Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thằng Miên thực cũng tính rủ cô ngủ lại qua đêm với nó rồi mai hãy về, nhưng thấy cô nói vậy, hắn không dám ép, vả lại hắn nhớ là cậu chủ chỉ cho hắn chịch cô hôm nay, giờ không chở cô về, rủi cậu ta qua kiểm tra không thấy thì chết hắn. Miên cuối cùng cũng phải nghe theo. Nhưng hắn kêu cô ở lại ăn cơm với hắn rồi mới hãy về, lúc nãy hắn đi như vậy là đi mua cơm cho cô luôn, vì mắc bận hai thằng ăn trộm nên treo hai hộp cơm ngoài xe nãy giờ. Cô thấy cũng đói bụng nên đồng ý. Cả hai để trần truồng vậy đi ăn cơm. Ăn xong, lúc cô ra ngoài lu nước rửa mặt mũi lại cho sạch thì thằng Miên mò theo, nó lại đòi chịch cô cái nữa, không nỡ từ chối, để hắn chịch xong rồi rửa lồn lại mới đi vào. Hắn ngồi đó ngắm cô mặc lại cái áo dài. Lúc cô mặc xong bộ đồ, xoay người thước tha, thằng Miên đứng đó chưa mặc lại quần áo, dương vật hắn lại ngóc ngóc lên. Cô nuốt nước miếng cái ực, đành chỉ tuột tạm cái quần, bò ra để hắn xả tinh dịch nữa. Cô để hắn chơi cái nữa lại đi ra lu rửa lồn, lần này cô cầm cái quần, không cho hắn đi theo, sợ hắn lại hứng lên chịch nữa.

Lúc thằng Miên chở cô đi, tụi nhân viên còn lại mới lục đục về, thằng nào thằng nấy say bí tỷ, chắc cả lũ mới rủ nhau đi nhậu quắc cần câu đây, kiểu này tối nay không biết lấy ai canh chừng đầm tôm nữa. Chỗ đầm tôm khá xa thị trấn trời cũng đã tối lắm rồi, dường như chỉ còn có cô Phương và thằng Miên băng băng trên đường trên chiếc xe cà tàng. Cô không còn ngại ngùng như cái lúc hắn chở cô đi nữa mà trên đường về, cô ôm hắn sát rạt, ép cặp vú vào lưng hắn. Đường đi tối thui, mắt không tỏ dám đâm đầu xuống ruộng, thằng Miên chạy xe mà nhấp nhấp mấy lần. Cô nghĩ thấy cũng nguy hiểm quá, biết vậy hồi nãy cô ở lại chỗ hắn luôn, sáng mai hãy về. Nhưng như thế thì ngại lắm, rủi có chuyện gì thì chết. Cả hai chạy một lúc mới đến thị trấn, đèn đuốc mới sáng sáng được một chút. Trời tối thui rồi nên hắn không ngại nữa, chở cô thẳng đến cổng khu tập thể luôn. Cô bước xuống xe. Lúc chia tay, mặt hắn chù ụ:

– Thôi... em về nha...

Cô Phương quay đi nhưng chợt nhớ ra gì rồi quay lại nói với hắn:

– Thực ra thì... khi nào rãnh... anh có thể ghé em chơi...

Thằng Miên nghe vậy thì mừng lắm. Nhưng hắn còn sợ sợ vì tính ra cô giáo vẫn là 'ghệ' của cậu chủ hắn, không biết lần sau cậu chủ có hào phóng để hắn chịch vậy không. Hắn ngần ngại:

– Làm vậy? Có tiện... tiện cho cô không?

– Ờ... hổng sao... chỉ cần anh báo em biết trước thôi... đừng đột ngột như bữa nay được rồi...

Thằng Miên muốn nhảy khỏi xe, nghe cô nói vậy cũng có lý. Bữa sau rủi thèm thèm, hắn có thể chịch lén cô cũng được mà. Cậu Cường nghe nói cũng nhiều mối, đâu phải chỉ có mình cô, đâu chơi với cô miết được, nghĩ đi nghĩ lại thì hắn cũng có cơ hội. Cô nói:

– Anh về cẩn thận... em thấy trời khuya... không đèn đường tối thui hà...

– Không sao... ơ – Hắn tính nói gì, nhưng chợt nhìn thấy mặt cô Phương đỏ đỏ, cứ liếc nhìn xuống đất, tự dưng hắn nãy ra một ý định táo bạo. Thằng Miên nói – Ờ... tính ra cũng nguy hiểm lắm... chạy không khéo cả người lẫn xe đâm đầu xuống ruộng luôn. Chắc anh... ơ...

Cô nói tiếp cái ý của hắn:

– ... sao anh không kiếm chỗ nào nghĩ tạm... chờ sáng đường nhìn rõ rồi về...

– ... vậy cũng hay... nhưng thị trấn này... anh đâu có quen ai...

– Vậy... vậy cũng khổ... thôi hổng ấy... lại... lại chỗ em nghĩ đỡ đi... sáng mai dìa...

Cù cưa nãy giờ cũng trúng ý, nhưng hắn vẫn sợ, hắn hỏi:

– Cũng được... nhưng liệu có phiền em không? Thằng học sinh đó...

Biết ý thằng Miên nói đến Cường, cô nói cho hắn an tâm:

– Hổng sao đâu... dạo này... nó... ý quên... ảnh cũng ít ghé ban đêm lắm... Tối nay chắc cũng đi chơi đâu đó rồi... chắc hổng sao đâu.

Thằng Miên nhớ đến cái mặt gớm gớm của Cường, cũng đúng, chắc cậu ta đêm nay không đến đâu. Nghĩ vậy nên hắn nói:

– Vậy thôi... cho anh làm phiền em một bữa nghen...

– ... phiền hà gì... khách sáo quá hà...

Vừa nói, cô vừa quay đít ỏn ẻn đi lên. Thằng Miên vất đại cái xe máy vào bụi rậm rồi hí hửng chạy theo cô giáo. Lúc cô đi đến chân cầu thang là hắn đã chạy theo rồi. Không có ai, hắn sờ mông cô một cái. Cô Phương không nói gì để yên cho hắn sờ. Giờ thân hơn rồi, cô mới hỏi thăm hắn tên gì, hắn kể tên nhưng nói cô cứ gọi hắn là Miên như mọi người vẫn gọi hắn, vì nghe vậy hoài cũng quen rồi. Biết thằng Miên nhỏ hơn mình vài tuổi, nhưng vóc dáng hắn cao lớn, vượt trội nhìn cũng đàn ông lắm nên cô Phương gọi hắn là anh, xưng em cũng đỡ ngại hơn khi xưng hô vậy với Cường. Cô không kể chuyện của mình và Cường cho hắn nghe nhưng dặn hắn đừng nói ai nghe. Thằng Miên hứa với cô mà cười trong bụng, hắn ngu gì kể, kể ra thì cậu Cường chắc thủ tiêu hắn luôn. Mang tiếng là ở tạm nhà cô nghĩ ngơi đến sáng về nhưng thằng Miên và cô Phương có ngủ miếng nào đâu. Vô tới nhà là hắn nhào vô, bốc hốt cô liên tục. Thằng Miên nghĩ phận mình biết chừng nào mới có cơ hội được ăn nằm với một vóc dáng yêu kiều thướt tha như vậy nên giờ có cơ hội hắn phải tranh thủ từng phút từng giây. Nếu như là Cường, lúc trước khi ngủ lại chỗ Phương thì chịch cô chừng hai ba cái trong đêm là cùng, rồi hai cô trò mệt quá ôm nhau ngủ. Thằng Miên này khoẻ như trâu, hắn chịch liên tục, lật qua lật lại bắt cô chịch mọi tư thế. Nhiều khi mệt quá, cô ngủ thiếp đi, giựt mình dậy vẫn thấy hắn hì hục trên thân thể mình. Từ lúc bị ăn hăm doạ ở cổng trường, cô đi với hắn chưa đầy 24h đồng hồ mà không đếm nổi hắn đã chịch mình bao nhiêu lần.

Thằng Miên chịch cô đến gần sáng, thấy bất tiện nên tờ mờ sáng là mặc đồ bỏ đi. Cô nằm trên giường đơ ra như cái mền rách, thân thể bầm dập với sự cuồng nhiệt của hắn suốt đêm qua. Từ đó đến giờ chưa có bao giờ như đêm qua, Cô cứ nghĩ mình thức trắng đêm để chịch luôn đó chứ. Phải đến lúc mặt trời lên cao, cô mới nhỏm người dậy, dọn dẹp sơ mọi thứ rồi đi vào nhà tắm. Cô Phương tắm rửa chút xíu thì thấy máu bắt đầu ra từ trong người. Cô cũng tính được ngày mai là đến ngày đèn đỏ của mình nên mới để thằng Miên nó chơi dữ vậy, thoải mái vậy. Chắc có lẽ tại nó dọng cô mạnh quá làm rung tử cung nên kinh nguyệt nó đến sớm hơn. Cô tắm rửa sạch sẽ, mặc quần lót và băng vệ sinh lại, tìm cái gì ăn được chút xíu là hai mắt híp lại. Cô lên giường ngủ, cả ngày thứ bảy không đi đâu nổi luôn.

*

* *

Lúc thằng Miên chạy xe về đến đầm tôm, loay hoay một chút là có điện thoại của Cường gọi xuống chỗ bàn của thằng quản lý. Cậu gọi hắn đến hỏi chuyện. Cường hỏi thăm ngày hôm qua hắn phục vụ cô giáo mình thế nào, thằng Miên không dám kể chi tiết, chỉ nói chung chung là phục vụ nhiệt tình, làm cô sướng lắm. Nghe cậu hỏi hắn vậy, hắn hí hửng chắc mẩm là chuyện tối qua hắn ngủ lại nhà cô giáo cậu không hay biết gì. Cường hỏi hắn có mang bao cao su như cậu dặn không, hắn ngập ngừng rồi thưa là có. Hắn nói nguyên có dãy bao cao su cậu cho hắn, hắn xài hết luôn. Cường nhẩm tính cả dãy cũng cỡ 12 cái, nghĩ thằng này sức trâu hay sao mà chơi nhiều dữ. Thằng Miên nó cũng nghĩ bụng, 12 cái thì nhầm nhò gì, tính kỹ suốt buổi hôm qua, hắn chịch cô giáo còn nhiều hơn thế, cô nằm đơ, te nòng luôn còn gì. Cuối câu chuyện, hắn không quên rối rít cảm ơn cậu chủ của hắn:

– Thiệt con cảm ơn cậu nhiều lắm, đã không trách phạt con còn cho con chịch 'ghệ' cậu nữa. Cậu biết không, còn mắc đụ cả tháng nay, thèm gái đau cả cặc nên bữa mới đánh liều hãm hiếp cổ. May nhờ cậu thương cho một bữa xả cạn láng sướng quá.

– Đụ mẹ... cái thằng... Tao biểu mày phục vụ ghệ tao mà mày nói làm như tao kêu mày đi đái, đi ỉa không bằng mà nói mắc này mắc nọ. Đúng là thứ vô học...

– Dạ... con lỡ lời... xin lỗi cậu... mà cậu ơi... sao tự dưng cậu cho con...

– Mày hỏi làm gì... tao làm gì có tính toán của tao. Phận mày biết khôn thì an phận, chớ có mà bép xép này nọ là chết với tao nghen...

– Dạ con biết... con không dám...

– Mày làm tốt... mai mốt tao có chuyện cho mày làm nữa... an tâm...

– Vậy hả cậu... con cảm ơn cậu nhe...

Nghe cậu Cường nói vậy, chắc tương lai hắn còn được sướng dài dài, quả là may hơn trúng số, chẳng những vậy, Cường còn nói:

– Tháng này tao nói ba tao tăng lương cho mày... coi như tao thưởng... vậy nghen...

Thằng Miên thiệt diễm phúc, cậu Cường chơi quá xộp. Hắn vừa sướng thân mà còn có tiền nữa, thiệt không còn gì bằng, hắn thiếu điều muốn lạy Cường luôn nhưng nói qua điện thoại nên không thể làm thế thôi.

Cúp máy xong, Cường ngẫm nghĩ, cậu cũng hứng quá. Đêm qua giờ đi chơi gái, cậu toàn lấy cái đoạn clip quay cảnh cô Phương chịch với thằng Miên ra coi, cậu ta cũng hứng, mà chịch gái xung quá trời. Giờ cũng định bụng qua nên cho cô giáo vài gậy nhưng Cường nghĩ lại. Thằng Miên có một bữa mà chịch cô đến 12 cái, chắc giờ cô ê càng, nó qua làm ăn chắc cô cũng mệt mà chả sướng gì. Thôi, nhịn một bữa đã, để thứ 2 đi học thêm rồi tính.

Cô Phương ngủ đến chiều tối thứ bảy mới dậy nổi, rệu rã cả người, cô ăn uống nghĩ ngơi ngày chủ nhật thì sáng thứ hai mới đi dạy nổi. Làm như thằng Miên chịch cô nhiều quá hay sao mà kỳ này tới tháng, cô ra máu nhiều hơn, làm lắm khi xay xẩm, mệt mõi luôn. Cô ước chừng với điệu này chắc phải bị gần tuần lễ mới xong. Cô không hiểu nổi mình nữa, chưa bao giờ cô thấy mình hoang dại mà... dâm dục... như cái bữa đi với thằng Miên. Đó giờ cô sống khép kín, dấu nhẹm bản thân mình sau lớp áo đạo đức của nghề giáo, giờ đây khi gặp Cường, rồi gặp thằng Miên, hai thằng đó, cô gọi là thằng cũng được vì ai cũng nhỏ hơn cô mà, cả hai bóc từng lớp, từng lớp cái gương mặt đạo đức giả tạo của cô, để lòi ra bên trong là hình tượng một cô gái cô đơn, luôn thèm khát nhục dục. Điều đó, với cái xã hội này là điều sai trái, nhất là ở địa vị của cô khi làm chuyện đó với Cường, hay cả với thằng Miên nữa. Đến giờ chưa có chuyện gì đáng tiếc xảy ra, nhưng rủi một ngày, tai vạ bất ngờ ập tới, cô biết tính làm sao. Ngày nghĩ không có ai bên cạnh, cô lại nghĩ ngợi lung tung này nọ, tự hù doạ bản thân mình.

Sáng thứ hai cô lên lớp, nhưng không dạy lớp thằng Cường mà là một lớp khác. Mọi khi vào lớp cô không chú ý gì đâu nhưng hôm nay cô liếc liếc vì cô biết lớp này thằng Dương đang học. Cô nhanh chóng nhận ra nó. Mặt mũi nó nhìn vẫn còn bầm bầm do hậu quả mấy cú đánh của thằng Miên. Bữa nay cô dạy không được tự nhiên, mồ hôi cứ đổ, mặt cứ đỏ đỏ. Cái ánh mắt thằng Dương nó nhìn cô, thằng nhóc đó như nhìn xoáy vào bộ áo dài của cô, làm cho cô thấy nhồn nhột một cách khó tả. Cô biết thằng này từng ngắm được cô lúc cô trần truồng, giờ nhìn cô chắc nó đang tưởng tượng ra cái cảnh ấy. Nó cũng thừa sức biết chuyện cô đã làm với thằng Miên, không biết nó nghĩ cô như thế nào nữa. Cô vẫn nhớ lúc cô biểu thằng Miên tha cho nó, nó vẫn nhìn cô thèm thèm, thằng Miên đoán chắc nó cũng muốn cô, lúc đó cô không tin đâu, bữa nay lên lớp, nhìn cái kiểu nó địa mình, dần dần cô nghĩ chắc chuyện đó là sự thực. May mà cuối cùng thằng Dương nó chỉ nhìn thôi, nó cũng lễ phép chả dám làm gì, cô cũng đỡ sợ, dạy học kiểu này làm cho cô căng thẳng quá, căng hơn lúc dạy kèm cho Cường nữa.

Buổi chiều thứ hai Cường đến lớp học thêm khá sớm, biết chuyện cô giáo tới tháng, cậu ta có vẻ thất vọng lắm. Nhìn thấy cậu ta thèm, tự dưng cô cũng ngài ngại, cô hẹn với cậu ta khi nào hết cô sẽ cho cậu ta hay, lúc đó tha hồ cho cậu ta thoả mãn. Thằng Cường thấy dường như trời cũng trả báo công bằng, tuần trước là cậu ta chủ động cho cô thèm, tuần này đến phiên cậu ta hứng thì cô lại phải để cậu ta thèm. Dù là hơi khó chịu nhưng Cường vẫn học, không bỏ về. Suốt buổi học, cô trò không khoả thân, chỉ mặc hơi gợi cảm chút xíu thôi. Cậu ta không chịch được cô thì bắt cô quỳ đó cứ bú cho cậu ta lúc cậu ta trả bài. Cô Phương giờ không ngần ngại, cô tỏ ra cũng thích thú lắm, cô bú mút dương vật cậu ta cả buổi rất say sưa, và dĩ nhiên khi cậu ta xuất ra, cô mút rất sạch, nuốt trọn vẹn không sót tý nào, mút xong còn liếm sạch cho Cường nữa. Cường không nghe cô nhắc đến chuyện bị thằng Miên uy hiếp, cậu ta nghĩ chắc cô cũng muốn dấu cậu ta. Ý cậu ta cũng hơi giận. Đúng là đàn bà con gái, thèm cái gì không biết chứ thèm đụ là cái chắc. Kiểu này chắc cũng thích thích thằng Miên rồi nên mới dấu không cho cậu ta hay. Cường chống mắt để yên coi thế nào. Cậu ta tỏ ra bình thường, cuối buổi học còn tiếp tục đóng tiền học cho cô nữa. Không mần ăn gì được nên Cường học tới chiều là về không nấn ná lại thêm.

Mấy ngày Phương bị đèn đỏ là mấy ngày Cường học hành khá nghiêm túc. Mỗi ngày Cường đến khoản tầm giờ chiều, học chừng 2h là về. Không biết cậu ta có khó chịu không chứ cô Phương thì thấy cũng vui vui, đến giờ cô mới sống trọn vẹn được với cái nghề giáo. Mấy bữa dạy sau cô ăn mặc bình thường, Cường cũng vậy, chỉ lắm khi nóng quá thì cậu ta cởi áo ra thôi. Thi thoảng Cường cũng có sờ vú cô này nọ, hoặc giả cậu ta kêu nứng quá nhờ cô sục và uống tinh trùng dùm, cô thấy đến giờ đó chỉ là chuyện nhỏ. Cậu ta thăm chừng cô rất dữ, ngày nào cũng hỏi Phương chỗ đó còn ra máu không, rất háo hức chờ đến ngày Phương được giải phóng khỏi cái miếng băng chết tiệt kia.

Nói về công việc của Phương. Cô chuyển đến trường dù chỉ hơn một tháng nhưng thành tích của cô cũng khá nổi bật, thầy cô trong trường ai cũng khen ngợi cô. Cô có chuyên môn tốt, dạy học sinh dễ hiểu và nói thì học sinh nghe lời, điển hình như chuyện thằng Cường Đô La, từ hồi cô dạy, cậu ta không quậy phá trong trường nữa, bắt đầu học hành khá nghiêm túc. Người ta có hỏi cô bí quyết, cô không dám nói ra, không dám nói là có dạy Cường học thêm ở nhà. Cũng có người để ý Cường hay đến nhà cô, cô chỉ bảo thi thoảng cậu ta cũng tới hỏi bài thôi. Cô cũng dặn Cường đừng khoe cái chuyện có học thêm với cô, nhiều khi không được lợi ích gì còn mang rắc rối. Lúc đầu Cường khó chịu, cậu ta không thích dấu dấu diếm diếm này nọ, nhưng cô năn nĩ quá Cường cũng phải nghe, hứa không kể chuyện có học thêm với cô.

Dạo gần đây ngoại trừ Cường, cô Phương còn hay chú ý đến một thằng học sinh nữa, là Dương. Tự nhiên chả hiểu sao cô tò mò hỏi thăm cô chủ nhiệm của nó. Gặp ai hỏi thăm về thằng Dương, cô đều nhận được lời khen, trái với chuyện khi hỏi thăm về Cường. Có vẻ như ai cũng có ấn tượng tốt về thằng Dương, nói nó ngoan, nhà nghèo, nhưng chịu khó học tập, phấn đấu vương lên. Ấn tượng ban đầu của cô về thằng Dương chỉ có từ cái hôm nó đi ăn trộm tôm, sau nghe mọi người nói về nó, cô cũng dần dần thay đổi suy nghĩ. Nó cũng cao ráo, tuổi nhỏ nhưng chắc do có lao động cực nhọc nên tướng tá cũng phát triển. Thằng Dương dù nhỏ tuổi hơn cả Cường luôn nhưng nhìn nó sương gió, khắc khổ, đen đúa hơn Cường nhiều, không thể bì với một cậu công tử con nhà giàu về cái khoản nhan sắc được. Ai cũng nói nó ngoan, Phương công nhận là bề ngoài nhìn thằng nhóc này nó hiều hiền, nhưng ở nó cô vẫn thấy có cái gì đó kỳ kỳ, là cái ánh mắt của nó. Từ hôm đó trở đi, cô luôn cảm thấy nó hay địa địa nhìn mình, nhìn trên lớp không chán, mỗi khi ở trường, lắm khi lơ đãng quay qua quay lại Phương lại thấy nó kiếm cớ tò tò đứng gần cô. Cường thân với cô vậy nhưng trên trường chỉ hay liếc nhìn cô chút xíu thôi, chứ chưa bao giờ nhìn cô, theo cô đến cái kiểu si mê, say đắm như nó được.

Mọi chuyện cứ diễn ra như vậy đến cái hôm cô Phương bắt đầu dứt kinh. Sáng sớm, kiểm tra thấy không còn ra máu nữa, cô định bụng lúc đi dạy sẽ tìm cách nói cho Cường biết. Đến khi giáp mặt cậu ta trên lớp, cô lại thấy mình dở hơi đến nhường nào. Cô tự nghĩ không lẽ bây giờ tự dưng khi không lại đến bảo với cậu ta là cô đã hết kinh rồi, nó... nó kỳ cục thế nào ấy. Nghĩ đi nghĩ lại cô quyết định không nói, dù sao thì chiều nay lúc đến nhà cô học, thể nào thằng Cường kiểm tra một phát là biết ngay, không chừng lúc đó cậu ta... cậu ta còn cuồng dâm lên ấy chứ. Cô tự trách mình sao thấy hư hỏng quá. Hôm nay cô tan tiết sáng muộn, cũng là lúc tan trường. Khi ra về thằng Cường còn nhân lúc không ai chú ý ở cổng, vỗ nhẹ mông cô một cái làm cô giật cả mình vì xấu hổ, may mà không ai để ý. Cậu ta phóng xe về còn cô định đi bộ thì cô trưởng bộ môn đã gọi với theo. Hôm nay có một giáo viên nghỉ đột suất nên định nhờ cô dạy thế cùng môn học vào đầu giờ chiều. Cô thấy không bận bịu gì từ trưa đến chiều nên đồng ý. Giờ chuyển từ lớp sáng sang lớp chiều chỉ có mấy tiếng thôi, cô mà về nhà ăn cơm, thay đồ cũng chẳng nghĩ ngơi được bao lâu nên bữa nay cô ăn tạm gì đó rồi quay lên trường sớm luôn. Cô lên thẳng trường vào phòng giáo viên ngồi chơi tý xíu đến chiều là dạy luôn. Suốt khoản cách từ lúc ra khỏi cổng trường, đi ăn rồi quay về trường, Phương dường như cảm thấy điều gì đó lạ lạ. Không biết có lầm lẫn không chứ Phương nghĩ hình như có ai đó theo dõi mình. Vào phòng giáo viên ngồi nghĩ, cô cứ loay hoay qua lại nhìn ngó xung quanh. Linh cảm của phụ nữ rất nhạy, cô không biết rõ nhưng đoán chắc có ai đang theo dõi mình. Điều đó làm cô thấy sợ sợ vì lúc này ở trường khá vắng, chẳng có ai. Thấy khó chịu quá, cô Phương nghĩ ra một cách. Cô rửa mặt rồi ra khỏi phòng giáo viên đi dạo một vòng quanh trường. Trường này được nhà nước mới đầu tư xây lại nên cũng khá khang trang. Cô đi thong dong một hồi rồi leo lên mấy phòng học ở tầng trên. Cả trường có 3 tầng, cô leo đến tầng trên cùng thì bất ngờ rẽ ngoặc vào một lớp học rồi nấp ở cửa. Quả nhiên cô không phải chờ lâu, một bóng áo trắng học sinh hớt hãi chạy từ phía sau lên ngó dáo dác. Bất thần cô nhảy ra từ lớp học, vỗ vai rồi hỏi:

– Ai đó!?

Học sinh mặc áo trắng quay lại, ánh mắt cũng hơi hoảng, ánh mắt quá quen thuộc.

– Em... Dương... em... sao em theo dõi cô?

Đó là thằng Dương, thằng học trò ngoan trong mắt mọi người. Bị cô bắt gặp, nó hoảng hốt nhưng giờ cô đã đứng ngay sau lưng nó, nó chẳng chạy đi đâu được, nó lắp bắp:

– Em... em...

– Dạo này có cứ thấy ai theo dõi mình... đừng nói là em nha...

Cô hỏi đến đó, thằng nhỏ tiu nghỉu xoa tay cúi đầu:

– Dạ...

– Em... tại sao em lại làm vậy? Cô nghe mọi người nói em là đứa ngoan mà...

Thằng Dương mặt đỏ lựng, đứng cúi đầu xấu hổ, thành thực nói:

– Em... em xin lỗi cô, em không cố ý. Nhưng cái bữa gặp cô ở đầm tôm... vô tình nhìn thấy cô... em cứ thấy sao sao ấy. Mấy ngày nay ngày nào cũng vậy, em học hành, ăn ngủ đều không được, suốt ngày cứ mãi nghĩ đến... đến cái cảnh lúc... lúc cô trần truồng... nên hổm nay... em... em hay đi theo sau cô... để... để tìm lại cái cảm giác ấy. Em muốn nhìn...

Thằng nhóc nói thật lòng, làm cô cũng thấy sao sao ấy khi nó nhìn vào ngực cô. Cô xấu hổ muốn đỏ mặt, cô lắp bắp nói:

– Em... em... sao em dám nói vậy?

– Dạ... em... em biết vậy là hỗn... Cô tốt bụng... bữa hổm đã cứu em rồi... em... em không nên có những ý nghĩ đó... nhưng... nhưng sao em kềm chế không được...

Nó nói mà cô Phương có để ý thấy nó cứ lấy tay che che chỗ cái đũng quần. Theo kinh nghiệm ít ỏi mà cô mới học được mấy tháng nay, chỗ đó của nó chắc đã u lên một cục rồi. Cô đứng đó, buông vai nó ra, giờ đến phiên cô đứng cúi đầu xấu hổ. Thằng Dương nó cứ rối rít xin lỗi, nhìn có vẻ rất tội nghiệp, nó nói:

– Cô... cô đừng nói chuyện này cho ai nghe... em... em xin lỗi...

Vừa nói nó vừa lách người qua khỏi cô, tính bỏ chạy đi. Cô thấy cái mặt nó cũng tội tội, chẳng hiểu sao, cô lại nghĩ ra một ý nghĩ điên rồ, cô gọi nó:

– Dương... em đứng lại...

Thằng nhỏ nghe cô gọi dựt dọng thì khựng lại, nó líu ríu: – Dạ... cô...

Cô Phương xoay lại, bạo dạn hỏi nó: – Em muốn nhìn... nhìn cô thiệt sao?

Thằng nhóc chưa hiểu ý cô, nó trả lời đầy sợ hãi:

– Xin lỗi cô, từ rày em không dám nữa!

Thấy nó chưa hiểu ý, cô mở đường nói:

– Nếu... nếu cô cho phép em nhìn thì sao?

– Em... em...

Thằng nhỏ lắp bắp, hình như không tin chuyện mình vừa nghe thấy. Cô nhìn quanh rồi nói:

– Đi theo cô vào lớp... nhanh...

Nói xong cô xoay đi. Thằng nhóc luống cuống đi theo sau lưng. Vào chỗ phòng học, tim cô đập thình thịch, cô chẳng hiểu mình đang làm gì nữa. Hổm rày lúc đèn đỏ, người cô lúc nào cũng khó chịu, ngực thì cứ sưng lên, cô không còn dấu diếm nữa mà luôn khát khao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#heocon
Ẩn QC