, sau này Kỳ Vương phủ chính là phủ đệ của ngươi, ta sẽ phái thêm người tới chăm sóc ngươi."

"Không cần ạ, ta không muốn người hầu kẻ hạ." Dung Hoàn rủ mắt, nhỏ giọng nói.

Trên cầu yên lặng, mãi cho đến khi có một giọng nói từ xa nói vọng tới phá vỡ bầu không khí này: "Không cần người hầu thì không cần người hầu, nhiều người hầu lại thấy trói buộc, ta còn ở lại Đế Kinh mấy ngày nên sẽ dọn vào đây ở, còn có U Vân kỵ và bọn Hạ Vũ nữa, đều sẽ ở đây, ngươi yên tâm, phủ Kỳ Vương này không yên tĩnh được đâu." Trầm Cẩm sải bước lớn tới, bàn tay to lớn hung hăng xoa đầu Dung Hoàn: "Tiểu tử thối, biết Nhị thúc về kinh thế mà không tới gặp ta."

Kỳ Diệp buông lỏng tâm tình: "Vậy phiền Nhị ca."

Trầm Cẩm tặc lưỡi: "Ôi trời, sau khi làm Hoàng Đế thì khách khí hơn nhiều rồi."

Kỳ Diệp tức giận trừng mắt nhìn hắn, sau đó vẫy tay với Dung Hoàn: "Hoàn Nhi, ngươi đi theo ta."

Dung Hoàn đi theo phía sau Kỳ Diệp đi về phía rừng trúc, Kỳ Diệp dừng bước, xoay người nhìn cậu một lúc, chậm rãi nói: "Hoàn Nhi, ta cùng ngươi tuy không phải phụ tử, nhưng có tình phụ tử."

Lời Kỳ Diệp vừa nói ra, hốc mắt Dung Hoàn liền ửng đỏ, Kỳ Diệp ngửa đầu nhìn trời, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Tam thúc biết khúc mắc của ngươi, hôm nay Tam thúc cho ngươi một cái hẹn, mặc kệ ngươi muốn làm cái gì, Tam thúc đều sẽ không ngăn cản, cho dù ngươi muốn cái gì, hết thảy mọi thứ, Tam thúc đều thay ngươi gánh vác."

Kỳ Diệp đưa cho cậu một miếng ngọc bội: "Miếng ngọc bội này có thể giúp ngươi đi tới bất kỳ nơi nào, kể cả đại lao."

Đôi tay rũ bên ngươi của Dung Hoàn run lên, cậu đứng ngây người thật lâu mới duỗi tay nhận lấy.

Kỳ Diệp liếc nhìn cậu, cất bước rời đi, đi vài bước lại ngừng: "Cho dù là trước đây hay sau này, ta vẫn luôn là Tam thúc của ngươi, không phải Hoàng Thượng."

Kỳ Diệp đứng ở đó lẳng lặng chờ đợi, ngực Dung Hoàn phập phồng, cuối cùng nhẹ nhàng nói: "Vâng, Tam thúc."

Khi Kỳ Diệp bước tới bên người Giang Nguyễn, Trầm Cẩm đã không còn ở đây nữa, Kỳ Vương cầm lấy tay Giang Nguyễn: "Đi thôi."

Giang Nguyễn nhìn thân ảnh đứng ở rừng trúc, trong lòng không đành: "Chúng ta thật sự để Hoàn Nhi ở lại đây sao?"

"Hoàn Nhi lớn rồi, có suy nghĩ của chính mình, chờ nó suy nghĩ thông suốt thì sẽ ổn thôi."
*
Trên đường hồi cung, hai người ngồi chung xe ngựa, sắc mặt Kỳ Diệp có chút khó chịu, Giang Nguyễn suy nghĩ một lát rồi lại gần nhỏ giọng nói: " Chàng, chắc là không còn tức giận đâu nhỉ?" Hai ngày nay hắn rất bận, mãi tới tận khuya mới trở về, ngủ chưa tới canh giờ là lại rời đi luôn, hai người cũng không nói được với nhau mấy câu, Giang Nguyễn cứ nghĩ hắn đã quên mấy lời ngày ấy rồi.

Kỳ Diệp quay mặt đi, lấy đệm lưng của mình nhét sau lưng nàng, trầm mặc không nói.

Giang Nguyễn dịch về phía hắn thêm một chút, Kỳ Diệp lại dịch sang bên cạnh thêm một chút, Giang Nguyễn lại gần, Kỳ Diệp trốn, Giang Nguyễn như có như không thở dài: "Bệ Hạ ghét bỏ thần thiếp rồi sao?"

Ngữ điệu có chút u oán, như là người vợ bị bỏ rơi không được sủng ái.

Kỳ Diệp không nhịn được mà cong môi, không nói chuyện.

Giang Nguyễn thấy hắn không đáp lại mình thì không nhịn được mà khẽ cười một tiếng, sao trước đây nàng không biết hắn lại là người 'nũng nịu' thế này.

Giang Nguyễn cọ cọ vào người hắn, Kỳ Diệp muốn trốn đi, Giang Nguyễn lại nhanh hơn hắn một bước ôm lấy eo hắn, nhẹ nhàng nói: "Ta sai rồi, là do ta suy nghĩ nhiều, là do ta không tin chàng."

Kỳ Diệp để kệ nàng ôm, không nói chuyện, Giang Nguyễn giờ tay nắm lấy mặt hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, nén cười, nghiêm trang nói: "Tiên sinh, ta sai rồi."

Kỳ Diệp nhìn nàng một lúc, hừ nhẹ một tiếng, vẻ mặt vô tình: "Ta không thấy được thành ý trong đôi mắt của nàng."

Giang Nguyễn: “......”

Giang Nguyễn cảm thấy tiên sinh ôn nhuận như ngọc của nhà nàng trước kia dường như đã thay đổi rất nhiều, khi mới gặp, hắn lạnh lùng xa cách, nhìn như thần tiên người chớ lại gần, giờ hắn làm Hoàng Đế, đáng lẽ phải càng xa cách bình đạm hơn, nhưng không biết vì sao, nàng lại thấy trên người hắn có thêm rất nhiều nhiều nhiều nhu tình, còn học được tức giận nữa

Giang Nguyễn buông tay, ngồi cách hắn xa một chút, từ từ nói: "Mới vừa rồi ta có nói chuyện với Nhị ca."

Kỳ Diệp không nói lời nào.

Giang Nguyễn tiếp tục nói: "Nhị ca nói với ta một ít việc."

Tay đặt trên đầu gối của Kỳ Diệp giật giật, nhưng vẫn không nói gì.

Giang Nguyễn liếc mắt nhìn hắn, cong cong khoé miệng: "Nhị ca nói, ngày đó Tiên Hoàng hạ thánh chỉ muốn để một trong ba huynh đệ các chàng lấy ta làm thê, Đại ca đã cưới thê, tất nhiên không thể lấy ta."

"Nhị ca nói lúc ấy huynh ấy vì không chịu cưới ta mà rời nhà bỏ đi."

Biểu cảm trên mặt Kỳ Diệp không được tự nhiên.

"Ngày đó tướng công nói Nhị ca rời nhà trốn đi, thánh chỉ đã hạ, không thể không làm, cho nên chàng liền lấy Giang gia Nhị tiểu thư, đúng không?"

Kỳ Diệp nắm chặt tay, che giấu xấu hổ mà còn ho khan một tiếng.

Giang Nguyễn nhướng mày: "Nhưng mà Nhị ca không nói như vậy, Nhị ca nói sau ngày huynh ấy rời nhà bỏ đi, chàng lập tức phái người bắt huynh ấy trở về, bắt huynh ấy đón dâu, cuối cùng không còn biện pháp nào nữa, nghĩa phụ đành để cho hai người các chàng rút thăm, nhưng mà ngươi gian lận, đổi cả hai thẻ thành tên của Nhị ca..."

Kỳ Diệp không nhịn được nữa nói: "Không phải, thẻ kia là do Nhị ca đổi, cuối cùng vẫn là ta thua."

"Nhưng mà tường công không chịu nhận, lại muốn so tài đánh cờ với huynh ấy."

Kỳ Diệp thở dài: "Đúng vậy, nhưng mà lần này ta vẫn thua."

Giang Nguyễn nhìn hắn, ai oán nói: "Sao phải tìm mọi cách đùn đẩy như vậy? Bệ Hạ không muốn lấy ta hay sao?"

Kỳ Diệp cũng nhìn thẳng vào nàng, không biết vì sao, tim hắn nhảy lên một cái.

Giang Nguyễn quay đầu, nhìn thẳng về phía trước, cố gắng không cười, lãnh đạm nói: "Ta giận rồi."

"A Nguyễn, không phải như nàng nghĩ đâu..." Kỳ Diệp ho nhẹ, ngồi dịch về phía Giang Nguyễn, Giang Nguyễn dịch ra chỗ khác, cách xa hắn.

"Chuyện ngày đó đúng là như Nhị ca nói, nhưng mà nàng không biết..." Kỳ Diệp ôn nhu nói: "A Nguyễn, ta chơi cờ chưa bao giờ thua cả, đời này chỉ thua đúng một lần kia..."

Kỳ Diệp nói xong lại dịch người gần vào Giang Nguyễn, Giang Nguyễn lại trốn, Kỳ Diệp giơ tay nắm lấy cằm Giang Nguyễn, quay đầu nàng nhìn thẳng vào hắn, hắn thấy được ý cười trong đôi mắt nàng, Kỳ Diệp thở dài một hơi, nhéo nhéo mũi nàng, cúi xuống hôn nàng, Giang Nguyễn đẩy bả vai hắn, tiếng cười dễ nghe quanh quẩn trong xe ngựa, Kỳ Diệp cúi gần bên tai thấp giọng nói: "A Nguyễn, chúng ta là do vận mệnh đưa đến..."

*
Hôm sau là đại điển đăng cơ, Kỳ Diệp muốn tới Thái Miếu trước cho nên đi sớm hơn Giang Nguyễn, lúc hắn đi, Giang Nguyễn còn đang sửa soạn.

Sau khi bái thiên địa ở Thái Miếu xong, Kỳ Diệp về trong cung nhận bái lễ(1) của các đại thần, sau đó đi đại điện nhận bái lễ của các vương công, bái lễ xong, Kỳ Diệp tới chỗ hành lễ ba quỳ chín lạy với Thái Hậu.
(1): nhận lời chúc, hành lễ

Sau đó, Tề tướng đọc chiếu thư kế vị, quân thần hành lễ, hô vạn tuế.

Toàn bộ nghi thức rườm rà dài dòng, cho mãi đến khi tiếng trống ngoài cổng Tả Khánh vang lên, nghi thức mới xem như kết thúc.

Kỳ Diệp mặc mãng bào(2) màu đen, ngồi trên đại điện, hơi giơ tay về phía quân thần phía dưới: "Bình thân."
(2) Lễ phục của quan lại thời nhà Thanh, Trung Quốc

Kỳ Diệp liếc mắt nhìn Thôi Thuyền, Thôi Thuyền cầm thánh chỉ tiến lên: "Phụng Hoàng Thái Hậu, nay nữ nhi Giang thị Giang Nguyễn, tài sắc vẹn toàn, tấm lòng nhân hậu, hiểu lễ nghi, phẩm hạnh đoan chính. Nay đặc biệt chiếu cáo thiên hạ, lập làm Hoàng Hậu trung cung, được ban phượng ấn, cai quản hậu cung, quản lý hậu viện."

Trước đó Hoàng Đế chưa đề cập với Lễ Bộ rằng hôm nay sẽ lập hậu, cho nên chúng đại thần có chút sửng sốt.

Bên kia Giang Nguyễn đi từ ngoài đại điện vào, y phục của Hoàng Hậu đã vừa rườm rà vừa nặng, lễ phục thì lại càng hoa lệ, Giang Nguyễn có thai đi lại vốn đã có chút bất tiện, nay mặc y phục nặng nên nàng chỉ có thể chậm rãi từng bước nhỏ đi về phía Kỳ Diệp.

Chúng đại thần quay đầu nhìn nàng, lòng bàn tay Giang Nguyễn ướt đẫm mồ hôi, nàng cố duy trì sắc mặt và bộ dạng đoan trang.

Kỳ Diệp nhìn nàng, hắn đứng dậy đi xuống dưới, bước tới bên người Giang Nguyễn, cầm lấy tay nàng, đỡ lấy cánh tay dìu đi.

"Bệ Hạ, chuyện này không hợp với lễ nghi." Giang Nguyễn vội vàng nói, vốn hắn phải ngồi ở chỗ kia chờ nàng tới hành lễ.

Kỳ Diệp cầm chắc tay nàng, mắt nhìn thẳng: "Ta vốn chính là một Hoàng Đế như vậy, nào cần gì lễ nghĩa."

Hắn một thân mãng bào màu đen, nàng một thân phượng bào đỏ thẫm, hai người tựa gần vào nhau, đi qua trước mặt văn võ bá quan của Đại Du, chậm rãi đi lên vị trí cao nhất kia.

Khi đi lên bậc, Kỳ Diệp khom người nâng phượng bào giúp nàng, chúng đại thần trong điện hít sâu một hơi.

Giang Nguyễn cũng nôn nóng khó xử: "Bệ Hạ..."

Kỳ Diệp mắt điếc tai ngơ đứng dậy, nắm lấy tay nàng xoay người, Giang Nguyễn hất tay hắn ra, khom lúc uốn gối muốn hành đại lễ với hắn, Kỳ Diệp nhất quyết ôm chặt eo nàng nâng nàng lên, hắn quay mặt nhìn chúng đại thần, nhàn nhạt nói: "Đây là Hoàng Hậu Giang thị của Trẫm, các khanh có thể hành lễ rồi."

Chúng thần sững sờ đứng đó, không biết phải làm thế nào cho đúng, từ trước tới giờ nào có Hoàng Đế nào trong đại điển đăng cơ mà lại đột nhiên lập hậu.

Hơn nữa Hoàng Hậu này còn từng gả cho người khác rồi, là góa phụ rồi.
___
Đã cập nhật đầy đủ chương nè.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#codai #sung