CHƯƠNG 15: NGAY THẲNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu là một người sống ngay thẳng thì chẳng có gì phải sợ cả"

Tôi học được câu nói này từ thầy Toán của mình - người thầy dạy tôi năm lớp 10 mà tôi vẫn luôn rất ngưỡng mộ bởi những triết lý sống vĩ đại của thầy. Hồi đầu năm học khi lớp tôi đổi đến ông thầy Toán thứ 3 thì lớp tôi đã vô cùng bất mãn với cách dạy như chạy marathon của thầy khiến lớp tiêu hoá kiến thức không kịp. Lớp tôi chẳng biết đã than vãn hay đề nghị đổi giáo viên biết bao nhiêu lần thì thầy tôi vẫn điềm nhiên như không mà giữ phong cách của riêng mình đồng thời lắng nghe góp ý mà giảng chậm lại đôi chút nhưng lớp vẫn học không kịp thở. Thầy biết sự bất mãn của chúng tôi song thầy vẫn không để tâm lắm, thầy ung dung bảo:

"Các em có khó chịu gì thì cứ góp ý thẳng mặt, sống thì phải sống cho ngay thẳng như vậy đấy chứ chẳng có việc gì phải nói lén lút sau lưng cả. Làm người thì phải thẳng thắn dứt khoát lên!"

Nguyên một lớp im phăng phắc như nghe được cả tiếng kim rơi và chẳng có tiếng hó hé nào cả. Cả lớp sợ như chim cút rồi chứ còn gì nữa. Nhưng thẳng thắn như vậy khiến tôi thật sự rất khâm phục vì thầy tôi thật sự không hề sợ hãi cái nhìn của thiên hạ mà dấu diếm, che đậy những nét chân thật trong tính cách của mình. Chắc chắn rằng hồi đầu năm lượng người bất mãn hay thậm chí ghét thầy rất nhiều nhưng sau một năm học chung và được nghe những bài giảng thấm đẫm triết lý cuộc sống của thầy đã khiến chúng tôi mê mệt và dần dà thầy đã trở thành idol - thần tượng của cả lớp tôi và tôi cũng không ngoại lệ. Cuối năm khi cuộc chia tay diễn ra với đầy sự quyến luyến bịn rịn, thầy cười đùa bảo:

"Đầu năm lớp này yêu cầu đổi giáo viên dữ dội lắm mà ta"

Cả lớp cười gượng một lát rồi một bạn trong lớp phá vỡ bầu không khí gượng gạo bằng cách trả lời:

"Úi đầu năm mới vậy thôi thầy...mà thầy đừng buồn nha"

Thầy cười thoải mái đáp:

"Việc gì phải buồn cơ chứ. Thầy sống ngay thẳng không làm gì sai trái thì chẳng việc gì phải buồn sợ cả. Thầy kể cho các em nghe nhé mấy lớp khác thầy dạy cũng y chang như lớp các em vậy. Ban đầu thì học sinh phản đối dữ dằn lắm nhưng sau một năm học có lúc phụ huynh vào trường yêu cầu thầy dạy lại luôn cơ đấy!"

Cả lớp trầm trồ ngạc nhiên và không khỏi vỗ tay rầm rầm cho phong thái của thầy. Đó là một loại khí chất mà tôi tin rằng rất quý giá và cần thiết với mỗi người. Bởi lẽ trước mặt miệng lưỡi thiên hạ chúng ta luôn muốn che đậy những khuyết điểm hay điểm yếu của chính mình để khỏi bị chê trách hay khinh thường nhưng bất giác chúng ta đã bỏ qua mất chính bản thân mình và dần dà chúng ta cũng quên vốn dĩ mình là người như thế nào rồi. 

Giống như tôi cũng hiếm khi phát biểu ý kiến của mình khi mình cảm thấy bất đồng quan điểm với bạn bè mà vẫn lẳng lặng nghe họ kể bởi tôi nghĩ như vậy sẽ đỡ làm rạn nứt tình bạn hơn dù việc không phát biểu ý kiến khiến tôi đôi khi trông lầm lì thụ động lắm cơ đấy. Nhưng những kiến thức mà thầy tôi dạy khiến tôi suy nghĩ hơn rất nhiều về phong cách của mình rồi đặt câu hỏi: "Liệu tôi có sai rồi không?" hay "Như vậy có phải là một cách tốt để duy trì tình bạn không?". Chắc chắn rồi, tôi sẽ thử nghiệm liền chứ mà cũng có lắm cơ hội thật. Một lần khi bạn tôi trò chuyện về vấn đề đi qua nước ngoài làm việc có tốt hơn không, cô ấy bảo:

"Đi qua Nhật Bản hay Mỹ thì việc nhiều tiền hơn nhiều mà cũng cùng có một công việc à nên tớ muốn học rồi qua đó lao động"

Tôi lại không đồng tình lắm vì tôi cho rằng mỗi công việc hay mức lương đều có cái giá của nó, có thể bên nước ngoài làm cùng một công việc nhiều tiền hơn bên Việt Nam nhưng tôi tin những người làm ấy phải có trình độ hay kiến thức chuyên môn vững hơn thì mới có thể đạt được mức lương thưởng ấy. Cứ như bình thường thì tôi sẽ im lặng nhưng hôm nay tôi muốn thử thay đổi. Tôi thẳng thừng đáp:

"Thì người ta cũng phải có trình độ chứ! Trình mình không bằng người thì chịu thôi chứ sao"

Cô ấy tỏ vẻ không đồng ý và tiếp tục lập luận cho quan điểm của mình, đương nhiên tôi cũng bảo vệ lí lẽ của mình và tuyệt vời thay, chúng tôi có một cuộc trò chuyện thẳng thắn với nhau thay vì khách sáo giả lả luôn chấp nhận những gì đối phương nói. Và từ đó tôi bắt đầu nêu lên quan điểm của mình nhiều hơn dù nó có trái ý mọi người đi chăng nữa. Tất nhiên là lúc nghe những quan điểm bất đồng thì bạn bè tôi cũng có phản ứng mạnh không đồng tình đấy nhưng chúng tôi nhờ vậy có những cuộc tranh luận hữu ích thay vì nghe một đứa độc thoại từ đầu chí cuối.

Kinh ngạc thay sau này, vào ngày cuối năm học lớp 10, cô ấy bộc bạch:

"Cảm ơn cậu nhiều nha. Thật ra tớ thấy nói chuyện với cậu rất vui và thân thiết hơn những người khác. Không biết tại sao mà tớ thấy cậu gần gũi lắm luôn. Ờm năm học này được gặp cậu thật sự là một điều rất may mắn!"

Nghe những lời chia sẻ bộc bạch ấy mà tôi không khỏi khựng lại hồi lâu rồi mới đáp lại:

"Tôi thực sự rất kinh ngạc luôn đấy. Cảm ơn cậu nhiều nha"

Điều đó khiến tôi nghĩ về những thước đo và giá trị của mình bấy lâu nay. Trước đây tôi thực sự nghĩ rằng đôi khi im lặng là vàng và cứ chấp nhận lời đối phương nói cũng chẳng sao vì dù sao thì những lời nói ấy đúng hay sai cũng đâu có ảnh hưởng gì đến tôi đâu vả lại khi bất đồng ý kiến mà dẫn đến cãi vã thì lại phiền toái nữa. Đeo theo suy nghĩ ấy nên dần dà tôi tự thấy mình trở thành người không có chính kiến vì có ý kiến nào tôi phản đối đâu và nếu có thì cũng là phản đối ngầm trong lòng hoặc sau lưng thôi.

Nhưng thật sự khi tôi nghe lời nói của cô ấy tôi mới ngộ ra rằng mỗi người chúng ta thật sự không có việc gì mà phải sống che che đậy đậy cả, theo như lời của thầy tôi thì là "Chẳng có cái quái gì phải sợ cả". Thật sự thì khi tôi phát biểu ý kiến của mình thì mới nhận ra rằng việc đó không làm cho khoảng cách giữa các mối quan hệ của tôi ngày càng dãn ra mà sự thật lại là ngược lại luôn đấy chứ! Nhờ vào việc thẳng thắn bộc bạch những suy nghĩ, cảm nhận của bản thân mà các mối quan hệ của tôi cải thiện rõ rệt, hóa ra sự thẳng thắn là thỏi nam châm giúp khoảng cách của mọi người ngày càng gần nhau hơn!

Tôi kể câu chuyện trên để chứng minh cho chúng ta thấy rằng sự ngay thẳng thật sự là một phẩm chất rất cần thiết trong các mối quan hệ và nó đóng một vai trò không thể thay thế được. Nếu chúng ta không sẵn lòng chia sẻ những quan điểm, nguyện vọng những suy ngẫm của chính mình thì mãi mãi đó cũng chỉ là những mối quan hệ hời hợt mà thôi vì khi ấy người khác cũng sẽ không sẵn lòng bộc bạch những xúc cảm chân thật của họ. 

Nói như thế để cho chúng ta có thể ngẫm lại những giá trị và thước đo của mình, những lần sợ sệt mà chúng ta chọn im lặng hay rộng hơn cả thế là những sở thích, những ước mơ mà chúng ta không dám nói ra, không dám theo đuổi vì sợ thất bại, sợ phật lòng cha mẹ hay sợ miệng lưỡi gièm pha của thiên hạ.

Thật ra tất cả những nét tính cách ấy đều là một phần rất đỗi đẹp đẽ, rất đáng tự hào của mỗi con người. Như tôi đã đề cập ở trên, những quan điểm, cảm nhận hay sở thích của mỗi người đều khác nhau và đó chính là thứ tạo nên sự khác biệt hay chính là nét đặc trưng của mỗi người! Vì vậy mà chúng ta đừng ngần ngại hãy cứ là chính mình - với tất cả những gì tốt đẹp lẫn còn chưa hoàn thiện của bản thân bởi vì mỗi cá thể, mỗi con người đều thật tuyệt vời và đáng quý.

Có một sự thật rằng mỗi người chúng ta đều rất tuyệt vời vì mỗi phút giây chúng ta đều luôn lựa chọn cho cuộc đời của mình và chịu trách nhiệm vì những lựa chọn ấy, vì mỗi người chúng ta đều thật khác biệt và chẳng ai giống ai cả. Nếu như chúng ta đánh mất chính kiến của bản thân, đánh mất con người thật của chính mình vì những điều kiện ngoại cảnh thì liệu chúng ta có hạnh phúc chăng? Câu trả lời nằm ở chính bạn.

Thầy tôi từng bảo: "Các em không giỏi Toán cũng chẳng sao cả, không việc gì phải tự ti hết vì mỗi người sẽ mạnh ở một mảng khác nhau. Chắc chắn rằng có rất nhiều mảng các em mạnh hơn tôi nên chẳng có việc gì phải sợ cả. Các em cứ tự tin sống ngẩng cao đầu vì mỗi người đều là một cá thể độc nhất và duy nhất. Hãy tự hào về sự hiện diện của bản thân". Vì thế mà chúng ta hãy cứ tự tin sống đối diện với những gì sâu thẳm nhất trong nội tâm và bạn cũng đừng chán ghét chính mình vì mình thế này thế kia. Cuộc đời chẳng ai hoàn hảo cả, bạn cũng vậy mà tôi cũng vậy (nên mới có nhiều câu chuyện để tôi chia sẻ vậy nè).Cho đến cuối cùng thì mỗi người chỉ có thể thật sự toả sáng khi chúng ta làm chính mình mà thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net