Thức giấc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tỉnh dậy trên chiếc sofa nhỏ êm ái, âm thanh đầu tiên em nghe thấy là tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ. Em không nỡ dậy mà muốn ngủ thiếp đi lần nữa, nhưng chợt nhận thấy, khung cảnh xung quanh thật lạ lẫm... Đây không phải là nhà em.

Em ngồi dậy nhìn bao quát căn phòng khách, nó khá nhỏ, nhỏ đến mức cái kệ TV gần như sát vào chiếc ghế sofa, nói là kệ TV mà trên đó chả để một thứ gì cả, kể cả một cái TV. Trên tường có vài ba kệ sách bằng gỗ nhưng chỉ có một cái có để chậu sen đá, còn đâu trống không cứ như thể người ta mới dọn đồ chuyển đi vậy. Căn phòng có vẻ cũ kỹ, giấy dán tường bong tróc và vài chỗ đã ngả vàng, xung quanh bụi bặm như chưa từng có ai quét dọn trong nhiều ngày liên tiếp.

Tuy vậy em vẫn cảm thấy thật dễ chịu... là do không khí trong lành chăng? Thật kỳ lạ.

"Dậy rồi à?"

Một giọng nam giới lạ hoắc, nhỏ và trầm nhưng âm phát ra thì lại trong trẻo, êm dịu như đang ru ngủ. Em quay sang nơi phát ra tiếng nói, bỗng chốc hơi giật mình...

Một bóng dáng cao ráo gầy gò vận đồ đen kín mít từ cổ đến chân, tóc đen dài xõa xuống lưng, mặt trắng bóc như ma nơ canh, đôi mắt vô hồn, nhìn chung người nọ chỉ độc một màu đen trắng, và... không hề có miệng.

Như một sinh vật không thuộc về thế giới này.

"... À, đừng sợ, tôi không phải... quái vật đâu."

Nhưng lạ làm sao, em không cảm thấy sợ hãi.

Nhận thấy cô bé không có vẻ gì là đang né mình, bóng dáng kia thở phào vẻ nhẹ nhõm rồi lại nói tiếp:

"Bây giờ chắc em đang rất khó hiểu đúng không? Rằng tại sao mình lại ở đây, người này là ai, căn phòng này sao không có gì hết, sao mình còn s..."

Người nọ bỗng nhiên cúi đầu xuống, im lặng một hồi, rồi lại ngẩng lên:

"Những thắc mắc đó, rồi dần em sẽ biết đáp án thôi."

Người này kỳ lạ quá. Em nghĩ.

"Xin lỗi, tôi không giỏi nói chuyện với trẻ vị thành niên."

Anh ta đọc được suy nghĩ mình sao?

"Mà dù gì thì, chúng ta cũng không thể thiếu màn giới thiệu bản thân chứ nhỉ? Cứ gọi tôi là "Hàng Xóm", xưng anh thôi là được. Còn em tên gì?"

Em đã quên mất tên mình.

"... Tôi hiểu rồi."

Có vẻ như "Hàng Xóm" cũng đâu phải tên thật của anh?

"E hèm, đói chưa? Muốn ăn gì không?"

Em lắc đầu.

"Muốn uống gì không?"

Em gật đầu, nhìn anh ta chằm chằm.

"Được rồi, theo tôi nhé."

Nói xong người nọ đứng dậy, trông cao hơn bao giờ hết. Anh lướt qua bàn ăn (quả thực là lướt qua nghĩa đen, anh ta không có chân, phần thân dưới anh trông rất mờ nhạt và mơ hồ, kỳ lạ), khuất khỏi tầm nhìn cô bé.

Em vội vã đứng dậy chậm rãi theo sau, hình như chỗ đó là phòng bếp thì phải.

"Hàng Xóm" đang loay hoay gì đó rồi đóng cửa tủ bếp lại, em nghe thấy tiếng chìa khóa.

Anh sắp xếp mấy gói trà và cà phê lên bàn bếp và như để cố định ở đó, hành động này có lẽ hơi muộn vì đáng lẽ phải chuẩn bị từ trước, giống như lúc mới dọn đến nhà mới, hay chuẩn bị tiếp đãi khách đến nhà... Trước mắt em, những sự việc đang diễn ra này nó giống như một cảnh cắt trong trò chơi visual novel kinh dị cũ kỹ được làm qua loa cho có, khi bàn bếp đáng lẽ phải có những dụng cụ bếp cần thiết đều biến mất.

Em bước tới tủ lạnh theo thói quen, không có bất kỳ hình ảnh phản chiếu nào từ nó kể cả bóng hình lờ mờ, nó hoàn toàn đen xì không lấy một chút vệt sáng phản chiếu cứ như thể được làm từ chất liệu vantablack. Bỏ tình tiết phi lí đó qua một bên - em chật vật mãi mới tìm được tay cầm từ vật đen ngòm kia - như một đứa trẻ ở nhà rảnh rỗi muốn mở thử bên trong xem có đồ ăn vặt nào không, và nó trống trơn, chỉ có khí lạnh phả vào mặt em một cách thờ ơ hụt hẫng.

Một chút thất vọng, em đóng cửa tủ lạnh lại, Hàng Xóm vẫn đang cắm cúi làm gì đó trong góc, rồi em nghe thấy tiếng nước đun sôi.

"Trà hay cà phê? Có nhiều loại lắm, đường sữa đen nâu gì có hết. Nếu muốn đậm đà thì em có thể cho hai gói..."

Mùi hương từ trà túi lọc khiến em cảm thấy thật thư giãn. Ngắm nghía một lúc, một cảm giác quen thuộc bỗng hiện lên thoáng chốc và rồi trôi đi nhanh chóng.

Giống như deja-vu.

"Cần đường không?"

Câu hỏi đột ngột của Hàng Xóm khiến em không kịp nghĩ ngợi cảm giác vừa rồi. Em vẫn nhìn chăm chăm vào túi trà, lắc đầu.

"Nước đun xong rồi, em biết cách pha sao cho ngon chứ?"

Tất nhiên là có.

Tất nhiên là nó đã trở thành thói quen từ lúc nào không hay biết.

Em quay sang nhìn Hàng Xóm, chỉ thấy anh đang đứng quay mặt ra phía cửa sổ, như đang ngắm thứ gì đó.

Nhưng nhìn kĩ đến đâu cũng chỉ thấy bên ngoài độc một màu trắng bóc. Đến mức không thể nói bên ngoài đang sương mù hay tuyết rơi.

Như thể biết em đang bị ánh sáng ngoài cửa sổ làm cho chói mắt, Hàng Xóm bắt đầu kéo rèm xuống.

Một bàn tay đen xì vươn ra từ cơ thể đen xì, từng đốt ngón tay đen xì dài ngoằng cầm lấy ấm đun nước, từ từ bước tới chỗ em, em tự hỏi cánh tay dài ngoằng đó có thể kéo tới đâu.

Bây giờ em đang đứng sát ngay cạnh một thân thể đen xì hết mức, như một hố đen chuẩn bị hút tất cả mọi thứ vào trong nó.

Mà không, hình như là ngược lại mới đúng khi em chẳng hiểu nổi anh ta lấy cốc từ đâu ra.

Em cố tránh mặt Hàng Xóm hết mức có thể, lấy cốc mà anh vừa mang tới, đặt túi trà vào rồi rót đầy một nửa.

Hàng Xóm lại lấy từ đâu một chiếc đĩa.

Nhận thấy sự khó xử từ em, người nọ chậm rãi bước ra ngoài phòng khách chờ đợi.

Xong xuôi, em bước tới đặt cốc trà lên bàn ăn rồi ngồi cạnh anh ta.

Bầu trời ngoài cửa sổ vẫn sáng, sáng chói, mưa đã ngừng rơi vì em không còn nghe thấy tiếng lách tách nữa, thay vào đó là một sự tĩnh lặng. Em có thể nghe thấy tiếng thở của bản thân, tiếng tim đập nhẹ, và nó chỉ phát ra từ em.

Khung cảnh trở nên xám xịt chỉ có nguồn sáng duy nhất từ ngoài kia, giờ đây mọi thứ xám đến mức như thể em đang ở trong một quyển truyện tranh hay một thước phim đen trắng thời xưa.

Hàng Xóm đang nhìn vào khoảng không vô định, chỉ khi em nhìn thẳng vào anh ta thì anh mới quay đầu lại nhìn chằm chằm em, đôi mắt như được vẽ lên qua loa bởi bút mực.

Chưa thể đối diện trực tiếp gương mặt Hàng Xóm, em lại cúi xuống, nhìn hình ảnh phản chiếu trên mặt nước, nó tương đối mờ nhạt và không có hình thù rõ ràng nhưng chí ít em đã có thể nhìn thấy mặt mình. Tách trà vẫn còn quá nóng để em nhấp môi, nên em định hỏi thử điều gì đó với Hàng Xóm.

Nhưng em không thể nói được gì cả.

Nhưng tốt là anh ta có thể - đọc được suy nghĩ của em.

Nhưng rồi suy nghĩ đó lại khiến em rung mình.

"Rằng tại sao em lại ở đây, em đã nghĩ rằng liệu bản thân em có đang mơ? Nhưng mọi thứ đang diễn ra quá chân thực, như thể đang là thực tại. Em đã từng nghe qua Vivid hay Lucid dream chưa? Đều là thuật ngữ chỉ những giấc mơ vô cùng sống động, em có thể nhớ một cách chi tiết rất nhiều thứ diễn ra trong giấc mơ đó kể cả âm thanh, Lucid dream là khi em nhận thấy rằng bản thân đang mơ và có thể điều khiển cơ thể, giấc mơ theo ý muốn của mình. Và đôi lúc nó thật đến mức chính em cũng phải hoài nghi xem đây có phải là hiện thực hay không."

Hơi nóng từ tách trà phảng phất lên gương mặt em, em thổi rồi nhấp một ngụm và cảm nhận được vị đắng nhẹ lan tỏa khắp khoang miệng, cả cơ thể bỗng chốc cảm thấy nhẹ nhõm. Cảm giác này càng khiến em không thể biết được bản thân có đang mơ hay không.

"Khi người ta nhận thức được mình đang mơ, một số người có xu hướng tò mò muốn thử cảm giác đau đớn như để quay về thực tại, nhưng rồi chả cảm nhận được gì cả.

Nhưng đôi lúc chúng ta vẫn cảm thấy đau trong mơ mà thậm chí đến khi tỉnh dậy vẫn còn cảm giác đó, điều này liên quan tới não bộ từng người khi chịu tác động khác nhau về tinh thần hoặc thể xác lâu dài."

Em nhớ lại lúc đó, lúc gieo mình xuống phía dưới cùng ngọn lửa để kết thúc tất cả...

Nhìn sang Hàng Xóm, em tự hỏi nếu như đây là hiện thực, thì rốt cuộc anh ta là ai?

"... Thật xin lỗi, tôi lại nhiều lời rồi."

Em lại thờ ơ để ngoài tai lời nói của anh ta mà nhấp thêm ngụm trà nữa, như đang cố gắng tránh né sự tồn tại của người nọ. Một ngụm, một ngụm nữa cho tới khi tách trà dần cạn chỉ còn vài giọt cuối cùng, cơn buồn ngủ ập tới và em bắt đầu gục xuống thiếp đi, có vẻ như Hàng Xóm cũng không có ý định gọi em dậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net