No 03. Kinh trập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiếng sâu nở than khóc xuân tới trên những hàng mây. Trong lòng buồn rầu về những chuyện sống chết, tranh giành phải trái thiện ác."

07.

Có những ngày bình thường, hôm nay quên mất hôm qua ăn gì, bài hôm qua nay quên hết. Chu Chí Hâm chuẩn bị thi cao khảo, đặc biệt được mấy anh em hàng xóm tặng bùa cầu may. Tả Hàng đang buồn chán, người anh trong nhà dạo này đi sớm về muộn. Hoa bằng lăng tím bắt đầu hé nở, trên trấn Thanh Mãn bắt đầu thoang thoảng hương mùa hạ. Chu Chí Hâm nói đó là mùi hương đặc biệt, cực kì khó quên.

Niệm Thảo mùa hạ đầy mùi cỏ dại, Tả Hàng vẫn cứ rủ Trần Thiên Nhuận ra đây với mong muốn tìm thấy một nhánh cỏ bốn lá. 

Giờ trên sông Lá xuất hiện mấy bông hoa màu trắng, trông thơ mộng lắm. Trần Thiên Nhuận lấy đi một bông hoa, quyết định ép khô làm đánh dấu sách. Vào một tối nào đấy, sau khi hoàn thành bài tập, Trần Thiên Nhuận nổi hứng lôi giấy viết thư ra, viết vào đó nhiều dòng tâm tình. Trần Thiên Kỳ cảm thấy em trai có chút kì quái nhưng không chẳng nói gì, để cho thằng em chạy ra ngoài.

Trần Thiên Nhuận đến bãi cỏ, ban đêm trên sông vẫn có mấy con thuyền đi qua, ánh sáng lập lòe, mặt trăng đêm ấy cũng thực sáng, sáng mát dịu. Gió thổi qua làn tóc, nếu bây giờ mà có sao băng rơi xuống thì biết đâu Trần Thiên Nhuận sẽ ước điều mình vừa viết chăng?

Trần Thiên Nhuận đôi lúc cũng thấy bản thân có chút kì cục, điển hình là bây giờ, mang thư ra bãi cỏ để làm gì cơ chứ. Mà đã mất công rồi thôi thì để thuận theo tự nhiên cũng được. Bất chợt gió thổi qua, bay mất lá thư, cả mặt Trần Thiên Nhuận đều sốc. Vậy cũng được hả? Thế giới này quả nhiên...

Bức thư kia cứ thế đi mất, còn mỗi Trần Thiên Nhuận đứng hoang mang dưới ánh trăng dịu dàng. Nhìn con thuyền trôi theo dòng nước nhỏ nhẹ, Trần Thiên Nhuận quay gót về nhà. 

08.

Ngày cao khảo cứ từ từ mà đến. Hè năm nay hình như đã trưởng thành hơn, Chu Chí Hâm nói vậy với Tả Hàng. Gió mùa hè thổi qua cửa sổ, tiếng chuông gió vang lên.

Năm mười tuổi đối với Chu Chí Hâm là cả đống hồi ức đau đớn. Bố và mẹ đột nhiên li hôn, mẹ ngay sau đó tái hôn với người đàn ông xa lạ mà Chu Chí Hâm không biết mặt. 

Năm đó mẹ Chu phát hiện chồng mình yêu người đồng giới nên mới quyết định li hôn. Bố Chu cùng bạn trai mất tích từ đó tới giờ, mẹ Chu chỉ nói có thể họ đã tìm được một nơi hạnh phúc rồi.

Một tháng sau đó, Chu Chí Hâm đột nhiên bị tai nạn, thủ phạm là một ông say rượu bét nhè lái ô tô không cẩn thận. Chi phí phẫu thuật rất lớn, bố Chu ngày đó vì lo lắng mà từ Giang Nam chạy về, trả hơn hai phần ba số tiền. Cũng vì vụ tai nạn ấy mà Chu Chí Hâm quên gần hết mọi thứ về cuộc sống trước kia, toàn bộ đều được nghe mẹ kể lại. 

Ngày Chu Chí Hâm xuất viện, bố mẹ Tả lái con xe ô tô cọc cạch đến đón, mẹ Chu và bố Chu đều ở đó, ôm đứa con trai duy nhất của họ vào lòng, liên tục nói xin lỗi. 

Mẹ Chu vì không chịu nổi lời dị nghị từ những người xung quanh, cùng chồng mới ẩn cư chốn Giang Nam. Cha mẹ Tả nghiễm nhiên trở thành người giám hộ cho Chu Chí Hâm. 

Hằng tháng bố mẹ Chu vẫn đều đặn gửi tiền tới, chỉ có thừa chứ không thiếu. Cha mẹ Tả hứa sẽ trả số tiền ấy cho Chu Chí Hâm khi đủ mười tám tuổi.

Chu Chí Hâm sống như một người anh trai đáng quý của Tả Hàng từ đó tới giờ.

Tả Hàng mở cửa phòng, nhìn Chu Chí Hâm đang nằm ra sàn, mắt nhìn cái chuông gió màu xanh trước vườn. Tả Hàng đặt đĩa dưa hấu xuống, lôi vị anh trai kia ngồi dậy. Chu Chí Hâm mắt nặng trĩu, nhìn Tả Hàng ăn miếng dưa hấu đến phồng miệng, không nhịn được lôi điện thoại ra chụp một tấm. "Tí phải gửi cho Nhuận Nhuận."

- Sao em không thử xem? Chắc sẽ ổn thôi. - Chu Chí Hâm bắt đầu nói vu vơ.

- Ừm.

09.

Hôm nay là ngày hạ vui vẻ. Chu Chí Hâm mới nhận được giấy báo trúng tuyển từ đại học, quyết tâm mời anh em đi ăn một bữa lẩu. Trương Tuấn Hào nói rằng quán lẩu mới mở bên thôn Cửu Liên rất ngon. Vậy là chốt được địa điểm. 

Tầm sáu rưỡi tối là mấy anh em bắt đầu hành trình. Trần Thiên Kỳ cảm giác có gì đó quen quen, mất một lúc mới nhớ ra quán lẩu đó là nhà của một bạn trai cùng lớp. Thiên Kỳ lấy điện thoại ra gửi đi một tin nhắn, tiết kiệm được chút nào hay chừng đó.

Quán lẩu không lớn lắm, dù sao cũng mở ở quê thôi nên cũng không làm to. Trương Cực đột nhiên chạy từ trong ra, giơ tay chào Trần Thiên Kỳ rồi mới phát hiện ra một sự trùng hợp.

- A, hai người, Tả Hàng và Trần Thiên Nhuận, lâu lắm mới gặp. Lần trước vẫn chưa kịp cảm ơn hẳn hoi, nay giảm giá 30% cho mọi người nhé.

Trương Cực nói liến thoắng, chưa kịp cho hai bạn ân nhân chào hỏi một tiếng đã chạy vào bên trong xếp chỗ. Quán lẩu này mở từ tháng trước, do nhà Trương Cực chỉ dựa vào việc chữa bệnh thôi vẫn không đủ chi phí sinh hoạt. 

Trương Cực nhanh nhẹn bỏ cồn, rồi lại đặt nồi lẩu lên. Lẩu hai ngăn, một ngăn cay, một ngăn thuốc bắc. Đồ uống của bữa này là miễn phí, đây là ưu đãi cho bạn cùng lớp đến ăn. Trương Cực cay đắng chấp nhận lỗ một chút.

Mấy miếng thịt bò từ từ bỏ vào nồi lẩu đang sôi, đậu phụ trắng mềm, mì tôm đã bóc vỏ, nấm kim chấm ở trong bát, đá trong cốc nước cam tan dần, phát ra tiếng "tách, tách". Trương Chân Nguyên nổi hứng hát một bài, tên là "Tâm kiều". 

Tả Hàng cảm thấy giác quan thứ sáu của mình hình như mạnh lên rồi, phát hiện ra Trần Thiên Nhuận gần đây bắt đầu kì lạ. Điển hình là em ấy dạo này cứ mơ mơ hồ hồ, tâm hồn treo ngược cành cây. Không phải do thiếu ngủ mà phải có thứ gì đó khiến em ngày nào cũng suy nghỉ.

Con đường dài về nhà bỗng chốc chỉ còn Tả Hàng và Trần Thiên Nhuận. Lối cũ nhỏ nhoi về căn nhà lâu nay, Tả Hàng vừa bước đi vừa nhìn Trần Thiên Nhuận, cứ được một lúc em ấy lại tự vấp chân mình, mấy lần suýt ngã. Đâu đó phát ra tiếng đàn tranh day dứt, âm thanh liên tiếp đứt đoạn.

Tả Hàng lên tiếng hỏi:

- Dạo này em có ổn không?

Trần Thiên Nhuận biết rồi, biết là Tả Hàng thấy mình dạo này có nhiều điểm thất thường nhưng chỉ biết cười trừ đáp lại:

- Cũng không hẳn, em gần đây hay cảm thấy sắp tới có người quan trọng đi mất nên mới lơ đễnh.

Tiếng guitar và tiếng piano vang lên cùng lúc, vui vẻ hoan hỉ, Tả Hàng xoa đầu Trần Thiên Nhuận, nhắc em mau nhanh về nhà. Đều là phàm nhân chứ đâu phải thánh thần, trực giác lúc đúng lúc sai nhưng cảm giác bất an cứ bủa vây mãi.

Nếu không thể nhìn thấu, sau này sẽ sinh bệnh. Tả Hàng khoác vai Trần Thiên Nhuận bước nốt quãng đường còn lại. Sau này chưa biết đã còn cơ hội gần em. Sớm thôi, chúng ta luôn gặp nhau mỗi ngày mà. Em biết không, anh sẽ mãi mãi là Tả Hàng.

"Một giọt máu rơi xuống nhuộm đỏ nghiên mực. Gió nổi lên chẳng phải vì ta, chỉ thuận theo trời xót thương bạc mệnh."

-oOo-

Chú thích:

Kinh trập: tiết kinh trập là tiết thứ ba trong hai mươi tư tiết khí, sau tiết vũ thuỷ và trước tiết xuân phân. Kinh trập thường bắt đầu khoảng 5, 6 tháng ba và kết thúc khoảng 20, 21 tháng ba hằng năm.  Vào thời gian này sâu bọ bắt đầu hoạt động nên mới gọi là tiết "kinh trập" ( 驚蟄: các loài sâu bọ tỉnh dậy), có thể gọi là tiết sâu nở cũng được.

Tâm sự cuối chương: tự nhiên cảm thấy đoạn cuối mình viết rất trừu tượng.

Cập nhật lần đầu: 15:09, 28/7/2022


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net