13🦊🐰

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suryeon bởi vì chuyện đêm qua, mang theo tâm tình cực tốt đi làm. Trước khi đi làm còn không quên ngó sang nhà bác sĩ hàng xóm một chút.

Cửa nhà đã khóa ngoài, chứng tỏ bác sĩ Joo đã sớm rời nhà. Suryeon hơi nuối tiếc, kéo túi đồ đựng dụng cụ đi tới chỗ làm.

Dan Tae buổi sáng đột nhiên có ca phẫu thuật khẩn cấp nên đã sớm rời nhà. Mang tiếng là nhà sát cạnh nhau nhưng buổi sáng không những không thể nói chuyện, bọn họ còn không thể nhìn mặt nhau dù chỉ một chút nữa.

Thời điểm vừa mới yêu như này, hôn chào buổi sáng là một điều vô cùng cơ bản đấy, nghĩ gì mà mới sáng sớm đã bị bệnh đến mức phẫu thuật vậy!?.

Bác sĩ Joo nghĩ thì nghĩ vậy nhưng vẫn phải lo cho bệnh nhân của mình, rời nhà từ lúc còn sớm.

Đã vậy anh còn tự nhắc nhở không được buồn, buồn nhiều mau tàn phai nhan sắc tuyệt đỉnh này, như vậy sẽ mất hết tất cả. Em họa sĩ cũng đổ anh vì gương mặt đẹp trai này nên phải thật gìn giữ nó.

Hơn nữa anh đi làm cũng là vì để sau này đủ tiền nuôi vợ anh cơ mà!

________

Suryeon vác đống đồ nặng trịch, toàn bộ đều phục vụ cho vẽ tranh đến chỗ làm áo đã ướt đẫm một mảng sau lung.

Đặt đồ xuống vừa đúng lúc Yoon Chul tỉnh dậy.

Mắt nhắm mắt mở nhìn Suryeon mồ hôi nhễ nhại liền nhăn mặt.

"Eo ôi sao mà kinh. Mang theo đồ nặng còn bày đặt không kiếm xe mà đi!"

Suryeon lườm Yoon Chul một cái, không thèm nói lại, tự mình nhìn vào gương.

Bác sĩ Joo còn chưa chê ta, nhà ngươi chê thì có tổn hại gì.

Đang mải mê suy nghĩ thì điện thoại trong túi rung lên, Shim họa sĩ hào hứng chạy ra sảnh nghe máy.

"Bác sĩ Joo."

Dan Tae cong khóe môi 'ừ' một tiếng, lại phát ra giọng điệu cưng chiều.

"Hồi sáng tôi có ca phẫu thuật gấp nên không thể chào em một tiếng được."

Suryeon bật chế độ u mê, cười đến híp cả mắt: "Không sao ạ, buổi tối chúng ta có thể cùng nhau nói chuyện mà."

Hay là bác sĩ Joo nhớ tôi quá nên không chịu được đến tối thế!?

Dan Tae muốn nói chuyện thêm một lúc nữa nhưng lại bận mất, liền nhanh chóng mở lời hẹn hò:

"Buổi tối qua nhà tôi cùng ăn cơm nhé?!"

"Tất nhiên."

Suryeon sướng muốn nhảy lên nhưng vẫn kìm lại gật gật đầu.

"Biết rồi bác sĩ Joo"

Dan Tae tính tắt máy nhưng nghe cô nói xong liền bổ sung:"em vẫn gọi anh là bác sĩ Joo sao?"

" H-Hả?" Suryeon ngu ngốc thốt lên một tiếng.

Dan Tae không vội, mỉm cười:

"Từ nay đừng gọi là bác sĩ Joo nữa, gọi là oppa."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net